Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 167

Lục Tuyết Nhi đã ngà ngà say, thấy tên côn đồ kia mắng chửi mình, bàn tay còn định túm tóc mình. Chẳng biết sức lực từ đâu xuất hiện, cô đứng bật dậy, cầm ly nước lọc của người ngồi bên cạnh, thẳng tay hất lên mặt tên kia. Cũng cao giọng mắng:

“Đừng tưởng nhìn bà mày hiền là mày bắt nạn bà. Bà nói cho mày biết, tuổi mày còn non và xanh lắm!”

Nói xong, cô cầm chai rượu đập một cái vào cây cột gần đó. Chai rượu thủy tinh vỡ tan, phát ra tiếng động cực kỳ lớn, vài mảnh thủy tinh nhỏ đâm vào da thịt cô. Nhưng Lục Tuyết Nhi không để ý đến, tiếp tục dùng bạo lực.

“Nếu như mày còn có đầu óc, còn biết suy nghĩ ấy, thì đừng có suốt ngày ra ngoài trêu chọc con gái nhà người ta. Vợ con ở nhà mày đang chờ mày về kia kìa.”

Đừng tưởng Lục Tuyết Nhi say rượu có nghĩa là tư duy của cô không nhanh nhạy. Nghề nhà báo cần phải có khả năng quan sát ở hàng thượng thừa, đương nhiên, cô cũng không ngoại lệ.

Ngón áp út bên tay trái của tên côn đồ kia có vết hằn lên, màu da cũng không đều, chứng tỏ nơi đó đã đeo qua đồ trang sức. Mà ước chừng vết hằn đó, chính là nhẫn kích thước vừa phải. Lại thêm ở ngón áp út, tay trái, ngoài nhẫn cưới ra thì còn gì nữa?

Tên côn đồ kia không ngờ cô sẽ phản ứng mạnh như vậy. Thoáng ngơ ngẩn một chút, sau đó mới sực tỉnh ra, thì trước mắt, đã không còn ai nữa rồi.

Lục Tuyết Nhi cầm túi vội chạy ra khỏi quán bar đó. Chạy nhanh quá, không kịp định hình hay xác định phương hướng, nhất thời đâm vào một lồng ngực ấm áp, rắn chắc. Cơ thể cô bỗng dưng mềm nhũn, không còn chút phòng bị nào cả.

Người đàn ông kia cũng ngẩn người, cúi xuống, vén lọn tóc che trước mặt cô ra. Nhìn rõ người đâm vào mình là ai, người đàn ông khẽ nhíu mày, ôm lấy cơ thể của Lục Tuyết Nhi, khẽ thì thầm vào tai cô:

“Tiểu Tuyết Nhi, sao cậu lại ở đây?”

Lục Tuyết Nhi đang định trả lời, thì tên côn đồ kia dẫn theo đàn em ra, thấy một người đàn ông khác đang ôm cô, bèn tức giận hét lên:

“Con đĩ! Mày dám chửi ông đây! Con mẹ nó, mày có giở thì đi ra đây cho tao!”

Nói xong, hắn tiến đến, định nắm lấy cổ tay cô lôi ra. Nhưng cánh tay đang ở giữa không trung lại bị giữ lại, giọng nói của người đàn ông kia mang theo vẻ hời hợt lại đầy nguy hiểm:

“Đừng chạm vào cô ấy.”

Lúc này, tên côn đồ mới nhận ra, người đàn ông đứng trước mặt hắn đây, chẳng phải là… là phó tổng của tập đoàn Tịch Vũ – Hoàng Bạch Phong sao?

“Phó… phó tổng Hoàng, thật… thật xin lỗi. Tôi… tôi nhận nhầm… nhầm người. Tôi xin… xin đi trước.”

Nói xong, liền co giò bỏ chạy.

Lục Tuyết Nhi ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ, tràn đầy nam tính của Hoàng Bạch Phong. Đầu óc vừa tỉnh táo được một chút lại bắt đầu có dấu hiệu mơ màng. Cô ôm lấy thắt lưng của anh, nước mắt rơi như mưa, đâu còn dáng vẻ không sợ trời không sợ đất như ban nãy:

“Tịnh Khải… sao anh lại đối xử với em như vậy? Em đã làm gì sai sao? Anh… đến cuối cùng anh thấy em thật ngu ngốc đúng không…”

“Tiểu Tuyết Nhi, đừng nói nữa, tôi đưa cậu về nhà.”

Hoàng Bạch Phong sót ruột nói, nửa ôm nửa dìu cô ngồi vào xe. Sau đó dặn dò trợ lý:

“Hủy hẹn với công ty đối tác đi. Nói tôi có việc riêng.”

***

“Chìa khóa nhà của cậu đâu?”

Hoàng Bạch Phong ôm cô đứng trước căn hộ, hỏi.

“Trong áo ngực, muốn mở cửa thì tự lấy đi.”

Này, đừng thách thức tính kiềm chế của người khác như thế chứ. Hoàng Bạch Phong nhíu mày, ánh mắt khẽ lướt qua chỗ da thịt không được che chắn bởi quần áo. Chiếc áo quây do ban nãy giằng co mà thấp lại càng thêm thấp. Hở ra một khoảng của bầu ngực căng tròn, trắng mịn.

Rõ ràng không mặc áo ngực, vậy chìa khóa ở đâu?

Đôi con ngươi đen lại, vẻ mặt Hoàng bạch Phong mịt mờ, cổ họng khô khốc, yết hầu chuyển động lên xuống. Bởi vì…

Lục Tuyết Nhi tự đưa tay khẽ luồn vào áo quây, kéo giãn ra một khoảng, bầu ngực đang bị ép chặt bỗng nhiên được giải thoát, khẽ bật ra. Cô lại cúi người, tra chìa khóa vào cửa. Nhưng nghĩ như nào, lại vứt đi, nhập mật mã rồi đẩy cửa, loạng choạng đi vào.

Thấy người ngoài cửa không vào. Lục Tuyết Nhi thấy khó chịu, cô lại đi ra, kéo tay Hoàng Bạch Phong bước vào.

Cánh cửa ‘ầm’ một tiếng được đóng lại. Lục Tuyết Nhi đẩy Hoàng Bạch Phong vào tường, cô giống như mất hết mọi ý thức, cô nghĩ người trước mắt này chính là Cố Tịnh Khải. Sau đó, giơ tay lên, tát một cái thật mạnh lên mặt anh, hằn lên cả dấu tay đỏ ửng.

Hoàng Bạch Phong ngơ ngẩn, đang định mở miệng nói chuyện thì tiếng khóc của Lục Tuyết Nhi vang lên, khiến anh không thể nào so đo với cô nữa.

“Cố Tịnh Khải… anh là đồ khốn nạn… Anh nghĩ tôi là con ngu đúng không? Tôi… tôi mù mới yêu một người như anh… hức… anh dám lợi dụng tôi? Sớm muộn gì anh cũng sẽ biết… biết… bỏ lỡ tôi sẽ là một quyết định ngu ngốc nhất trong cuộc đời này của anh…”
Bình Luận (0)
Comment