Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 129

Khi Hàn Tiểu Tịch thức dậy cũng là lúc mặt trời đã lên cao, rèm cửa sổ vẫn kéo kín, không nhìn được ánh nắng chói chang bên ngoài. Nhưng cô cũng chẳng quan tâm đến chuyện đấy, bởi vì, trước mắt cô là khuôn mặt của Hạ Thiên Vũ sát gần kề. Nhìn ngũ quan tinh tế đang ngay trước mặt mình, cô tham lam nhìn thêm một lúc lâu, trong lòng không khỏi kiêu ngạo. Một người đẹp trai như vậy, khí chất như vậy, tốt như vậy, cực phẩm như vậy lại lọt vào tay cô… Cảm giác này thật quá là thành tựu đi.

Trước đây, từng nghe ở đâu đó nói rằng, trong cuộc đời của một người phụ nữ, thành công thực sự chính là giữ được trái tim của người mình yêu, còn thành tựu lớn nhất trong cuộc sống chính là có được sự yêu thương, che chở thực lòng của người mình yêu.

Cô coi như là đều đạt được thành công và thành tựu rồi đúng không? Cô hi vọng tương lai chính là như vậy.

Nhìn anh đến say mê, cô không cầm lòng được mà hôn lên môi anh một cái, rất nhanh, rất nhẹ, chỉ như chuồn chuồn đạp nước, lướt qua một cái rồi rời đi ngay.

Nhưng, con cáo già kia không biết đã tỉnh từ khi nào, một tay giữ lấy sau gáy cô, không để cô kịp tránh né, liền hôn cô đến quên trời quên đất. Nhanh chóng lật chăn ra, vô tình vứt tấm chăn mỏng kia xuống đất. Anh nằm đè lên người cô, khóa chặt hai cánh tay nhỏ nhắn của cô lên đỉnh đầu, một bên hôn cô, một bên nhanh chóng xé rách chiếc áo ngủ của cô.

Áo ngủ: “Anh có thể nhẹ nhàng được không?”

Chiếc áo ngủ của ngày hôm sau: “Chủ nhân, làm ơn nói với chồng cô đừng xé rách tôi nhé?”

Hàn Tiểu Tịch bị hôn đến ý loạn tình mê, hai má nhanh chóng xuất hiện một rặng mây đỏ hồng. Hai con ngươi của Hạ Thiên Vũ sẫm lại, nhìn cơ thể trắng hồng xuất hiện những vết hôn xanh tím sau cuộc kích tình đêm qua, dường như máu của anh lại tập trung về nơi tiểu huynh đệ phía dưới, nó bắt đầu có hiện tượng thức giấc.

Hôn lên cổ cô, xương quai xanh, rồi lại tới bầu ngực căng tròn đầy đặn. Dưới sự tác động của anh, cô cũng có phản ứng, nơi đó tiết ra dâm dịch, tiểu huyệt ngứa ngáy khó chịu, trong lòng cô trống rỗng.

“Darling, được không?”

“Ân…”

Cô gật đầu.

Hạ Thiên Vũ thấy cô đồng ý, cũng không nhẫn nhịn nữa, nhanh chóng đặt phân thân ngay miệng huyệt, một lần cắm sâu đến tận tận cùng trong cô.

Nói trước đây anh có thể nhẫn nhịn được là do chưa nếm trải qua tư vị ngọt ngào, sung sướng này. Đêm qua vừa trải qua lần đầu tiên, cái gì cũng cảm thấy không đủ. Vậy nên, mới sáng ra, cô chỉ là hôn nhẹ lên môi thôi, anh đã không khống chế được, cô thành công khơi lên ngọn lửa tận sâu trong cơ thể anh, một lần nữa, bùng phát trên thân thể cô.

Đôi vợ chồng son rời khỏi phòng tân hôn cũng đã quá trưa, Diệp Linh Hồng đã dùng xong bữa từ lâu, đang ngồi trên ghế sofa đọc tạp chí. Thấy con trai và con dâu đi xuống, bà liền đặt tờ báo sang một bên, đứng dậy, tiến tới chỗ cô, hỏi thăm:

“Sao lại xuống muộn như thế? Bỏ bữa sáng rồi lại còn quá bữa trưa?”

Sau đó đưa mắt lườm kẻ gây ra lỗi lầm ở bên cạnh:

“Phải biết tiết chế một chút chứ? Con bé mới khỏi bệnh, sao con không biết phân biệt vậy?”

Hàn Tiểu Tịch giữ lấy tay bà, ngượng ngùng giải vây cho chồng. Dậy trễ thế này cũng một phần là do cô. Không biết có phải cô dư thừa tinh lực quá hay không, mà khi anh lo lắng cho sức khỏe của cô, sợ cô không chịu nổi nên muốn dừng lại, ấy vậy mà cô không nghe, nghĩ thấy tội anh nín nhịn suốt mấy năm trời. Mà cô cũng rất thích sự sung sướng về cả thể xác và tâm hồn mà anh mang lại.

Cô vợ nhỏ đã không từ chối thì mình có lo lắng gì cũng đều là dư thừa. Anh và cô, đôi vợ chồng mới cưới lại cùng nhau cuồng loạn mà không chú ý tới thời gian. Tới tận khi cơ thể cô thật sự không chịu nổi nữa, lúc ấy mới cầu xin anh dừng lại. Cũng phải thay đồ tắm rửa qua rồi mới có thể xuống nhà.

“Con xin lỗi, con đói quá, bữa trưa vẫn còn chứ ạ?”

Cô đã thành công di dời sự chú ý của Diệp Linh Hồng. DÌ Lâm hâm nóng lại đồ ăn, sau đó ba người cũng ngồi vào bàn, nhưng Diệp Linh Hồng không ăn, ý tứ của bà là muốn nói chuyện với hai người.

“Tiểu Tịch, con có khó chịu không?”

Biết bà hỏi chuyện gì, cô đỏ mặt, ngượng ngùng lắc đầu.

“Có lẽ, trong khoảng thời gian tới đây mẹ không thể ở trong nước được. Hai đứa ở nhà phải biết chừng mực, nhất là con đấy Thiên Vũ. Tiểu Tịch mới khỏi bệnh, đừng làm nhiều quá, biết tiết chế một chút. Nếu như hai đứa không ở Hạ gia, thì có thể đưa vợ chồng bác Lâm tới Dạ Tịch cũng được. Với cả, Tiểu Tịch, bây giờ qua lại trường học, con cố gắng học tập tiếp một năm cuối của đại học đi. Mẹ không chê con không bằng cấp, bởi vì Hạ gia thừa khả năng cho con một đời sung túc, không cần lo nghĩ cơm áo gạo tiền. Nhưng, xuất phát từ một người phụ nữ đã lấy chồng, là người đi trước, mẹ khuyên con nên tự lập, dù ít dù nhiều, có chút mình kiếm ra cũng vẫn thoải mái hơn. Mà con sau khi học xong cũng có thể tới công ty của Thiên Vũ hay Hạ gia để trau dồi kinh nghiệm cũng rất thuận lợi. Thế nên, con đừng hiểu lầm ý mẹ nhé?”

Hàn Tiểu Tịch đặt đũa xuống, chuyên tâm lắng nghe lời bà căn dặn. Khi bà nói xong, cô lễ phép tiếp thu, gật đầu rồi trả lời:

“Vâng ạ, con định sáng mai sẽ tới đại học C để làm thủ tục nhập học. Có lẽ chương trình giảng dạy của bây giờ khác với bốn năm trước, nhưng mẹ yên tâm, có Thiên Vũ ở đây, còn có cả mẹ nữa, con không lo không theo kịp. Mẹ đi lần này khoảng mấy tháng ạ?”

Diệp Linh Hồng hài lòng với thái độ của cô. Suy nghĩ một chút bà trả lời:

“Lần ra mắt bộ sưu tập này có lẽ phải tới hơn hai mươi nước khác nhau. Mỗi nước sẽ ở lại khoảng một tuần, chắc là mất khoảng năm tháng. Nhưng chỉ cần có thời gian rảnh hay lịch trình rỗng, mẹ sẽ trở về.”

“Vậy bao giờ mẹ xuất phát ạ?”

Diệp Linh Hồng nhìn đồng hồ, sau đó trả lời:

“Hai tiếng nữa. Nhưng con cứ ăn đi, mẹ đã chuyển hành lí đi hết rồi, lát nữa chỉ cần tới sân bay thôi.”

Câu sau của bà khiến cô từ bỏ ý định đứng dậy đi sắp xếp hành lí cho bà, ngoan ngoãn cầm đũa lên ăn tiếp, một lúc sau mỉm cười rồi nói:

“Mẹ, chuyến đi thuận lợi!”

“Ừm, bé ngoan.”

Hai mẹ chồng nàng dâu người nói kẻ đáp khiến cho cậu con trai Hạ Thiên Vũ bị lãng quên, như một người vô hình từuđầu tới cuối bữa cơm. Chỉ có hai nhiệm vụ là ăn và gắp thức ăn cho cô. Trông chẳng khác nào đứa con ghẻ bị ghẻ lạnh.

Bình Luận (0)
Comment