Chương 31
Chắc là vì thấy Tề Noãn Hạ chạy về phía mình nên tâm trạng của Tiết Sở Mộ trở nên tốt hơn hẳn, bao nhiêu hậm hực và bực bội thình lình kéo đến trong lòng cũng tự nhiên bay biến hết. Anh mở cửa ghế lái, đứng dựa vào thân xe chờ cô.
“Hi! Thật trùng hợp quá, vậy mà vẫn có thể gặp anh ở đây.” Tề Noãn Hạ cực kỳ hào hứng, hai mắt mở to, “Đã muộn thế này rồi mà anh vẫn chưa về nhà sao? Chẳng phải buổi tối anh không có tiết hả?”
Quá tốt, xác suất gặp được anh ở đây thấp đến thế mà cô vẫn may mắn gặp được!
Tiết Sở Mộ thoáng sửng sốt, sau đó lại vô cớ thấy bực bội. Phải, đã muộn thế này rồi, không có tiết cũng chẳng bận nghiên cứu, hà cớ gì anh vẫn còn lang thang ở đây chưa về? Người đàn ông EQ thấp cúi đầu, không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại còn hỏi: “Cô thì sao? Vì sao hôm nay không thấy lên lớp?”
Thực ra câu anh muốn hỏi là cô bận đi hẹn hò sao? Nhưng… rốt cuộc thì anh vẫn không thể chịu được khi nhìn thấy cảnh tượng cô đứng bên cạnh một người đàn ông khác, cười tươi như hoa.
“Không phải, không hề.” Cô vội giải thích, “Không phải hẹn hò đâu. Em đưa đứa em họ đi thử váy cưới thôi, con bé sắp kết hôn ấy mà.”
Rõ ràng anh nên biết người cô nhung nhớ bao năm vẫn luôn là anh, rõ ràng cô đã năm lần bảy lượt đứng trước mặt anh nhấn mạnh rằng người cô thích chỉ có mình anh, ấy vậy mà anh cứ ngu ngơ như thể chẳng hiểu gì, xem tình cảm sâu nặng của cô như một sự xúc động nhất thời và bồng bột. Đúng là buồn phiền hết sức!
“Để tôi đưa cô về nhà.”
Vấn đề đã bị đẩy vào ngõ cụt đầy xấu hổ, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, Tiết Sở Mộ lựa chọn phương án đưa cô về nhà. Còn cô, vốn dĩ đang rất vui vẻ bỗng nhiên lại phát hiện bản thân chẳng còn tâm trạng nào mà mừng rỡ nữa. Ngồi lên xe, cô ngây ngốc nhìn anh khởi động xe, chiếc xe từ từ lăn bánh, trường đại học J mỗi lúc một xa dần bên ngoài cửa sổ. Anh im lặng, cô cũng lặng im.
Trong lòng rầu rĩ, Tề Noãn Hạ mở cửa sổ xe, cơn gió lạnh bất ngờ ùa vào mặt khiến cô rùng mình, đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Cô liên tục tự nhắc nhở lòng mình không cần buồn bực, không được tủi thân, Tiết Sở Mộ chính là kiểu người như vậy, nhạt nhẽo, nghiêm túc đến mức khiến người ta nóng ruột, nhưng cô vẫn rất thích anh. Bởi vì thích anh cho nên cô cam tâm tình nguyện bao dung hết thảy. Nghĩ vậy, cô quay đầu nhìn bộ dạng chuyên tâm lái xe của anh, hai bờ môi mỏng mím chặt, gương mặt không có quá nhiều cảm xúc, ánh mắt trước sau như một vô cùng chăm chú nhìn về phía trước, nếu có xe nào chạy phía sau muốn vượt lên trước, anh sẽ chỉ hờ hững liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu rồi giảm tốc độ. Bộ dạng này quả thực vô cùng nghiêm túc. Không khó để nhận ra mỗi lần làm việc gì đó, anh đều sẽ dồn hết 100% sự tập trung, tuyệt đối không hề phân tâm giống như khi ở trên lớp. Bởi vậy mới có lần đó anh lạnh lùng, nghiêm khắc, không hề kiêng dè mà giáo huấn cô khi phát hiện ra cô đang len lén rời khỏi lớp: “Nếu còn để tôi bắt được sẽ lập tức ăn điểm 0.”. Ví như lúc này anh đang rất chuyên tâm lái xe nên mới giữ im lặng như thế, cô biết, anh không cố ý làm vậy. Nhưng cũng chính vì biết điều này nên cô mới cản thấy mình là kẻ thất bại. Thái độ này của anh chứng minh rằng trong lòng anh, cô chẳng có gì khác biệt với những người khác, thậm chí có thể còn xa lạ hơn cả những đề tài nghiên cứu của anh.
Những ngọn đèn đường sáng rực bên ngoài cửa sổ xe. Bên trong xe, tâm trạng của Tề Noãn Hạ không có chút nào là vui vẻ. Cô bỗng nhớ khoảng thời gian cuối năm lớp 11, lúc đó cô vẫn kiên trì viết hết lá thư này tới lá thư khác gửi cho Tiết Sở Mộ. Năm đó giáo viên có thông báo, kỳ thi cuối kỳ các môn sẽ phụ thuộc vào tổng điểm của ba môn thi trước là Toán, Văn, Anh để quyết định phòng thi, tin này đã thành công kích động được cô. Bắt đầu từ hôm có thông báo, cô lao đầu vào học, liều mạng đánh vật với môn Toán khó nhằn, ở lớp hỏi nhờ các bạn cùng bạn giải đáp những bài toán khó, về nhà chăm chỉ giải bài, mục tiêu chính là được ngồi ở phòng thi số 2. Bởi vì cô biết thành tích học tập của Tiết Sở Mộ tuy không đứng đầu toàn khối nhưng chắc chắn không thể nào thoát top 50, hầu như lần thi nào anh cũng ngồi ở phòng thi số 2 đó. Vì vậy cô chỉ có thể ra sức nỗ lực, cố gắng nhảy từ phòng thi số 5 lên phòng thi số 2, ghi danh trong top 50 toàn khối.
Thời điểm đó, bộ phim Thơ ngây đang rất thịnh hành, những nữ sinh trung học như cô luôn có một niềm say mê lạ thường đối với những bộ phim thần tượng. Phân cảnh nữ chính Viên Tương Cầm nỗ lực thi lọt top 100 toàn trường thực sự khiến người xem khó quên, khi ấy cô cũng từng thảo luận với Triệu Du về cảnh này, kết quả bị cô ấy dội cho một gáo nước lạnh: “Phim thần tượng cũng chỉ là phim, làm sao có thể từ đứa học dốt nhất lớp nhảy vọt lên top 100 của trường được?”. Nhưng biết đâu được lại có một ngày, chuyện như thế sẽ đáp xuống đầu cô? Nếu có, cô hy vọng bản thân mình sẽ may mắn giống như Viên Tương Cầm, đạt được ước nguyện. Chính vì vậy, cô bắt buộc phải nỗ lực, phải phấn đấu vì mục tiêu được ngồi chung phòng thi với Tiết Sở Mộ. Hừ, môn thi cuối kỳ nhiều như thế, nếu làm được, cô sẽ có cơ hội được quang minh chính đại thi cùng một phòng với anh rồi.
Nhưng kết quả là Triệu Du thật sự đã nói đúng. Sở dĩ gọi phim thần tượng là bởi nó có thể thỏa mãn được niềm khát khao mơ mộng trong lòng các thiếu nữ, mà cô thì không phải là nữ chính của cuộc đời Tiết Sở Mộ. Khi điểm thi được công bố, thật tiếc là tổng điểm ba môn Toán, Văn, Anh của cô không đủ lọt top 50, tuy cô xuất sắc nhảy vọt từ phòng thi số 5 lên số 3, thành tích học tập cũng tiến bộ vượt bậc nhưng vẫn khiến cô cảm thấy hụt hẫng. Cách Tiết Sở Mộ một bức tường, cô bước vào kỳ thi cuối kỳ, mỗi lần chuông reo hết giờ làm bài, cô lại dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn đồ đạc, vờ như tình cờ đi ngang qua phòng thi của anh. Triệu Du tức giận mắng cô có đầu óc nhưng không dùng cho việc lớn, suốt ngày mải mê dùng thủ đoạn chỉ vì muốn gặp một gã đàn ông, mà không, có lẽ chỉ được gọi là cậu thiếu niên chứ chưa đủ tuổi gọi là đàn ông. Lúc đó cô vẫn giống như mọi ngày, không thèm để bụng, chỉ cảm thấy bản thân mãn nguyện khi được nhìn thấy anh. Nhưng có lẽ vì cô không có được hào quang nữ chính nên ít nhiều vẫn phải trải qua cảm giác tuyệt vọng chưa từng có bao giờ, kể từ đó, không bao giờ cô đặt chân tới lớp của Triệu Du nữa.
Mười năm trước, mong ước của cô nhiều lắm cũng chỉ là có thể rút ngắn khoảng cách với anh một chút. Mười năm sau, khi đã ngồi ở ghế lái phụ trên xe anh, cô lại chợt nhận ra, có đôi khi niềm khát khao trong lòng và cuộc sống hiện thực có cách biệt rất lớn. Thứ lỗi cho cô vì ích kỷ một lần, nhưng cô thật không ngăn được sự bất lực và rối rắm đang trào dâng mãnh liệt trong lòng.
Xe chạy rất nhanh đã tới nhà cô. Suốt cả chặng đường về chỉ có sự im lặng khiến cô bối rối, không biết phải dùng phương thức gì để tạm biệt. Đã chủ động nhiều lần, cô thực sự chỉ mong được một lần nhận được sự hồi đáp của anh, hoặc chí ít cũng được anh chủ động một lần.
“Thứ năm có lên lớp không?” Anh bất ngờ hỏi.
Cô phấn chấn, “Có ạ, có lên lớp.”
“Ừ, thứ năm gặp.”
Tiết Sở Mộ chưa quên cảnh tượng vừa nãy nhìn thấy ở trạm xe buýt, không giống với lúc nói chuyện với Quách Tư Viễn và Nhạc San San trong chuyến đi tới Hàng Châu lần đó, ban nãy Tề Noãn Hạ thực sự thoải mái thả lỏng tinh thần, cười đùa rất vui vẻ. Anh không biết nguyên nhân vì sao lại có một màn chói mắt đến thế, nhưng trong tiềm thức đã nảy sinh một cảm giác không thoải mái, sau đó trực tiếp ảnh hưởng mạnh đến tâm trạng của anh. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ cẩn trọng của cô, anh chỉ có thể cố nén thứ cảm xúc khó hiểu này xuống, vì thế mới dẫn đến bầu không khí im lặng suốt cả đường về, vừa xấu hổ, vừa nặng nề. Vả lại, anh cũng không giỏi xử lý mấy chuyện này.
“Được ạ.”
Tề Noãn Hạ mở cửa xe, cầm túi xách bước đi mỗi lúc một xa. Đứng trước cánh cửa chống trộm, lúc nhập mật mã mở cửa, có lẽ là vì tiết trời về đêm hơi lạnh, hoặc là do nội tâm không bình tĩnh, hoặc cũng có thể là vì Tiết Sở Mộ mãi vẫn chưa rời đi, cô liên tiếp ấn sai số hai lần, tâm trạng bực dọc, dùng sức ấn mạnh lên từng ô số, trong đầu tự nhủ mình phải thật bình tĩnh. Lần thứ ba nhập mật mã, cuối cùng cũng thành công.
Cô biết anh vẫn chưa rời đi, có lẽ xuất phát từ phép lịch sự cơ bản nhất là nhìn cô về nhà an toàn, hoặc vì một nguyên nhân nào đó chẳng hạn, nhưng lúc này đây, cô không cho phép bản thân tự mình đa tình, ảo tượng nguyên nhân anh đứng đó là vì cô. Cô không ngoảnh đầu lại, cũng không có kiên nhẫn đợi anh rời đi mới lên nhà, khi cửa chống trộm vang lên tiếng tít tít, cô dứt khoát mở cửa, bước vào bên trong dãy hành lang tối thui. Dùng sức dậm chân mấy lần, đèn hành lang bật sáng, cô bước nhanh lên tầng, khi đi tới khúc ngoặt ở tầng hai, cô lén nhìn anh qua ô cửa sổ nhỏ xíu. Anh vẫn ngồi trong xe, chưa rời đi, xe đậu ở dưới lầu, không tắt máy. Khoảng cách từ tầng hai xuống đó không quá xa, đủ để cô nhìn rõ được cả khuôn mặt anh sau chiếc cửa sổ xe đã hạ kính. Cô cúi đầu lặng lẽ nhìn xuống, đột nhiên anh ngẩng phắt lên nhìn về hướng của cô.
Tề Noãn Hạ đỏ ửng hai mắt, nỗi tủi thân trong lòng bỗng chốc ùa về như sóng cuộn. Cô lập tức ngồi thụp xuống, cố nép mình trốn sau ô cửa sổ ở cầu thang tầng hai. Một lúc lâu không có tiếng động, dãy đèn cảm ứng ở hành lang phụt tắt. Màn đêm tối thui lại kéo tới khiến cô càng cảm thấy cô đơn, hờn tủi. Cô không dám khóc thành tiếng, cảm giác khó chịu trong lòng vẫn không ngừng dâng lên. Cảm xúc con người thật khó hiểu, rõ ràng lúc nhìn thấy anh ở trạm xe buýt, cô đã cực kỳ vui vẻ, nhưng vì sao chỉ sau một đoạn thời gian ngắn ngủi đã lại khổ sở và đau lòng thế này? Đúng là hay ra vẻ quá rồi, nhưng thật sự tủi thân chết đi được.
Trong nháy mắt, bao nhiêu suy nghĩ ngổn ngang trong đầu cô. Cô nghĩ về quãng thời gian yêu thầm, nghĩ về sự cố gắng theo đuổi anh mỗi ngày kể từ khi gặp lại, nghĩ đến đoạn đường về nhà hôm nay quá mức im ắng, sau đó không biết lấy dũng khí ở đâu ra, hay có thể nói lý trí không áp chế nổi cơn bức xúc trong lòng, cô đứng bật dậy, lao nhanh xuống cầu thang. Đẩy mạnh cửa chống trộm, cô một lần nữa xuất hiện trước mặt anh.
Tiết Sở Mộ nhìn thấy Tề Noãn Hạ đã đi lên tầng bỗng nhiên lại quay lại, biểu cảm ban đầu là kinh ngạc, sau đó nhìn thấy hốc mắt ửng hồng của cô, anh khẽ nhíu mày, mở cửa xe bước xuống, ánh mắt gắt gao nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Khi anh nói ra ba chữ này, cảm xúc của Tề Noãn Hạ rốt cuộc cũng bùng nổ. Sau đó, cảnh tượng anh nhìn thấy tiếp theo chính là cô gái trước mặt kiên cường cắn chặt môi, nước mắt thi nhau lăn dài trên má. Anh bắt đầu luống cuống tay chân không biết phải làm sao. Anh không biết vì sao đột nhiên cô lại khóc, hoặc cũng có thể là đã biết rõ ràng rồi. Cuối cùng, ngay khi anh đang loay hoay nghĩ cách phải làm gì thì cô gái nhỏ ấy đã lao tới, ôm chặt lấy anh. Cơ thể mềm mại ấy khiến anh vô thức nhớ tới đêm mưa đó ở Hàng Châu, anh ôm vai cô chạy đi tìm chỗ trú mưa, chỉ khác là lúc đó cô cười, còn hiện tại cô đang khóc rất khổ sở.
‘Tiết Sở Mộ, hãy nói thật lòng mình, rốt cuộc là anh có chút tình cảm nào với em hay không?”
Đêm khuya thanh vắng, hòa vào tiếng khóc nức nở của cô, câu hỏi này cứ quẩn quanh mãi bên tai Tiết Sở Mộ thật lâu không tiêu tan.