Ngày Triệu Du từ Bamako trở về Thượng Hải, trời mưa lất phất. Tề Noãn Hạ đang cầm cốc trà sữa nóng trên tay, trong đầu chỉ nghĩ mỗi việc tối nay phải tống tiền cái đứa lắm tiền lắm bạc này thế nào để bồi thường cho việc cô đã đội mưa lái xe đến đây chở hành lý.
Như thường lệ, chuyến bay bị trễ giờ, Tề Noãn Hạ ngồi lặng lẽ một mình, nhớ về thời gian đầu chơi chung với Triệu Du, ước gì mỗi ngày đều dính lấy nhau. Đó là một trong những người quan trọng trong thời thanh xuân của cô, cũng là người đã ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ tình cảm của cô dành cho Tiết Sở Mộ từ đầu tới cuối. Cho đến khi Triệu Du không chút do dự bước lên máy bay ra nước ngoài tha hương, dần dần yêu thích cuộc sống chăm sóc người bị thương ở Bamako, hết lần này đến lần khác dùng tính mạng và kỳ tích để dạy dỗ cô, lúc đó cô mới hiểu, cuộc đời này ngoại trừ Tiết Sở Mộ thì vẫn tồn tại rất nhiều điều tốt đẹp. Tuy nhiên sau khi gặp lại người đàn ông này thì một lần nữa cô thất thủ. Vì vậy cô tự nhủ mình, nếu đã không buông bỏ được thì chỉ có thể dũng cảm tiến lên, bất chấp tất cả cho đến khi đụng phải chân tường hoặc đến khi anh lấy vợ sinh con, cô mới thật sự từ bỏ.
Ở sân bay, người đến người đi nườm nượp, Tề Noãn Hạ lặng lẽ trầm tư một mình.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.”
Cách đó không xa có tiếng hành lý đổ xuống, sau đó là hàng loạt lời xin lỗi nhẹ nhàng của một cô gái. Tề Noãn Hạ ngẩng đầu, giữa đám đông trông thấy một cô gái mặc áo khoác màu hồng ngồi chồm hổm dưới đất, miệng liên tục nói xin lỗi. Lại là một cô gái thích màu hồng. Tề Noãn Hạ cười khẽ, không hiểu sao lại cảm thấy cô gái này rất quen, rồi lại trách mình nhàm chán chỉ vì người ta cũng thích màu hồng giống mình mà thấy quen thuộc?
Cô hút một ngụm trà sữa rồi dời mắt đi. Vẫn là cái nhìn lơ đãng, không biết có phải ông trời cho cô cơ hội lần nữa không, cô lại nhìn thấy Tiết Sở Mộ rồi. Người đàn ông vốn dĩ không nên gặp ở đây lại bất ngờ xuất hiện, vẫn mặc đồ đen, ánh mắt nghiêm nghị, toàn thân toát ra sự lạnh lùng, vội vã lướt qua đám đông. Vừa nhìn, Tề Noãn Hạ bỗng bật dậy, cốc trà sữa trong tay vô tình rơi xuống đất, đổ lên đôi boot đen của cô. Tuy nhiên, lúc này cô mặc kệ sự lộn xộn dưới đất, đuổi theo bóng lưng cao ngất kia. Đó là một sự khao khát, xem đi, từ cái đêm nhìn thấy Từ Minh Hàng và Văn Thần, sau khi gặp lại Tiết Sở Mộ cô đã nôn nóng xác nhận với Quách Tư Viễn rằng anh còn độc thân không, thì cô đã không thể khống chế được niềm khát khao này.
Cô thậm chí còn không kịp suy nghĩ khi đuổi kịp người đàn ông này, có lẽ anh vẫn nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ, lúc ấy cô nên nói gì.
“Cô gái, cô quên túi xách này.”
Vừa đi được hai bước, cánh tay phải đã bị ai đó kéo nhẹ, cô sốt ruột nhìn vào đám đông cố gắng tìm kiếm, sợ rằng một cái chớp mắt sẽ bỏ lỡ người đàn ông mình hằng mong nhớ. Hóa ra cô quên cầm theo túi xách, hóa ra, cô yêu Tiết Sở Mộ đến mức này.
“Cảm ơn.” Nhận lấy chiếc túi nhỏ từ người đàn ông xa lạ, Tề Noãn Hạ đỏ mặt nói cảm ơn, tiếp theo mặc kệ có lịch sự hay không cô nhìn về đám đông. Thế nhưng khi cố gắng tìm kiếm lần nữa thì không còn nhìn thấy bóng dáng mà cô ngày đêm mong nhớ.
Tiết Sở Mộ, anh biến mất rồi. Như thể anh chưa từng xuất hiện, như thể cô đã nhìn nhầm, không có gì cả. Tề Noãn Hạ vô cùng thất vọng và chán chường, không biết nên trách mình lơ là, hay trách mình mỗi lần nhìn thấy anh đều không kiềm chế được. Có vệt trà sữa chảy trên đôi boot đen, cô thở dài, cầm túi xách đi vào nhà vệ sinh, chưa kịp tới nhà vệ sinh thì điện thoại trong tay đã reo lên.
Chết tiệt! Nhất định là Triệu Du.
Khi Triệu Du đứng trước mặt Tề Noãn Hạ, như kẻ ngốc nhìn chằm chằm vào đôi giày của cô. Tề Noãn Hạ sâu sắc cho rằng, cô nhất định rất yêu mến Triệu Du, nếu không vì sao ngay khi nhận được điện thoại, chưa kịp lau vết trà sữa trên giày mà đã hốt hoảng chạy đến gặp cô ấy chứ?
“Chết tiệt! Tề Noãn Hạ, sao mày nhếch nhác thế?” Triệu Du từ lâu đã không còn là Tiểu Ngọc thích thắt hai bím tóc thời cấp ba nữa, mái tóc dài của cô đã biến thành tóc ngắn ngang vai vào ngày thứ hai sau khi đến Bamako, làn da trắng nõn cũng trở thành làn da rám nắng khỏe khoắn khi phải chạy bôn ba khắp nơi. Tuy nhiên cô không thèm để ý đến sự nữ tính đang dần mất đi trên người mình, mà dần hiểu được ý nghĩa của sinh mệnh, lần lượt chứng kiến những điều kỳ diệu.
Trong mắt Tề Noãn Hạ, Triệu Du rất vô tư, vô tư đến mức cô không nói nên lời. Nhưng cô thừa nhận, cô rất hâm mộ cô ấy, hâm mộ sự tự do, hâm mộ việc cô ấy dám theo đuổi cuộc sống và ước mơ, hâm mộ cô ấy thấu hiểu nhân sinh, hâm mộ cô ấy chưa bao giờ khốn đốn vì tình yêu.
Tề Noãn Hạ kéo hành lý giúp Triệu Du, vừa đi vừa cố bao biện: “Còn không phải tại mày hả, nếu không phải vì mày thì giờ này tao đang nằm ở nhà tận hưởng điều hòa mát lạnh rồi, mày thấy sao?”
Nhìn vẻ mặt Triệu Du biến đổi liên tục, Tề Noãn Hạ hiểu không thể trốn tránh trước mặt đứa bạn thân đã quen biết hơn mười một năm này.
“Được rồi, được rồi, tao thừa nhận, bởi vì hình như tao vừa gặp Tiết Sở Mộ ở sân bay.” Xem đi, cô vô dụng thế đấy, chỉ cần nhìn thấy anh sẽ đỏ mặt tía tai, dù cho là mười năm trước hay mười năm sau.
Triệu Du im lặng dừng bước, nhanh chóng vứt hành lý trên tay xuống, ra sức chọc vào trán Tề Noãn Hạ: “Con ngốc, mày muốn tao nói sao đây? Không phải chỉ là một Tiết Sở Mộ thôi sao? Chỉ là một người im lìm, khó hiểu mà thôi, không hiểu sao mày thích cậu ta được nữa? Từ Minh Hàng người ta tốt đẹp bao nhiêu, công việc tốt, tính tình cũng tốt hơn, còn mày thì sao? Bấy lâu cứ nhớ mãi không quên một người xa lạ, mày nói xem rốt cuộc mày đang nghĩ cái gì?”
“Ai là người xa lạ? Tiết Sở Mộ là bạn cùng lớp của mày mà?” Giọng nói của Tề Noãn Hạ nhỏ dần, dường như ở trước mặt Triệu Du cô luôn giống một cô gái nhỏ. Khó trách bạn học cũ lúc mới phân ban đều nghi ngờ cô với Triệu Du có phải đồng tính không.
“Hừ, ban đầu tao không nên tạo điều kiện cho mày, để mày ngày nào cũng tới lớp bọn tao đưa tin.” Nhiều năm sau khi tốt nghiệp cấp ba, Triệu Du vô cùng hối hận vì sự thuận tiện mà mình đã mang lại cho Tề Noãn Hạ, chính là cung cấp thông tin tình báo mỗi ngày, mối tình mà cô vốn cho rằng chỉ chớm nở rất nhanh sẽ kết thúc lại kéo dài đến tận bây giờ, khiến cho đứa bạn thân lúc nào cũng thấy tiếc nuối.
“Được rồi, được rồi, chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm đi, vì chờ mày mà tao sắp chết đói rồi.” Tề Noãn Hạ định lừa gạt cho qua chuyện nhưng thấy ánh mắt hung dữ và hai câu chửi thề sau đó của Triệu Du mà nuốt nước bọt, không dám nói câu nào nữa.
****
Trong mùa đông lạnh lẽo, vốn dĩ được ăn món lẩu nóng hổi là thú vị nhất trần đời, nhưng Tề Noãn Hạ nhìn Triệu Du lần lượt cho củ cải vào nồi lẩu, cô hoàn toàn không thể nói nên lời. Tại sao lại cho củ cải vào nồi? Triệu Du vẫn là Triệu Du, có bao nhiêu không thích Tiết Sở Mộ thì hành hạ cô bấy nhiêu, bắt cô ăn củ cải mà cô ghét nhất.
“Má ơi, sao tao có thể nuốt trôi?” Tề Noãn Hạ yếu ớt phản kháng, nhưng phát hiện rằng sau nhiều năm có lẽ vì sự độc lập được rèn giũa ở Bamako nên khí chất nữ tính của Triệu Du đã biến mất, “Thật đó, tao đã thành thật khai báo rồi còn gì.”
Cuối cùng Triệu Du đặt đũa xuống, im lặng nhìn cô, ánh mắt không đồng ý với tình cảm trước sau một lòng của cô dành cho Tiết Sở Mộ. Dù vậy, Tề Noãn Hạ vẫn rất hy vọng sẽ nhận được sự ủng hộ của cô ấy.
“Du Du, trước đây tao đã nói, Tiết Sở Mộ là tín ngưỡng của tao và là người duy nhất tao thích trong mười năm qua. Có lẽ mười năm trước tao còn hoài nghi phải chăng đó chỉ là tình cảm anh hùng nhất thời, là ảo tưởng và ước mơ của thời thanh xuân. Nhưng mười năm sau, tao vẫn hồn bay phách lạc vì anh ấy, dù ở trước mặt anh ấy có giả bộ thế nào thì vẫn không thay đổi được lòng yêu thích của tao. Du Du, mày thấy tao nên buông bỏ ư? Hoặc nói tao có thể buông bỏ được không?” Đây là lời nói luôn chôn sâu tận đáy lòng của Tề Noãn Hạ cho đến hôm nay, tuy bối rối nhưng cố chấp thủy chung, tuy buồn bã nhưng vẫn luôn ngọt ngào. Hương vị của tình yêu thầm kín dù có nhiều đau đớn vẫn hạnh phúc.
“Con ngốc này, mày vốn có sự lựa chọn tốt hơn thế, có đáng không chứ? Nếu lần này mày vẫn không được toại nguyện thì có phải sẽ chờ đợi thêm một lần mười năm nữa? Rồi sau đó lại hành động, rồi lại rơi vào vòng tuần hoàn vô tận không hả?” Triệu Du thật lòng rất lo lắng, bởi vì Tề Noãn Hạ mà mười năm nay cô vẫn luôn oán giận Tiết Sở Mộ, đến mức nhiều lần bạn học cũ tụ họp cô cũng lấy lý do ở Bamako rất bận rộn mà từ chối dù cô hiểu rõ Tề Noãn Hạ muốn biết về tình hình của Tiết Sở Mộ nhiều thế nào.
“Không đâu.” Tề Noãn Hạ nói, “Chỉ một lần này, một lần cuối cùng, một lần được ăn cả ngã về không cuối cùng, mặc kệ thành công hay không thì chỉ một lần này thôi. Tao hối tiếc mười năm trước nhát gan nên mười năm sau muốn thử một lần. Huống chi lần này, Du Du, mày hiểu tao mà, tao cũng có lòng kiêu hãnh, tao sẽ không hạ mình xuống cát bụi lại càng không đánh mất mình trong cuộc truy đuổi tình yêu thầm kín này. Nếu anh ấy không yêu tao, tao tuyệt đối sẽ không cưỡng cầu. Tình yêu vốn dĩ không phải là sự ép buộc, cũng không phải là vở kịch một vai, tao hiểu điều đó, cho nên mười năm sau mới càng muốn nỗ lực một lần, xem như là chấm dứt toàn bộ ước mơ hồi trẻ của tao về Tiết Sở Mộ đi.”
Chỉ một lần này thôi, hy vọng về sau không phải hối hận.
Trong mắt Triệu Du, Tề Noãn Hạ luôn rất bướng bỉnh, tựa như tình yêu với Tiết Sở Mộ vậy, một lần yêu là mười năm, từ đó đến nay không thể quên. Bây giờ, lý trí đang mách bảo cô ấy phải khuyên bảo con bé ngốc này, nhưng đối mặt với sự cố chấp cùng ánh mắt mong chờ sự ủng hộ thì cô ấy lại không nói được lời nào. Lúc đó, trong lòng Triệu Du cũng có một nỗi tiếc nuối, tiếc nuối một người đàn ông đã đen, tuy xấu xí nhưng hiền lành, đôn hậu ở Mali.
Một giây trước khi Triệu Du chìm vào hồi ức, nhạc chuông điện thoại đã giải thoát cô ấy, cũng để cô ấy nhớ rằng lúc này điều nên làm nhất là hung hăng vặn tay cô gái trước mặt, nói rằng: Tề Noãn Hạ, mày hết cứu rồi. Trong điện thoại là giọng lớp trưởng của lớp sau khi phân ban ở cấp ba, đoán được điều lớp trưởng muốn nói, cô đã mở miệng chặn trước: “Lớp trưởng, tớ mới về nước, chắc không kịp tham gia họp lớp…”
Chỉ là một câu nói từ chối giống như mấy năm qua, nhưng ngẩng đầu lên thấy ánh mắt long lanh của Tề Noãn Hạ, trong nháy mắt Triệu Du như thấy lại mười năm về trước, có con bé ngốc tìm cớ ngày ngày đến lớp học của cô ấy chỉ vì muốn gặp Tiết Sở Mộ một lần. Sau đó, cô ấy hoàn toàn thua trận bởi ánh mắt giống chú chó nhỏ chờ xương của Tề Noãn Hạ, cuối cùng đành gật đầu.
Tám năm, đây là lần đầu tiên Triệu Du đồng ý tham gia họp lớp cấp ba, không phải vì mình mà là vì cô gái ngốc trước mặt. Bỗng nhiên cô ấy thấy vô cùng bất lực, thật muốn nghiêm khắc mắng chửi chính mình, không ngờ đã ngần ấy năm mà bản thân vẫn không thể cưỡng lại sự đáng yêu của Tề Noãn Hạ!