Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 187

Sáng ngày hôm sau, ánh nắng dịu dàng ngày mùa thu len lỏi vào căn phòng ngủ ấm áp, tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ góp phần khiến cho bầu không khí thêm rộn ràng.

Mặt trời còn chưa lên cao lắm, nhưng Hàn Tiểu Tịch đã sớm tỉnh lại, nhìn đồng hồ còn chưa đến 5 giờ, cô lại nằm xuống. Đặt tay lên cái bụng đã nhô lên của mình, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.

Một cánh tay choàng qua, ôm lấy eo cô, hơi thở nam tính nhanh chóng bao vây lấy cô, nhưng anh không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm cô. Một lúc sau mới nhẹ nhàng nói, thanh âm còn chưa tỉnh ngủ nghe có vẻ trầm thấp, khàn khàn lại mang theo chút lười biếng:

“Ngủ thêm lúc nữa đi, hôm qua em mệt rồi.”

Hàn Tiểu Tịch khẽ gật đầu, nhưng nhắm mắt lại vẫn không tài nào ngủ được. Đã vậy thì thôi, không ngủ nữa. Cô cũng không xiau đi xoay lại nữa, nằm im như vậy để không làm phiền tới giấc ngủ của anh.

Cô nghĩ, nếu dự án hợp tác với Light thành công, nhà máy và công trình đi vào ổn định rồi, thì có lẽ khi đó cũng sắp tới ngày sinh tiểu bảo bối trong bụng rồi nhỉ?

Cô sinh vào mùa thu, Hạ Thiên Vũ sinh vào mùa xuân, tiểu bảo bối lẽ sẽ sinh vào mùa đông rồi.

Bảo bối, phải ngoan ngoãn để mẹ giải quyết xong công việc nhé!

Đến 6 giờ, Hàn Tiểu Tịch rời giường. Khi cô đứng ở trong bếp chờ bữa sáng thì Hạ Thiên Vũ mới xuống.

“Hôm nay em có hẹn rồi, không thể ăn cơm cùng anh.”

Hạ Thiên Vũ đặt tách cà phê xuống bàn, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ mất mát, đáp lại:

“Được rồi. Nhớ ăn uống đầy đủ đấy.”

Hàn Tiểu Tịch đáp một tiếng. Lại thấy anh nghe điện thoại, cũng không nói thêm gì nữa, cầm cốc sữa uống một hơi. Khi đặt cốc xuống cũng là lúc anh kết thúc cuộc gọi. Khuôn mặt của anh vẫn vương nét cười, đưa tay lau đi giọt sữa bên khóe môi cô, nhẹ giọng nói:

“Tối nay đi dự tiệc cùng anh.”

Hàn Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn anh, hỏi lại:

“Tiệc gì vậy? Em đi cùng anh có tiện không?”

Từ cổ họng anh phát ra tiếng cười trầm thấp đầy dụ hoặc.

“Chúng ta là vợ chồng mà có gì không tiện, mà em không cần phải lo, bữa tiệc này chỉ có lợi cho Hàn thị thôi. Nếu em thuyết phục được tập đoàn Light hợp tác cùng, trong vòng ba tháng tới, mọi chuyện sẽ ổn thỏa.”

Ba tháng này cực kỳ quan trọng, là ranh giới sinh tử của tập đoàn Hàn thị. Cổ phiếu của tập đoàn trên sàn chứng khoán trước ngày Hàn Tiểu Tịch mở họp báo vẫn luôn giảm mạnh. Chỉ đến khi họp báo được mở ra, mới đỡ được một chút. Nhưng mục tiêu của cô không chỉ là một chút như vậy. Cô cần phải vực dậy được tập đoàn, để Hàn thị quay trở lại thời kỳ hoàng kim như trước.

“Vâng, em đợi anh.”

***

Khi đang bận rộn thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, trợ lý Lạc thông báo lịch trình tiếp theo của cô là gặp mặt Grey ở hội quán Peace.

Nhanh nhanh chóng chóng thu xếp lại hồ sơ, tài liệu và bản hợp đồng liên quan đến Light, Hàn Tiểu Tịch chỉnh lại quần áo và đầu tóc, sau đó cầm cặp tài liệu đi xuống tầng một.

Hội quán Peace là một tòa nhà không quá lớn, đây cũng là hội quán sang trọng bậc nhất ở thành phố A. Cung cấp đầy đủ mọi yêu cầu của khách hàng. Nhưng theo cô nhớ thì, hội quán này cũng thuộc tập đoàn Tịch Vũ thì phải.

Theo hướng dẫn của nhân viên, Hàn Tiểu Tịch cùng trợ lý Lạc đi về phía phòng VIP 202. Đưa tay gõ nhẹ ba tiếng, có giọng nói truyền tới:

“Mời vào.”

Cô đẩy cửa bước vào, Grey vắt chéo hai chân ngồi trên chiếc sofa, cô không nghĩ nhiều, lập tức ngồi xuống phía đối diện. Trên gương mặt xinh đẹp vẫn là nụ cười chuyên nghiệp, lấy từ trong cặp ra một tập tài liệu, sau đó đẩy về phía Grey. Thanh âm cô đặc biệt dễ nghe, như tiếng suối trong trẻo, nhưng chuyện cô đang nói lại cực kỳ nghiêm túc:

“Đây là dự án của chúng tôi, anh hãy xem qua rồi quyết định.”

Grey liếc nhìn cô một thoáng, sau đó di chuyển tầm mắt đến bản dự án trên mặt bàn, không nói một lời nào liền cầm lên, chuyên tâm đọc.

Hàn Tiểu Tịch nhấp một ngụm nước lọc, chỉ có cô mới biết lúc này cô đang cực kỳ căng thẳng. Dù sao đây cũng là dự án đầu tiên từ khi cô bắt đầu bước chân vào Hàn thị, có biết bao nhiêu ánh mắt soi mói khi cô tới công ty, bao ánh mắt nghi hoặc, bao lời đồn thổi tiêu cực sau lưng.

Tất cả những thứ đó đều khiến cô áp lực, nhưng nhiều hơn là cảm giác muốn chứng minh thực lực của bản thân, rằng cô không phải bình hoa di động.

“Hàn tổng, Hàn tổng…”

Grey huơ huơ tay ra trước mắt cô, cũng khiến mạch suy nghĩ kia của cô bị đứt đoạn. Khôi phục lại tâm trạng, cô trở về trạng thái nghiêm túc, hỏi:

“Ngài Grey, ngài cảm thấy bản dự án này thế nào?”

Không nhắc đến hợp đồng, Hàn Tiểu Tịch chỉ đưa nguyên bản dự án cô thức mấy đêm để hoàn thành mà hỏi ý kiến Grey. Không phải cô tự tin thái quá, mà cô muốn người ta nhìn vào thực lực chứ không phải chỉ vì lợi ích nhận được từ hợp đồng.

“Bản dự án này là của… cô?”
Bình Luận (0)
Comment