Thanh Xuân Gửi Hết Cho Anh - Chanh Mặc Mạt

Chương 39

Chương 39

Khi Tiết Sở Mộ xuất hiện trước mặt Tề Noãn Hạ, mọi sự tủi thân trong lòng cô đều hóa thành nỗi bất an. Thế mới nói, hay ra vẻ quá cũng là bệnh, mà đã là bệnh thì phải trị.

“Thầy Tiết, em sai rồi.” Cô ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi.

Nhưng người đàn ông đối diện lại không có quá nhiều phản ứng, thậm chí ngay cả một câu cũng không nói. Cô không nhịn được tò mò, ngẩng đầu lên, cẩn trọng nhìn anh. Bởi vì vừa trở về từ một buổi tọa đàm nên anh mặc một bộ vest đen chỉnh tề, nghiêm túc, nhưng biểu cảm trên mặt anh nhìn không ra vẻ lo lắng cho cô, môi mím chặt, mặt không lộ quá nhiều cảm xúc. Dựa vào sự hiểu biết bao năm nay về anh, Tề Noãn Hạ biết, anh tức giận rồi.

Cô đứng dậy, đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, chủ động ôm cánh tay anh, cười lấy lòng, nói: “Thầy Tiết, em thực sự biết sai rồi mà. Em không cố ý đâu, vốn là em muốn tạo bất ngờ cho anh, ai biết cuối cùng bất ngờ lại thành thế này. Anh xem, em cũng đã rút ra được một bài học rồi.”

Cô ngốc ngồi bên cạnh dính sát người vào anh, trên mặt rõ ràng vẫn còn lưu dấu nước mắt, khiến cho mọi lo lắng trong lòng Tiết Sở Mộ hóa thành cơn tức giận. Anh không biết mình nên mắng cô một trận vì tội bất cẩn hay là phải mắng bản thân mình vì không để ý điện thoại sớm hơn, khiến cô từ thành phố xa xôi tới nơi này thành kẻ lang thang không một xu dính túi.

“Noãn Hạ!” Đây là lần đầu tiên anh dùng giọng điệu nghiêm túc đến thế để gọi tên cô, cũng là lần đầu tiên gạt tay cô ra, không cho cô cơ hội làm nũng.

Cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay bỗng biến mất khiến trái tim Tề Noãn Hạ lạnh ngắt, cô thực sự rất sợ giây tiếp theo sẽ nhận lại một câu nói chia tay vô cảm từ anh. Cô thừa nhận mình không có mấy cảm giác an toàn đối với Tiết Sở Mộ, bởi vì không nghĩ tới anh sẽ đồng ý làm bạn trai cô nên luôn chuẩn bị sẵn tâm lý chia tay bất cứ lúc nào. Giống như việc cô vô cùng hy vọng mình sẽ được cùng anh đi đến cuối cùng, nhưng sâu trong tiềm thức, cô luôn có dự cảm hai người rồi sẽ mất nhau trên đường đời.

“Noãn Hạ! Lúc phát hiện bị mất sạch tiền và giấy tờ tùy thân, vì sao em không gọi cho anh?” Tiết Sở Mộ dùng thái độ vô cùng nghiêm khắc nhìn cô, thấy rõ vẻ mặt chực chờ sắp khóc vẫn cố bắt ép mình không được phép mềm lòng.

Tề Noãn Hạ đương nhiên không ngờ đến việc anh sẽ hỏi câu này, cô cúi thấp đầu không dám nhìn vào mắt anh, khe khẽ giải thích: “Em biết anh bận việc, không dám quấy rầy anh.” Lại càng không muốn khiến anh phải phiền lòng.

Cho nên cô thà rằng phải làm người lưu lạc đầu đường xó chợ cũng không muốn gọi điện thoại cho anh, càng không muốn làm ảnh hưởng tới công việc của anh.

“Tề Noãn Hạ, anh là bạn trai em, không phải là người ngoài.” Giọng điệu anh càng thêm phần nghiêm túc, dùng thói quen nghề nghiệp và thái độ nghiêm khắc của một vị giảng viên, anh nói với cô: “Anh vẫn luôn nghĩ là anh quá mức nghiêm khắc nên mới khiến em mỗi lần đứng trước mặt anh đều tỏ ra đặc biệt cẩn thận, vậy nên anh đã cố gắng hết mức có thể giấu đi thói quen nghề nghiệp của mình. Nhưng Noãn Hạ, em chưa thực sự ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc lần này. Em là con gái, một thân một mình lưu lạc bên ngoài, nếu chẳng may gặp nguy hiểm thì em sẽ ra sao? Em tính làm gì? Em có từng nghĩ tới việc anh sẽ lo lắng thế nào không?”

Tiết Sở Mộ cảm thấy rất bất lực, thường cố gắng giấu mình mỗi lần xuất hiện cùng cô gái nhỏ luôn cẩn trọng quá mức này. Nhưng chính vì sự cẩn trọng, dè dặt quá mức của Tề Noãn Hạ nên anh mới thất vọng và lạc lõng như vậy. Rõ ràng cô đã từng ở trước mắt anh phóng khoáng, thoải mái cười nói, không hề ngại ngùng với người khác, nhất là với tay bác sĩ pháp y anh đã gặp hai lần kia.

“Em không nghĩ được như thế.” Nghe những lời này của anh, Tề Noãn Hạ xúc động rơi lệ. Cô khóc không phải vì hôm nay bị tủi thân, cũng không phải vì sự bất lực khi ví tiền bị trộm mất, mà bởi vì cô không ngờ được những nỗi bất an trong lòng cô mỗi khi gặp anh đều được anh chú ý hết thảy. Thực sự là cô chưa từng nghĩ tới điều này.

Ngay sau đó, mặc kệ ánh mắt trách cứ của anh, cô lao vọt vào vòng tay anh, khụt khịt mũi, “Thầy Tiết, em thực sự biết sai rồi. Thực sự hôm nay em đã rất sợ, bên cạnh không người thân thích, cũng không biết địa điểm buổi tọa đàm của anh, lại càng không biết địa chỉ khách sạn anh ở, em chỉ đành lang thang bên ngoài đường chờ tới năm giờ anh xong việc rồi sẽ tới đón em.”

“Không phải em thích mang tâm trạng lo âu, thấp thỏm như thế đối với anh, nhưng mà Tiết Sở Mộ, em thích anh rất nhiều, càng thích anh bao nhiêu thì càng có bấy nhiêu bất an và lo sợ sẽ làm phiền tới công việc của anh bởi vì em biết anh rất nghiêm túc với công việc. Anh quên rồi sao? Lần đó ở trên lớp, anh đã nói bằng giọng điệu lạnh tanh và khuôn mặt vô cảm rằng chỉ cần em bước chân ra khỏi lớp, anh nhất định sẽ cho em ăn điểm không.”

Không biết vì sao Tề Noãn Hạ đột nhiên to gan đến thế, toàn bộ tâm sự trong lòng đều nói thẳng toẹt ra hết với anh, không hề quan tâm được mất. Nghe xong từng câu từng chữ đầy oán giận của cô, Tiết Sở Mộ bỗng nhiên phì cười, không những không đẩy cô ngốc đang siết tay ôm chặt anh không buông ra, ngược lại còn vòng tay qua vai cô, vỗ về an ủi cô gái nhỏ vừa bị dọa sợ vừa tủi thân.

“Ngốc ạ, công việc quan trọng, nhưng em còn quan trọng hơn. Tự dưng đi so sánh với công việc của anh xem bên nào mới là quan trọng nhất, em nói em có ngốc không?” Anh đau lòng cho cô, đồng thời tự trách mình vì đã không đủ thấu hiểu cô gái nhỏ này.

Cô đang vùi đầu trong lòng anh lập tức ngẩng lên, vẻ mặt đáng thương nhìn anh chăm chú, “Nhưng em ngốc thật mà, không dưng đi so đo với công việc của anh! Sau đó em phát hiện ra, không ít lần em bị xếp sau công việc với đề tài nghiên cứu đấy.”

“Được, nhất định sau này sẽ không như thế nữa.” Anh bất lực hứa với cô.

Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện thẳng thắn với nhau như thế, một người to gan oán giận, một người nhún nhường thề hứa. Cuối cùng, Tiết Sở Mộ đành đưa Tề Noãn Hạ về khách sạn lưu trú. Giấy tờ tùy thân bị trộm mất, Tề Noãn Hạ không thể nào thuê riêng một phòng, chỉ có thể ở ké phòng của anh. Sau đó cô nghĩ tới việc cùng chung chăn gối với anh, bắt đầu thẹn thùng.

Bữa cơm chiều đã ăn xong mà Tề Noãn Hạ vẫn không thấy bóng dáng của đồng nghiệp hay học sinh của Tiết Sở Mộ đâu cả. Cô không biết anh đã nói thế nào với họ, dù gì thì sau khi đưa cô về khách sạn, anh không rời cô nửa bước, luôn kè kè bên cạnh cô.

Tiết trời tháng năm ở Tô Châu không lạnh lắm, sau khi tắm rửa xong, cô kéo cửa ban công ra, ngồi một mình ở bàn trà nhỏ, uống sữa chua Yakult đã mua lúc đi ăn cơm về. Buổi đêm ở Tô Châu rất yên tĩnh, ngọn đèn phía xa lúc ẩn lúc hiện, cảnh sắc về đêm này khiến tâm trạng chán chường, uể oải vì mất tiền của cô tiêu tan gần hết. Trong phòng tắm có tiếng nước chảy từ vòi hoa sen khiến cô bất giác đỏ mặt, tim đập thình thịch. Cô vội đứng dậy, đi đi lại lại bên ngoài ban công, muốn nhờ gió đêm làm dịu đi sức nóng trên mặt. Nào nào, Tề Noãn Hạ, bình tĩnh đi xem nào!

Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại, tiếp sau đó là tiếng vặn tay nắm cửa, rồi tới tiếng bước chân mỗi lúc một gần khiến trái tim cô vô cớ hoảng loạn. Ôi chết mất, gần hơn rồi, càng gần hơn nữa rồi, đừng tới đây, anh đừng có tới!

“Ở bên ngoài lâu quá chẳng may trúng gió thì sao?” Mặc dù vừa mới tắm rửa xong nhưng Tiết Sở Mộ vẫn mặc đồ chỉnh tề như bình thường, anh đang lau tóc, nhìn thấy cô đi qua đi lại hóng gió ngoài ban công thì nhíu mày.

“Ha ha, không sao mà. Em nhiệt lắm, dễ đổ mồ hôi.” Cô xoay người, không thấy được cảnh người đàn ông cởi trần nửa thân trên, ngang eo quấn khăn tắm gợi cảm như trong tưởng tượng. Anh mặc một bộ quần áo ngủ dài tay kiểu truyền thống, tới cả cúc áo cũng cài rất nghiêm chỉnh, vừa nhìn đã biết bình thường tác phong của anh nghiêm túc cỡ nào. Cô vô thức vỗ vỗ vào mặt mình, đóng cửa ban công, hỏi anh: “Anh có muốn em giúp anh sấy tóc không?”

Buột miệng hỏi câu này khiến cô chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi cho rồi, thế nhưng trái lại, đầu óc cô lại căng ra, chăm chú nhìn anh. Tiết Sở Mộ rõ ràng rất sửng sốt, động tác lau tóc dừng lại, sau đó mỉm cười, “Không cần đâu, em xem tivi đi, hoặc là lên mạng cũng được, cứ dùng máy tính của anh nhé.”

Đỏ mặt chạy trốn, Tề Noãn Hạ mở máy tính của anh, vừa đăng nhập QQ, mấy trăm tin nhắn lập tức nhảy ra khiến cô không kịp đọc, đành trực tiếp nhắn tin hỏi thẳng vào group độc giả của Thi Tâm Lộ.

R: Trai đẹp ngay trước mắt, kìm lòng không được, làm sao giờ?

Nước Chảy Róc Rách: Noãn Hạ tốc độ phết đấy!

Em Gái Dì Tuyết: Có gì hot? Cục cưng hóng không kịp.

Doãn Khẩu: Dâm tà như cô mà cũng xứng gọi là cục cưng hả?

Kẻ Điên: Tiểu Hạ, mày cừ ghê nhỉ! Nhìn không ra luôn đấy, miệng còn hôi sữa mà cũng ghê gớm phết.

Tề Noãn Hạ dở khóc dở cười, đừng ai hỏi cô vì sao cứ thích ném vấn đề vào group vớ vẩn này của Thi Tâm Lộ xin tư vấn. Mạng ảo dù gì cũng cởi mở hơn đời thực, nếu đổi lại là đứng trước mặt Trình Huy Nghiên hay Triệu Du, đảm bảo cô sẽ không thể dễ dàng biểu lộ tâm tư của mình ra như thế.

R: Đừng vậy mà.

R: Cục cưng thực sự rất sốt ruột.

Kẻ Điên: Đợi chút coi, cứ bình tĩnh. Tao còn chưa thoát ra được hình ảnh Tiểu Hạ thiện lương, trong sáng đây này. Tiểu Hạ, mày làm tao sốc quá.

Em Gái Dì Tuyết: Tiểu Hạ, để chị đây dạy cô, một đẩy, hai rung, ba leo lên người!

Chúm Chím: Phì…

Doãn Khẩu: Tiểu Hạ, tôi ủng hộ cô, tiếp xúc thân mật vào nhé! Cố lên, tôi đợi tin tốt bắn về đấy.

Nước Chảy Róc Rách: Tiểu Hạ, thành công rồi đừng quên mị ở bên hồ Đại Minh nhé.

Ánh Bạc Lấp Lánh: Tiểu Hạ, cố lên, cô xứng đáng có được người ta mà.

Tề Noãn Hạ muốn hộc máu mà chết. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng động, có người uống nước ngay sau lưng cô. Cô theo bản năng muốn gập máy tính lại, đằng sau có tiếng cười khẽ, “Noãn Hạ, bạn của em nói chuyện khéo thật.”

“A” một tiếng, Tề Noãn Hạ chỉ cảm thấy hai tai mình bắt đầu nóng bừng lên. Cô cứng ngắc xoay người lại, Tiết Sở Mộ đã lau khô tóc, một tay cầm chai nước khoáng, một tay chống trên lưng ghế cô ngồi, mỉm cười với cô hệt như thiên sứ xuống trần. Trời ơi, trong lòng cô như có một vạn con ngựa đang phi nước đại! Sao anh lại đứng đây? Sao lại nhìn trộm chứ?

Đang lúc tay chân cô luống cuống, một luồng hơi ấm bao trùm lên người cô, sau đó cô được bế bổng lên gọn gàng. Cô vô thức đưa tay ôm cổ anh, trái tim trong lồng ng.ực đập liên hồi dồn dập. Khoảng cách đi tới giường chjr có vài bước chân nhưng cô lại cảm thấy anh ôm cô đi lâu thật lâu rồi. Cho đến khi lưng cô đặt ở trên chiếc giường lớn mềm mại, cô hốt hoảng nhắm chặt hai mắt, anh bỗng nhiên bật cười khoái chí, tiếng cười nhẹ nhàng, hơi thở ấm nóng gần trong gang tấc. Cô mở mắt ra, nhìn người đàn ông đang khom lưng mỉm cười nhìn cô chăm chú. Anh cúi đầu, khẽ chạm lên cánh môi mềm mại của cô.

“Ngủ ngon!” 

 
Bình Luận (0)
Comment