Thanh Xuân Gửi Hết Cho Anh - Chanh Mặc Mạt

Chương 20


Khi Tiết Sở Mộ ôm theo một chồng giáo trình giảng dạy bước vào, cả giảng đường đang huyên náo bỗng chốc im phăng phắc. Anh thong dong bước lên bục giảng, lấy chiếc USB cắm vào máy tính, mở bài PPT ra bắt đầu tiết dạy đầu tiên của khóa này, sau đó ngẩng đầu lên, im lặng quét mắt nhìn qua một vòng toàn bộ giảng đường. Thật trùng hợp, chỉ bằng một cái liếc mắt vô tình anh đã nhìn thấy bóng dáng một cô gái đang nép mình ở một góc lớp. Vẫn là một bộ cánh màu hồng nhạt, chỉ khác ở chỗ mái tóc dài đã được buộc lên thành đuôi ngựa, vậy nên khi cô gái vốn dĩ đã có gương mặt non nớt như trẻ con này ngồi lẫn vào đám sinh viên thật sự rất giống với một sinh viên bình thường.

Khoảng cách từ bục giảng tới hàng ghế cuối cùng trên giảng đường khá xa, thế nhưng dù cách nhau xa như thế, Tiết Sở Mộ vẫn bất giác thấy hoảng hốt, vô thức nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên anh gặp Tề Noãn Hạ. Khi ấy, cô gái này đứng trước mặt anh, cực kỳ thẳng thắn nói mình không phải là sinh viên của anh. Nhưng mà bây giờ vì sao cô lại xuất hiện ở đây, trong giờ anh lên lớp chứ?

Bất giác, anh cảm thấy đầu óc mờ mịt. Chẳng lẽ cô gái này thật sự muốn kiên trì tới cùng ư?

Không đợi Tiết Sở Mộ "đuổi” Tề Noãn Hạ ra ngoài thì chuông vào lớp đã reo lên inh ỏi, anh đành phải từ bỏ ý định đó. Hơn nữa, anh nghĩ, đây là lớp học, công tư phân minh, anh muốn dập tắt hy vọng khiến cô rời đi nhưng lại làm ảnh hưởng công việc cũng không hay.

Ngồi trên giảng đường yên tĩnh, Tề Noãn Hạ thực sự nghiệm chứng được lời đồn về sự nghiêm khắc và thái độ kính nghiệp của Tiết Sở Mộ. Những tưởng bản thân không bị phát hiện ra, cô nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, đặt điện thoại trong tay xuống, âm thầm dè bỉu chính mình lấy việc công làm việc tư, dám cắt xén thời gian làm việc trốn đi nghe giảng, sau đó mới yên tâm thoải mái mở sổ ghi chép ra vẽ nguệch ngoạc lung tung lên giấy. Ừ thì… Cô nghe không hiểu thầy Tiết đứng trên bục giảng kia đang nói cái gì, này thì nhiệt động lực học, này thì một loạt thuật ngữ chuyên ngành, thôi thì chỉ đành ngồi chống cằm mơ màng.

Vì sao cô lại chạy tới đây nhỉ? Vì sao lại đâm đầu vào giảng đường này nghe giảng môn khó nhằn này chứ? Cô nghĩ, có lẽ cô ăn nhầm thuốc độc thật rồi.

Xung quanh, các bạn sinh viên đang múa bút thành văn. Trên bục giảng, người đàn ông đang dùng giọng điệu nghiêm túc, kiên nhẫn giải thích từng từ ngữ chuyên ngành. Tề Noãn Hạ không kìm được, bắt đầu suy nghĩ viển vông xem anh đã trải qua thời đại học như thế nào.

“Mời bạn sinh viên mặc áo hồng nhạt, buộc tóc đuôi ngựa ngồi ở dãy cuối cùng.” Giọng nói của Tiết Sở Mộ vang lên rất rõ ràng, xuyên qua không gian lớp học lọt vào tai mỗi người.

Trong lòng Tề Noãn Hạ như có thứ gì rơi lộp bộp, cảm giác thấp thỏm. Mẹ ơi, cô bị phát hiện rồi!

Cô chậm chạp đứng dậy, trong đầu bất giác tua lại khoảnh khắc cô đi nhầm phòng học ngày hôm đó, anh cũng dùng giọng điệu nghiêm khắc này nói với cô. Cho nên, bây giờ anh lại dùng giọng điệu này là muốn đuổi cô đi sao?

"Thầy Tiết…” Cô yếu ớt đáp lời, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng vào anh.

Tiết Sở Mộ nghiêm mặt: "Mời bạn học này giải thích một chút về khái niệm chu trình nhiệt.”

Tề Noãn Hạ: “...”

Mẹ ơi, chu trình nhiệt là cái gì trời?

Anh đứng trên bục giảng, cô đứng dãy ghế cuối cùng, dù bị ngăn cách bởi rất nhiều sinh viên, ánh mắt Tiết Sở Mộ vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào Tề Noãn Hạ. Những sinh viên đang xì xầm to nhỏ xung quanh lập tức cúi đầu, im bặt, chỉ sợ giây tiếp theo sẽ bị vị giảng viên trên bục giảng chỉ mặt điểm tên đứng dậy trả lời.

Không biết đã qua bao lâu, khi Tề Noãn Hạ đang mặt đỏ tai hồng không biết phải làm thế nào, Tiết Sở Mộ lại một lần nữa lên tiếng: “Câu hỏi đơn giản như thế cũng không trả lời được à?”

Một câu hỏi bình thường đánh thẳng vào lòng cô khiến cô vô cùng buồn bực. Cô cúi thấp đầu, không biết phải dùng từ gì để diễn tả được lòng mình, sau đó từ chán chường chuyển qua tức giận, tự trách mình ngu ngốc chạy tới đây tìm anh. Cô chán đến mức chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi xấu hổ này, tuy nhiên câu nói tiếp theo của anh lập tức khiến hai mắt cô sáng lên, anh nói: “Tan học theo tôi tới văn phòng!”

Ngồi xuống chỗ ngồi, những bạn sinh viên xung quanh bắn ánh mắt cảm thông nhìn sang cô, nhưng họ đâu hiểu được niềm vui sướng đang nhảy nhót trong lòng cô.

“Bạn học này, cậu đừng để ý quá. Nghe nói thầy Tiết này vẫn luôn nghiêm khắc, không nể nang gì ai cả.” Một nam sinh viên ngồi bên cạnh không đành lòng, an ủi cô vài câu.

Tề Noãn Hạ cười xán lạn: "Không sao cả.”

Không sao hết, không để ý, rõ ràng đây là anh đang cho cô một cơ hội tới gần anh hơn. Đột nhiên cô phát hiện bản thân mình thật sự rất "dễ dỗ”.

Một tiết học vật lý đối với Tề Noãn Hạ tính ra không quá gian nan. Chuông tan lớp vừa reo, cô đã lập tức thu dọn túi xách, ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Tiết Sở Mộ, yên lặng trình diện với anh.

"Tề Noãn Hạ!” Giọng điệu anh có phần bất lực.

“Vâng ạ.” Trái với anh, cô cực kỳ phấn khích.

Nghĩ lại, Tiết Sở Mộ không đành đứng trước cửa phòng học nói nhiều lời, ra hiệu cho cô gái đang đứng cười ngây ngốc này đi theo mình rồi xoay lưng bước về phía văn phòng giáo vụ.

"Nào, nói tôi nghe xem lý do gì khiến một người xuất thân từ ban xã hội lại tới dự thính tiết học này vậy? Ngay cả một khái niệm cực kỳ đơn giản cũng không giải thích được, cô đừng nói với tôi là vì tinh thần hiếu học của cô cao.” Trước khi Tề Noãn Hạ kịp đưa ra lời giải thích cho câu chất vấn này, Tiết Sở Mộ lại hỏi thêm một câu hòng khiến cô thấy khó mà lui: "Còn nữa, cô không cần đi làm à? Hôm nay là thứ ba, đang trong tuần làm việc.”

Hiếm có cơ hội được sóng vai đi cùng anh trong khuôn viên trường học, lại càng hiếm có cơ hội được nghe anh nói nhiều lời như thế này, Tề Noãn Hạ mang tâm trạng vui vẻ trả lời anh: "Thì đúng mà, em đang làm việc đấy chứ. Em có nhận được một đơn hàng, đằng trai đằng gái đều nghiên cứu về vật lý, nhưng em nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được phương án nào hay cả. Vậy nên, thầy Tiết, chẳng phải anh là giảng viên dạy môn này sao? Em chạy tới đây dự thính tiết của anh để tìm thêm chút cảm hứng, vừa hay xem xét được ở góc độ của những người nghiên cứu về khoa học và công nghệ sẽ phù hợp với kế hoạch cầu hôn kiểu nào.”

"Lớp của tôi không phải là…” Đương nhiên là anh không tin vào cái cớ này.

"Em biết mà. Thầy Tiết đây có tiếng là nghiêm khắc và cực kỳ yêu nghề kính nghiệp nữa.” Tề Noãn Hạ cười gian xảo như hồ ly: “Nhưng mà đơn hàng lần này của em thật sự rất gấp. Mặc dù em biết là em không mất tiền đăng ký học nhưng vẫn tự tiện chạy tới đây nghe giảng là không được, nhưng dù gì chúng ta cũng từng học cùng trường cấp ba một thời, cũng xem như là bạn bè với nhau rồi. Cùng lắm thì sau này, mỗi lần em tới nghe giảng xong đều sẽ mời anh đi ăn cơm, xem như là học phí, có được không?”

Tề Noãn Hạ, da mặt mày cũng dày ghê, thật là vô liêm sỉ! Đây là suy nghĩ đầu tiên lướt qua trong đầu cô sau khi cô nói dối trơn tru mà không hề chớp mắt. Có thể mười năm trước cô nhút nhát, chỉ biết dùng câu chữ thổ lộ tình cảm của mình qua thư, nhưng hiện tại, cô không chỉ lì lợm đeo bám mà còn tranh thủ tìm đủ mọi lý do để được ở cạnh anh nhiều hơn.

"Tề Noãn Hạ…” Tiết Sở Mộ càng thêm phần bất lực, không nói ra được một câu phản bác nào.

Nhìn bộ dạng lúc này của anh, cô thầm mừng: “Vậy nhé, một lời đã định! Nhưng hôm nay em có việc bận mất rồi, thứ năm xong tiết, chúng ta sẽ đi ăn bù một bữa nhé.”

Tiết Sở Mộ: “...”
***
Sau khi hoàn thành bản kế hoạch mới nhất, Tề Noãn Hạ đúng giờ tan làm, hớt hải chạy tới nhà hàng Vạn Đạt ở trên núi mà cô đã hẹn trước với Từ Minh Hàng.

Ngồi trong Vạn Đạt, Từ Minh Hàng nhìn cô gái trước mặt đang cười rất rạng rỡ, nói đùa một câu: "Xem ra tâm trạng cô Tề đây không tệ nhỉ?”

"Chứ còn gì nữa.” Nghĩ đến cảnh ban sáng Tiết Sở Mộ đồng ý trong bất lực, cô lại cảm thấy vui vẻ không thôi.

"Đây, món xoài khô cậu thích, thêm một vài món ăn vặt của Thái Lan.” Từ Minh Hàng đẩy chiếc túi đựng đồ sang cho cô.

Cô càng vui vẻ hơn: “Pháp y Từ quả là người anh em tốt, đi Thái Lan còn không quên mang quà về cho tôi nữa cơ.”

"Lại chả thế à?” Anh ấy cũng bật cười, đột nhiên nhớ tới lời ủy thác của Triệu Du trước khi đi, hỏi: “Noãn Hạ, hôm nay tâm trạng cậu tốt như thế là có liên quan tới ai kia hả?”

Từ lúc nào Từ Minh Hàng phát hiện ra cô thích thầm Tiết Sở Mộ, hơn nữa lại còn là ngây ngốc đơn phương suốt mười năm? Tự bản thân anh ấy cũng không nhớ rõ nữa, chỉ biết rằng mình rất đồng cảm với cô, bởi chính anh ấy cũng như vậy.

Tề Noãn Hạ thoáng sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Cậu còn nhớ lần trước tôi hỏi chuyện về Văn Thần không? Sau lần đó, tôi đã về cẩn thận suy nghĩ lại, phát hiện ra bản thân còn có nhiều chuyện vướng mắc và chưa buông bỏ được. Có thể thế giới của tôi cách rất xa với thế giới của anh ấy, sở thích của anh ấy tôi cũng không hiểu, sự khác biệt và khoảng cách giữa bọn tôi khiến tôi rất nản chí, nhưng như thế thì có làm sao? Nếu thế giới của anh ấy đã xa cách như thế, vậy thì cứ để tôi chủ động bước vào là được, dù cho có trắc trở trăm nghìn lần cũng không sao cả.”

Cho nên cô tìm tới giảng đường anh dạy, nghe anh giảng bài chỉ vì muốn tìm hiểu sâu hơn một chút lĩnh vực anh chuyên tâm nghiên cứu, để khi vô tình nghe được những thuật ngữ chuyên ngành đó cũng sẽ không bỡ ngỡ và cảm thấy mình cách anh quá xa. Con đường đi đến tương lai vẫn còn rất xa, cô không biết đến bao giờ khoảng cách giữa cô và anh mới được rút ngắn lại, nhưng cô tin chắc chỉ cần cô nỗ lực thì chắc chắn sẽ làm được. Chí ít thì cô muốn bản thân mình dốc sức cố gắng một lần, không muốn phải hối tiếc về sau. Vì cớ gì cô trở nên cố chấp, cứng đầu đến thế? Lại vì cớ gì da mặt cô đã dày được đến mức này rồi? Tất cả chung quy có lẽ là vì một chữ "yêu”. Ở trước mặt anh, cô tình nguyện bỏ xuống lòng tự tôn, kiêu hãnh của mình, chấp nhận tháo bỏ mọi lớp ngụy trang, kiên trì muốn tiến tới gần anh hơn một chút.

Cô gái trước mặt cố chấp tới mức khiến người ta kinh ngạc, đương nhiên cũng khiến Từ Minh Hàng giật mình, cuối cùng anh ấy chỉ có thể cười khổ: “Vậy thì… Noãn Hạ, chúc cậu may mắn!”

Trăm vạn lời nói cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài. Từ Minh Hàng không nhịn được thầm tự hỏi lòng, đã nhiều năm như vậy, anh ấy không nỡ phá vỡ mối quan hệ này rốt cuộc là đúng hay sai? Tề Noãn Hạ đơn phương người ta mười năm, bản thân anh ấy cũng thế, mười một năm ròng, đợi tới khi anh ấy phát hiện ra thì mối tình ấy đã khắc sâu trong lòng không thể buông bỏ, cũng chẳng muốn buông bỏ.

Từ Minh Hàng thật muốn nói với người con gái trước mặt một câu, rằng: “Nếu như tới cuối cùng em vẫn không đạt được như ý nguyện, còn tôi thì vẫn độc thân, chi bằng chúng ta ở bên nhau đi.”

Lại muốn nói thêm với cô một câu này: “Xin em đừng buồn, đừng khổ sở vì Tiết Sở Mộ, bởi vì đằng sau em vẫn luôn có một kẻ ngốc giống em, mười một năm rồi trước sau như một.”

Dẫu vậy, anh ấy biết mình không thể nói ra câu này. Nhiều năm như vậy, hai người đã sớm hình thành mối quan hệ bạn bè thân thiết, bạn học với nhau, luôn đứng cách nhau một khoảng cách không xa cũng không gần. Quả nhiên, khi thích một ai đó vẫn nên dứt khoát nói thẳng ra hoặc là cả đời này ngậm miệng.

Từ Minh Hàng ôm trán, tự trong lòng thật sự cảm thấy vừa hâm mộ vừa ganh tị với Tiết Sở Mộ.

Cô gái ngốc nghếch thân yêu của tôi, tôi muốn nói với em rằng, dù cho cuối cùng mối tình của em không có kết quả thì tôi vẫn muốn được đồng hành cùng em đi tới cuối chặng đường cho tới khi nào em tìm được hạnh phúc, và khi đó, tôi sẽ "công thành thân thoái” - lui về sân sau. 

 
Bình Luận (0)
Comment