Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 175

Hạ Thiên Vũ đau lòng kéo cô vào ngực mình, vòng tay ôm thật chặt lấy cô, nhưng lại im lặng, không nói một lời. Anh biết, lúc này nên để cô tĩnh tâm, bình tĩnh suy nghĩ về chuyện kia. Anh chỉ cần đứng bên cạnh, cho cô lồng ngực rắn chắc, vòng tay ấm áp.

Nếu ngoài kia có nhiều sóng gió, bắt buộc cô phải tự đối mặt, anh tình nguyện đứng phía sau cô, âm thầm bảo vệ cô. Nhưng mọi chuyện cô vẫn phải tự lực mình đối diện, khi không chịu được nữa, không cần cô phải nói, anh sẽ đứng chắn trước mặt cô, bảo vệ cô khỏi những hiểm nguy kia.

Thực lòng anh là muốn cô trưởng thành, mặc dù hiện thực quá mức tàn nhẫn, nhưng anh không muốn cô mãi mãi bị giam giữ trong một cái lồng son, nhìn cuộc đời với đôi mắt màu hồng, để rồi cảm nhận mọi thứ xung quanh đều mộng mơ, tươi đẹp như thế.

Thực tế rất phũ phàng, anh không muốn cô thất vọng, không muốn vì sự ngây thơ, trong sáng của mình mà lâm vào nguy hiểm không đáng có.

Hơn nữa, để cô quen đứng ở phía sau anh, được anh che chở. Anh sợ, sợ có một ngày, lỡ như anh không còn trên đời nữa, không còn ai có thể bảo vệ cô, cho dù có một người khác, anh cũng không yên tâm.

Đối với Hàn Tiểu Tịch, cô đã bình tĩnh từ lâu, đã suy nghĩ xong mọi chuyện rồi. Chỉ là, cô muốn che dấu sự yếu đuối trước mặt người ngoài, còn đối với anh, cô không muốn dấu diếm gì cả, nói đúng hơn, là cô không thể.

Hạnh phúc nhiều khi rất giản đơn, hoặc thực chất là nó rất bình dị. Chỉ cần ở trong vòng tay anh, hay là nghe tiếng nói anh, hoặc bình phàm hơn nữa là nhìn thấy anh.

Cô sợ mất đi Hạ Thiên Vũ, rất rất sợ. Trong cuộc đời cô, có hai người quan trọng nhất, một là mẹ cô – Triệu Nguyệt Ảnh, còn người thứ hai, là anh – Hạ Thiên Vũ.

Nếu như bắt cô phải nếm trải cảm giác mất đi người quan trọng nhất của mình một lần nữa, cô sẽ không chịu đựng nổi. Trước đây mất mẹ, cô còn anh bên cạnh chăm sóc, động viên. Nhưng nếu mất đi anh, thử hỏi xem còn ai tỉ mỉ quan tâm cô từng chút từng chút như anh nữa?

Đứng dưới mái hiên của hội quán đó, hai người họ, không ai nói một câu nào…

***

“Mẹ! Mẹ đi đầu thú đi! Cả ba nữa, hai người đầu thú còn có thể được pháp luật khoan hồng, đừng trốn tránh, cũng đừng phủ nhận nữa, chứng cứ đã rành rành như vậy rồi. Chuyện xấu gì mình làm, hãy thú nhận đi, ông trời có mắt, không tội ác nào có thể che đậy được mãi mãi đâu.”

Hàn Đồng Tư ngồi trên ghế sô pha, từng câu từng chữ của cô nói ra đều là thật lòng. Hiện tại, cô đã suy nghĩ thông suốt, những điều mà gia đình mình đã làm với mẹ con Hàn Tiểu Tịch, nếu còn mặt dày đi xin xỏ cô ấy nữa, thật đúng là vô liêm sỉ.

Câu chuyện 20 năm trước, Hàn Đồng Tư cũng vừa mới biết. Sau khi biết chuyện, cô liền bỏ hội nghị ở công ty, một mạch lên xe trở về nhà. Thật lòng muốn khuyên nhủ ba mẹ mình, buông bỏ mọi thứ, đi đầu thú để nhận khoan hồng. Quả thực, đến cô cũng cảm thấy những chuyện Triệu Nguyệt Ảnh và Hàn Tiểu Tịch gặp phải quá tàn nhẫn rồi.

Mà hai người gây nên những chuyện này lại vẫn đang bình thản ngồi ở kia, không hề có một chút hối cải nào cả.

“Tư Tư, con bị làm sao vậy? Hôm nay có bệnh à? Sao lại nói mấy lời này? Mẹ chẳng hiểu con đang nói gì cả.”

Chu Bạch Liên nhìn sắc mặt của Hàn Lãnh Hải, vẻ khó chịu, mất kiên nhẫn trên mặt ông ta. Bà ta liền biết, ông ta không thích nghe mấy lời này, đành giả ngu chặn họng Hàn Đồng Tư.

“Mẹ, mẹ hiểu con đang nói gì mà!”

Dừng một chút, cô nói tiếp:

“Vụ tai nạn 20 năm trước của dì Triệu, con đã biết rồi. Con xin hai người, hai người hãy đi đầu thú đi! Chị Tiểu Tịch đã có tất cả chứng cứ trong tay rồi, hai người không thoát được đâu! Trước khi mọi thứ trở nên phức tạp hơn, hãy chọn cách đơn giản mà có lợi cho mình! Con cầu xin hai người!”

“Bốp!”

Một tiếng bạt tay giòn giã vang lên trong căn phòng yên tĩnh, bầu không khí cô đọng nhất thời càng thêm u ám. Khóe miệng Hàn Đồng Tư rách ra, rỉ máu, một bên má sưng đỏ, cả cơ thể ngã đổ về bên trái.

Chu Bạch Liên cũng không ngờ Hàn Lãnh Hải sẽ ra tay đánh con gái mình, vội vàng giữ tay ông ta, mở miệng hòa giải, ý muốn xoa dịu đi bầu không khí bí bách này.

“Tư Tư, xin lỗi ba con! Nhanh lên!”

Hàn Đồng Tư hít một hơi thật sâu, vịn tay ghế, từ từ đứng dậy. Đối diện với khuôn mặt vô tình của Hàn Lãnh Hải, ánh mắt ra hiệu nhún nhường của Chu Bạch Liên, cô làm như không thấy, giọng điệu bình thản đến kỳ lạ:

“Cái tát này con nhận. Coi như ân nghĩa bao năm nay ba dành cho con, con trả lại ba bằng cái tát này. Con biết như vậy là không đủ, cho nên, ngày hôm nay, ba muốn đánh, muốn mắng gì, ba hãy làm đi, con cam tâm tình nguyện nhận. Chỉ là, sau ngày hôm nay, con với ba ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn một chút liên quan nào nữa. Chức vụ ở công ty, con sẽ từ chức, cũng sẽ trả lại cho ba 2% cổ phần trong tay con. Chỉ mong ba cố gắng suy nghĩ lại lần cuối cùng, tự giác đầu thú, nhận hết tội lỗi đã gây ra với dì Triệu, với chị Tiểu Tịch.”
Bình Luận (0)
Comment