Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 205

Hôm nay là tròn 3 năm tôi và Thiên Vũ kết hôn rồi.

Có lẽ từ trước tới giờ, khoảng thời gian này là yên bình nhất của tôi.

Tiểu Tình Nhân đang lớn lên từng ngày, con bé rất đáng yêu, rất dễ thường lại cực kỳ ngoan ngoãn.

Lúc bình thường, tôi không bận rộn, cô nhóc sẽ quấn lấy tôi, cái miệng nhỏ nhắn chu chu lên nói: “Mama, bế, bế.”

Hay lúc cô nhóc đói, cũng sẽ giơ đôi tay trắng nõn đòi ôm chân tôi rồi nũng nịu: “Mama, Diệp Diệp muốn măm măm.”

Trên đời này, tôi chưa thấy đứa bé nào đáng yêu như Tiểu Tình Nhân của mình. Đây có lẽ đúng với câu con hát mẹ khen hay. Nhưng chịu thôi, con gái của tôi với Thiên Vũ mà, không dễ thương sao được.

Cuộc sống hôn nhân cũng rất hạnh phúc. Ở bên nhau ba năm, nhưng dường như chúng tôi vẫn đang trong khoảng thời gian tân hôn ngọt ngào của những đôi vợ chồng mưới cưới vậy.

Không có cãi nhau, chỉ thỉnh thoảng Thiên Vũ làm phật ý tôi một số điều, tôi sẽ trừng mắt với anh ấy. Ngay sau đó, anh ấy liền chiều theo ý tôi, sửa lại. Còn nếu tôi làm sai, đường nhiên sẽ không có chuyện, em sai rồi anh xin lỗi em đi đâu. Tôi sai, khiến anh ấy giận, tôi sẽ sửa, sẽ dỗ dành anh ấy.

Thực chất, Hạ Thiên Vũ không phải hai mươi tám tuổi, mà là hai tuổi mới đúng. Tính khí trẻ con không ai bằng.

Hôm ấy, cả nhà tôi ở nhà nguyên một ngày. Nói là nghỉ phép nhưng chúng tôi muốn nghỉ lúc nào chẳng được, ở với nhau nghỉ ngơi vun vén tình cảm.

Lúc đó, Tiểu Tình Nhân ôm một hộp kem trong ngực, thân hình nhỏ nhắn đi tới ghế sofa, sau đó leo lên, rúc vào lòng tôi. Mà khi ấy, tôi đang ôm Thiên Vũ, cả hai nằm trên ghế xem phim tình cảm.

Thấy khuôn mặt bầu bĩnh tỏ ra đáng thương của con gái khi không được ôm, trái tim tôi liền mềm nhũn, đẩy ông xã ra rồi định ôm Tiểu Tình Nhân. Nhưng còn chưa kịp chạm vào tóc anh ấy thì tay tôi đã bị nắm chặt lại. Hạ Thiên Vũ nhíu mày nhìn cô nhóc, vẻ mặt và giọng điệu không thể nào nghiêm túc hơn:

“Hạ An Diệp, con mấy tuổi rồi mà còn đòi mẹ bế?”

Tiểu Tình Nhân chu môi, giơ ba ngón tay ra, rồi nói:

“Tiểu Diệp 3 tuổi ạ. Nhưng… mama bế bế cơ.”

Biểu cảm trên khuôn mặt cô nhóc lúc này đáng yêu không cưỡng nổi. Nhưng tôi vẫn không nói gì, chỉ ngồi một bên nhịn cười xem hai bố con chí chóe với nhau.

“Ba tuổi là lớn rồi, con không phải trẻ sơ sinh nữa, thế nên ôm hộp kem ngồi sang ghế bên kia đi.”

Ông bố nào đó nói mà mặt không đỏ tim không đập nhanh.

“Nhưng baba lớn hơn Tiểu Diệp nhiều mà vẫn được mama ôm là sao?”

Tiểu Tình Nhân vẫn đặt ra nghi vấn chủ chốt.

“Baba khác, mama là vợ của ba, nên mama ôm ba là chuyện bình thường. Còn con thì khác, con không phải chồng của mama.”

Hạ Thiên Vũ nói xong, Tiểu Tình Nhân còn thật sự suy nghĩ một lúc. Nhìn khuôn mặt trắng trắng mềm mềm như bánh bao kia lại thoáng qua sự nghiêm túc khiến người ta nhìn thấy mà không kìm lòng được muốn hôn hôn mấy cái.

“Vậy mama có đồng ý làm vợ của Tiểu Diệp không? Như thế thì mama sẽ bế Tiểu Diệp.”

Tôi nhìn qua Thiên Vũ, mặt anh ấy đen như đít nồi rồi. Lúc này tôi không nhịn được nữa mà cười thành tiếng. Vuốt ve cái má của con gái, tôi cười nói:

“Mama không thể lấy Tiểu Diệp được, nhưng mama vẫn có thể bế con. Nhưng hôm nay nhường mama cho baba của con một ngày nhé. Baba phải đi làm rất mệt, chỉ có mama ôm mới khỏe hơn thôi.”

Tiểu Tình Nhân đúng là không phụ lòng tôi, cô nhóc mím môi nhìn sang Thiên Vũ, sau đó áp trán của con bé lên trán ông xã tôi rồi nói:

“Vâng ạ, hôm nay cho baba mượn mama một ngày.”

Sau đó rất ngoan ngoãn mà ngồi sang cái ghế bên cạnh, lấy một thìa kem đưa lên miệng ăn.

Đợi cô nhóc không còn nhìn tới bên này nữa, tôi mới đưa tay nhéo vào eo ông xã của mình một cái, híp mắt nói:

“Anh lớn rồi mà còn bắt nạt Tiểu Diệp thế à? Đáng mặt làm cha không?”

Người nào đó bắt lấy tay tôi đưa lên miệng hôn một cái rồi bày đặt chắc chắn là thế nói:

“Anh không đáng mặt làm cha, anh chỉ cần đáng mặt làm chồng thôi. Trong giai đoạn phân chia giai cấp như này, anh phải đòi hỏi quyền lợi của mình chứ.”

Trong khi tôi đang nói chuyện cười đùa với Thiên Vũ, thì dì Lâm đã làm xong bữa trưa rồi. Hương thơm của thức ăn vương vấn trong không khí. Nhưng chẳng hiểu sao, cơn buồn nôn bỗng dâng lên cổ tôi. Nhanh chóng đẩy anh ấy ra, tôi chạy vội vào nhà vệ sinh.

Cái dấu hiệu này, tôi đã trải qua một lần duy nhất, là lúc đến nhà họ Hàn, gặp cảnh Hàn Đồng Tư bị đánh. Trước khi ngất đi tôi cũng muốn nôn dữ dội như vậy. Nhưng sau đó, không có ốm nghén nữa. Tuy nhiên, tôi nghĩ, lần này phải kiểm tra thật rồi. Bà dì của tôi hình như tháng này cũng đã chậm mấy ngày.

Sáng hôm sau, tôi vẫn không tới công ty. Hạ Thiên Vũ cũng vậy, hôm qua thấy tôi như vậy, trong bữa cũng chẳng ăn được mấy miếng nên lo lăng ra mặt.

Nhân lúc anh ấy đưa Tiểu Tình Nhân tới trường. Tôi lấy que thử thai mà chiều hôm qua nhờ dì Lâm mua hộ rồi đi vào nhà vệ sinh.

Nhìn hai vạch đỏ chót kia, tâm trạng của tôi lại xúc động lần thứ ba.

Lần đầu tiên là lúc tỏ tình, lần thứ hai là biết tin mang thai Tiểu Tình Nhân, và lần này, mang thai một lần nữa.

Tôi ôm gối ngồi trên sofa. Đúng nửa tiếng sau, Thiên Vũ trở về. Vừa vào đến nhà, anh ấy liền ôm hôn tôi một lúc, tôi cũng vui vẻ đáp lại. Thì tại không có cái bóng đèn 1000W Tiểu Tình Nhân ở nhà mà.

Một lúc sau, tôi mới cười nói với anh ấy:

“Thiên Vũ, anh có thai rồi.”

Mặt anh ấy hiện lên mấy dấu hỏi chấm, biết mình lỡ miệng, tôi sửa lại:

“Em nhầm, em nhầm, là em có thai rồi.”

Tôi gọi anh ấy mấy lần mà vẫn không có phản ứng, cứ duy trì tư thế anh nằm trên tôi nằm dưới. Mãi một lút sau, anh ấy mưới hồi hồn, nhìn tôi, sau đó luống cuống ngồi dậy, nói:

“Xin lỗi, xin lỗi, anh có đè lên em không? Chúng ta đi kiểm tra nhé? Bây giờ đi luôn. À để anh lấy xe.”

Nhìn vẻ sốt ruột vội vàng của anh ấy mà trong lòng tôi như có một dòng nước mùa xuân âm sáp ngọt ngào nhẹ nhàng chảy qua.



Vào đêm Thất Tịch năm nào đó, tôi vượt cạn thành công, gia đình ba người chúng tôi đón chào thêm một sinh mệnh mới, tên là Hạ Hàn Ninh.

Cuộc đời tôi, chỉ cần có vậy thôi.

Tôi – Hàn Tiểu Tịch – Năm nay hai mươi tám tuổi, một chồng, hai con, là tổng giám đốc của tập đoàn Hàn Thị, là thiếu phu nhân của tập đoàn Hạ Thị, và là phu nhân của tập đoàn Tịch Vũ.

Có lẽ, tôi là người may mắn nhất trên thế gian này.

Mẹ ơi, yên tâm đi, con sẽ hạnh phúc.

Con yêu mẹ.

Hạ Thiên Vũ, em yêu anh.

Hạ An Diệp, Hạ Hàn Ninh mẹ yêu con.

HOÀN.

***

Vậy là kết Thanh Xuân đã kết thúc thật rồi.

Vẫn có tiếc nuối, nhưng cảm xúc vui vẻ nhiều hơn.

Cảm ơn mọi người.

Tiếp tục ủng hộ Phươn trong những tác phẩm mới nha.

Đừng quên Phươn đó.

Cúi người chín mươi độ. Chân thành cảm ơn các bạn trong thời gian qua ạ.

Tương lai, Phươn mong chúng ta vẫn sẽ tiếp tục đồng hành cùng nhau.

Cảm ơn sự quan tâm, những khích lệ của mọi người, đặc biệt là đã đón nhận câu chuyện của Phươn.

Chúng ta sẽ gặp nhau bên bộ Sự Ngọt Ngào nhé<3
Bình Luận (0)
Comment