Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 22

“Có tâm sự?”

“Ừm, cậu có muốn nghe không?”

“Nếu cậu muốn nói, tôi bằng lòng nghe.”

Cô khẽ gật đầu, trầm mặc một lát, sau đó hít một hơi sâu, nói với anh:

“Cậu có bao giờ tưởng tượng, sau này, bỗng dưng ba mình mang theo một người phụ nữ khác đến trước mặt cậu, nói rằng đây là mẹ của con, con phải gọi là mẹ không?”

Anh không nói gì, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô, đợi cô nói tiếp.

“Hơn nữa, còn dẫn theo một đứa con khác, nói nó là em gái con, chỉ kém con vài tháng tuổi thôi, cũng chẳng nói có phải là con ruột của mình không, nhưng trên gương mặt đó, các đường nét đo, thật sự rất giống với ba cậu, thậm chí còn giống hơn cả cậu, cậu sẽ nghĩ như nào?”

“Còn vì hai người họ mà mắng cậu, nói cậu giận hờn vô cớ, nói cậu không hiểu chuyện… nhưng ông ấy lại không nhìn thấy, không cảm nhận được địch ý, hận ý mà bà ta mang lại cho cậu, chỉ biết trách mắng cậu, cậu sẽ… cảm thấy… như nào?”

Cô càng nói, giọng lại càng nhỏ. Trước khi giọt lệ nóng hổi ở khóe mắt rơi xuống, cả người cô được kéo mạnh lại, khuôn mặt cô vùi trong lồng ngực anh, lúc đó, giọt lệ kia mới từ từ rơi xuống. Cô cảm nhận được vòng tay đang ôm cô kia, thật chặt, thật khiến cô an lòng.

Giọng anh mang theo chút dịu dàng, không còn sự lạnh lùng như mọi ngày:

“Đừng nghĩ nhiều, đừng khóc, tôi không muốn thấy cậu khóc. Không cần để ý ai khác, cứ sống là cậu thôi, tôi sẽ luôn ở bên cậu.”

Sau đó, anh không nói gì nữa, lẳng lặng ôm cô, cô cũng vậy, im lặng khóc trong ngực anh, nước mắt thấm ướt một khoảng áo.

Khóc đến khi bình tâm lại hơn, cô vẫn không muốn rời khỏi vòng tay đang siết chặt eo mình của anh. Cô hơi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô, cô rụt đầu lại. Cô nói, giọng nói hơi khàn khàn:

“Cảm ơn cậu. Cậu còn nhớ cuộc điện thoại của ba mình vào sinh nhật năm 16 tuổi của mình không?”

Anh không suy nghĩ nhiều:

“Nhớ.”

Những chuyện cô nói với anh, dù cực kỳ nhỏ, cực kỳ không quan trọng, anh cũng bất giác ghi nhớ. Mà trước đây, có lần anh đã cảm thấy cuộc đối thoại, lời nói của Hàn Lãnh Hải khi đó hình như có vấn đề, nên anh vẫn luôn ghi nhớ trong đầu.

Cô nói tiếp:

“Thực ra, mình nghĩ, người nói chuyện cùng với ba mình ngày hôm đó chính là Chu Bạch Liên, người phụ nữ mà ba mình đưa về ngày hôm nay.”

Anh hỏi: “Tại sao?”

Cô giải thích:

“Trong cuộc trò chuyện ấy, mặc dù không nghe được ra người ở bên kia là nam hay nữ. Nhưng lại có một chi tiết khiến mình chắc chắn được đó là Chu Bạch Liên. Vì hai người họ có nhắc đến Tiểu Tư, mà người con gái mà ba mình đưa về ngày hôm nay tên Hàn Đồng Tư, cô ta nói với mình có thể gọi là Tiểu Tư. Hơn nữa, ba mình còn nói với người kia là ‘Tiểu Tư của chúng ta’ dựa vào đây có thể hiểu ra hai vấn đề: Thứ nhất người kia là Chu Bạch Liên, vì đó là con gái bà ta. Thứ hai, Hàn Đồng Tư kia chính là con ruột của ba mình.”

Anh trầm ngâm suy nghĩ, cô nói rất đúng.

“Kể lại buổi tối ngày hôm nay cho tôi nghe, được chứ?”

Cô không ngần ngại, ‘ừm' một tiếng rồi kể lại cho anh diễn biến cuộc trò chuyện tối nay ở nhà cô. Sau khi kể xong, anh liền hỏi:

“Cậu cảm thấy bà ta có địch ý với cậu, nhưng trước mặt ba cậu vẫn tỏ ra là yêu thương, yếu đuối?”

“Đúng vậy. Không chỉ có địch ý mà còn có hận ý.”

“Ừm. Cậu định thế nào? Cô Hàn Đồng Tư kia sẽ chuyển đến trường chúng ta đang học?”

Cô lúc này cũng như nhớ ra, ‘a’ lên một tiếng rồi nói:

“Đến trường chúng ta, mình cũng suýt quên mất chuyện này. Có vẻ Hàn Đồng Tư này cũng không đơn giản. Phải quan sát mới được. Còn về chuyện làm như nào, mình nghĩ mình cũng không thể can thiệp được vào quyết định của ba mình. Nếu như mình thăm dò hai người kia, chắc chắn rằng họ không có ý đồ gì thì mình sẽ mặc kệ, không quan tâm. Nhưng nếu có âm mưu gì bất chính, mình quyết không khoanh tay đứng nhìn.”

Anh nghe cô nói xong, ánh mắt chợt lóe lên một tia sáng, bàn tay đưa lên khẽ vuốt mái tóc dài của cô. Anh dịu dàng nói:

“Ừm, cách này cũng rất hay. Nhưng muộn rồi, trời có gió lạnh, mau trở về thôi.”

Cô gật đầu, cùng anh trở về nhà.

Khi về đến nhà, mọi người cũng đã đi ngủ hết, cô bước lên phòng. Sau khi tâm sự với anh xong, cô bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn hơn, tâm tình cũng đã bình tĩnh lại. Cô không nghĩ, hai mẹ con Chu Bạch Liên kia không có âm mưu, chỉ là cô chưa phát hiện ra được, dù sao, cô cùng còn quá nhỏ tuổi để hiểu được hết những chuyện này.

Hàn Tiểu Tịch không biết rằng, một tương lai đầy thử thách, bí ẩn đang đợi cô ở phía trước.

Nghĩ đến việc phải học cùng Hàn Đồng Tư, cô bỗng cảm thấy, cần đi ngủ để có sức lực, ý chí chiến đấu với cô ta, nghĩ thôi đã thấy mệt mỏi rồi.

Cô lấy chiếc hộp đựng hoa lavender trên bàn trang điểm, đưa lên gần mũi, hương hoa nhè nhẹ ngập tràn trong khứu giác của cô, khiến cô cũng dễ chịu hơn không ít.

Cô mặc kệ mọi thứ, nằm lên giường, kéo chăn lên đắp, từ từ nhắm hai mắt lại. Trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, trong đầu cô còn hiện lên một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai. Môi cô khẽ cong lên, chìm vào giấc ngủ.
Bình Luận (0)
Comment