Di Giai quyết định vứt hết mọi lo lắng ra sau đầu, tập trung nấu ăn.
Cô rất muốn làm bánh kem cho Lâm Phong, nhưng mà mẹ Lâm nói ba Lâm buổi chiều trở về, sẽ mang theo bánh kem đã đặt sẵn luôn.
Thôi thì để sau này có cơ hội, cô sẽ tự tay chuẩn bị bánh kem sinh nhật cho anh vậy.
Di Giai làm bếp chính, còn Lâm Phong làm phụ bếp.
Lâm đại thiếu gia từ nhỏ không động tay đến việc gì, bây giờ lại bận rộn tay chân ở bên cạnh Di Giai.
Có điều, anh rất thành thạo, cũng làm rất tốt, không hề vụng về lúng túng.
Di Giai ngạc nhiên: “Em không ngờ anh lại giỏi như vậy đấy.”
Lâm Phong cao ngạo: “Anh là ai cơ chứ, có việc gì làm khó được anh?”
Di Giai hừ lạnh: “Vừa khen anh một chút anh đã lên mặt rồi.” Nói rồi cô lại tập trung chuyên môn của mình, sợ nói thêm một câu anh sẽ không đáp xuống đất được mất.
Lâm Phong nhìn Di Giai tất bật, rất ra dáng một cô vợ đảm.
Anh bất chợt không cầm lòng được, cứ thế hôn lên má cô một cái.
Di Giai bị hôn trộm vô cùng bối rối: “Anh làm gì vậy, lỡ đâu Lâm Vĩnh bất ngờ đi xuống nhìn thấy chúng ta thì sao?”
Nỗi sợ của Di Giai làm Lâm Phong bật cười: “Thằng nhóc đó dám hé miệng, xem anh xử lý nó thế nào.”
Mà ở góc cầu thang, có một cậu nhóc đang kinh ngạc trợn tròn mắt.
Cậu vừa trông thấy cái gì thế? Anh trai… anh trai cậu hôn chị gái xinh đẹp?
Cậu có nhìn lầm không? Đây là thật hay đang mơ? Lâm Vĩnh tự hỏi chính mình.
Nếu không phải mơ, vậy anh trai cậu và chị gái xinh đẹp đang quen nhau sao?
Nếu vậy thì thật tiếc cho chị gái xinh đẹp, ai đời lại chịu quen ông anh tính cách thối nhà cậu.
Có điều, đúng là chuyện của anh trai, cậu đều không dám nhiều lời, cũng không dám nói lung tung.
Cộng thêm, vừa rồi còn nghe mấy lời hăm he của anh trai, cho cậu mười lá gan cũng không dám hành động sai lầm.
Coi như cậu giả mù giả điếc vậy.
Cậu chính là không thấy gì, không nghe được gì.
Lâm Vĩnh cảm thấy mình nên làm như vậy, liền quay đầu trở lại phòng.
Vừa rồi cậu thấy đói muốn xuống bếp tìm gì ăn, nhưng tự dưng hiện tại không còn thấy muốn ăn nữa, tốt nhất là lên phòng ngủ.
Dưới này, Di Giai vẫn thấy không yên tâm, sợ Lâm Phong lại tiếp tục không đứng đắn, liền cảnh cáo anh: “Anh nghiêm túc cho em đấy, còn dám hôn em thì tối nay đừng hòng nhận quà sinh nhật.”
Lâm Phong sợ chọc giận cô gái nhỏ nhà mình, thành thực làm việc của mình, không dám manh động thêm.
Hai người bận rộn trong bếp thêm một lúc thì mẹ Cố cũng tay xách nách mang về tới, không lâu sau thì ba Cố cũng mang bánh kem về.
Di Giai căn bản cũng đã nấu nướng xong, chỉ cần chuẩn bị thêm ít trái cây mẹ Lâm đem về là được.
Đã xong xuôi mọi thứ, Di Giai xin phép trở về nhà tắm rửa sửa soạn lại.
Sáu giờ tối, cô cùng ba mẹ Cố sang Lâm gia nhập tiệc.
Vì có mặt người lớn, Di Giai chọn một chiếc váy voan màu hồng kiểu dáng sơ mi tay dài có thắt nơ với họa tiết hoa nhí xinh xắn.
Mái tóc xõa dài sau lưng.
Trông cô vô cùng nền nã và nữ tính.
Lâm Phong cũng đến là ngẩn ngơ, quên luôn việc mời ba mẹ Cố và cô vào nhà.
Đến khi mẹ Lâm thấy thằng con trai nhà mình ngốc cả ra, mới vội lên tiếng nhắc nhở: “Con còn đứng ở đấy làm gì, mau mời cô chú Cố và Tiểu Giai vào.”
Lâm Phong bừng tỉnh, lễ phép: “Mời mọi người vào nhà ạ.”
Hai gia đình đã tập hợp đủ, cả Lâm Vĩnh cũng đã từ trên phòng đi xuống.
Cậu cứ liếc mắt nhìn về phía anh trai và chị gái xinh đẹp Di Giai.
Hình ảnh anh trai cậu hôn chị gái vẫn còn mãi trong đầu, cậu không cách nào quên đi được.
Có điều, cũng chỉ là len lén nhìn, len lén suy nghĩ, chứ tuyệt không dám hé miệng.
Cậu vẫn còn rất yêu cuộc sống này, không dại mà đùa với lửa.
Đến khi thấy anh trai mình còn nghe lời chị gái xinh đẹp cầu nguyện rồi thổi nến, điều mà trước nay đánh chết anh trai cũng không làm, Lâm Vĩnh càng thêm kinh động.
Đây có phải cái mà người lớn hay nói là sức mạnh tình yêu gì đó không? Cho nên, anh trai nhà cậu mới dễ dàng bị chị gái xinh đẹp khuất phục?
Về phía Lâm Phong, anh không cảm thấy việc mình làm có gì lạ đến nỗi ba mẹ và thằng nhóc Lâm Vĩnh kinh ngạc thế kia.
Đối với anh, chỉ cần là chuyện Di Giai thích, anh đều sẽ vui vẻ làm.
Huống hồ, anh cũng hi vọng mong ước sinh nhật của mình sẽ thành hiện thực, bởi vì mong ước này có liên quan đến cô.
Lâm Phong thổi nến xong, mọi người liền đồng thanh: “Chúc mừng sinh nhật.”
Ba mẹ Cố cũng không biết tặng gì cho Lâm Phong, liền đưa cho anh một phong bì: “Mừng con tuổi mới.”
Lâm Phong hơi ngại, anh định từ chối nhưng lại nghĩ là sinh nhật anh, mà ba mẹ Cố đã có lòng, anh không nhận cũng không tốt lắm.
Cho nên, lễ phép nhận, không quên nói cảm ơn.
Mẹ Cố lại quay sang hỏi Di Giai: “Tiểu Giai, con không chuẩn bị quà cho Tiểu Lâm à?”
Di Giai giật thót, ấp úng: “Dạ… quà của con đã đưa trước đó rồi ạ.”
Lâm Phong cũng rất phối hợp gật đầu.
Cũng may, ba mẹ Cố cũng không hỏi đến nữa.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Ba mẹ Lâm đều không ngừng khen tay nghề của Di Giai, món nào cũng gắp liên tục.
“Tiểu Giai nhà chị đúng là giỏi giang tháo vát.
Học giỏi, ngoan ngoãn, mà nữ công gia chánh cũng biết.” Mẹ Lâm nói.
Mẹ Cố được khen nhưng không kiêu ngạo: “Chị quá lời rồi, Tiểu Giai vẫn còn thiếu sót nhiều lắm.”
Ba Cố không nói gì, chỉ khẽ cười.
Trong lòng ông tự dưng nghĩ, mối quan hệ “mẹ chồng – nàng dâu” của con gái mình với mẹ Lâm, chắc là sau này sẽ rất hòa thuận vui vẻ.
Mẹ Lâm yêu thích cô thế kia cơ mà.
Bữa tiệc sinh nhật đầm ấm hòa hợp trôi qua, ba mẹ Cố và Di Giai trở về nhà.
Di Giai lên phòng, thay ra bộ quần áo ngủ.
Trời bắt đầu vào hè nóng nực, Di Giai mặc áo hai dây cùng với quần ngắn.
Xong xuôi, cô vớ lấy hộp quà, định ra ban công rồi đưa cho Lâm Phong.
Vừa chạm đến tay nắm cửa, Di Giai lại nhớ sự việc xấu hổ lần trước lúc cô học nhóm ở nhà Lâm Phong, liền cẩn thận khoác thêm một chiếc áo ngoài rồi mới ra ngoài.
Lâm Phong đúng hẹn cũng đã có mặt.
Có điều, anh không ở ban công nhà mình, mà lại leo hẳn sang ban công nhà Di Giai.
Cô vừa mở cửa ra đã trông thấy anh, suýt thì giật bắn người.
“Sao anh lại sang đây?” Cô hỏi.
Lâm Phong thản nhiên: “Muốn cùng em tâm sự.”
“Anh ở bên ban công nhà anh chúng ta vẫn có thể tâm sự mà.”
“Anh thích tâm sự ở khoảng cách gần.”
Di Giai bật cười trước lý do của Lâm Phong, cô kéo anh ngồi xuống chiếc xích đu tổ chim, vui vẻ đưa hộp quà hình trái tim cho anh: “Quà sinh nhật của anh này, anh mau mở ra xem đi.”
Lâm Phong nhận lấy món quà, nghe theo ý Di Giai, mở quà ra xem.
Bên trong là một cặp cốc sứ màu trắng, trên cốc còn có dán hình chụp chung của cô và anh ở máy chụp hình tự động lúc đi chơi trung tâm thương mại.
Điều đặc biệt là, khi hai chiếc cốc ghép lại thì miệng cốc sẽ là một hình trái tim.
Lâm Phong cầm hai chiếc cốc lên nhìn ngắm, lại hỏi Di Giai: “Sao em lại tặng cốc cho anh?”
Di Giai ngượng ngùng giải thích: “Em… em muốn… chúng ta bên nhau cả đời…”
Lâm Phong vuốt vuốt tóc Di Giai, khẽ cười: “Bạn gái má lúm này, thích anh nhiều đến vậy, còn muốn trói buộc anh cả đời?”
Di Giai bị trêu có hơi đỏ mặt: “Anh… xấu tính… Nói cứ như chỉ mình em muốn bên anh cả đời vậy…”
Thấy Di Giai bĩu môi giận dỗi, Lâm Phong liền dỗ dành: “Không phải mình em muốn, mà đương nhiên anh càng muốn bên em cả đời.” Nói rồi anh đặt quà sang một bên, bất ngờ giữ chặt lấy gáy cô, tìm kiếm môi cô mà hôn xuống.
Đôi môi anh đào ngọt ngào giống như chất gây nghiện, hôn một lần, anh lại muốn hôn cô thêm một lần.
Thật ra, anh đã nghe qua ý nghĩa của việc tặng cốc.
“Cốc” và “cả đời” có phiên âm giống nhau, nên người ta thường hay tặng ly cốc cho người yêu, với mong muốn hạnh phúc trọn đời.
Vừa rồi, chỉ là muốn tận tai nghe cô nói, mới giả vờ vậy thôi.
Trước đó, anh không nghĩ, cô sẽ lại tặng cho anh món quà này.
Vừa nãy, nhìn thấy món quà, anh cảm thấy trong lòng giống như nếm mật, vô cùng ngọt.
Cô gái nhỏ của anh luôn muốn cùng anh bên nhau, tình nguyện cùng anh cả đời buộc chặt.
Trong lòng ngọt, môi cô ngọt, làm cho nụ hôn càng thêm ngọt, anh không cách nào ngừng lại.
Mãi cho đến khi thấy cô sắp không thở nổi, anh mới luyến tiếc buông ra.
Được tha bổng, Di Giai gương mặt đỏ ửng tìm kiếm lại hơi thở của mình.
“Anh lại đánh lén em… còn hôn lâu như vậy… anh thật lưu manh…” Cô hờn dỗi nói, anh định rút cạn sinh lực của cô luôn thì phải.
Lâm Phong nhếch môi, ba phần lưu manh bảy phần không đứng đắn ghé sát vào tai Di Giai: “Thế này mà bị gọi là lưu manh rồi sao? Sau này có những lúc anh còn lưu manh hơn, em biết lấy từ nào để mắng anh nữa đây?”
Hơi thở của Lâm Phong phả vào tai làm cả người Di Giai ngứa ngáy, cộng thêm lời nói ám muội đầy ý tứ của anh, làm cô cả người như có lửa đốt, mặt vốn đã đỏ lại càng thêm đỏ hơn.
Cô vội đẩy anh ra, xấu hổ mắng: “Anh… anh… không được nói nữa…”
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Di Giai, Lâm Phong bật cười, vỗ vỗ đầu cô: “Được rồi, trêu em thôi.”
Để xua tan không khí ngượng ngùng, Di Giai lảng sang chuyện khác: “Em… cái này, anh giữ một chiếc, em giữ một chiếc.” Vừa nói cô vừa cầm lên một chiếc cốc.
Lâm Phong cũng cầm lên chiếc cốc của mình, gắn với chiếc cốc của Di Giai, tạo thành một hình trái tim hoàn chỉnh.
Cả hai vui vẻ ngắm nhìn hình trái tim do chính mình cùng người kia tạo ra, lại không hẹn mà nghiêng đầu nhìn về phía đối phương cùng nở một nụ cười.
Trong mắt người kia, chỉ có duy nhất hình bóng của mình, còn gì hạnh phúc hơn?
Dường như sao đêm nay cũng bị hình bóng đẹp đẽ của đối phương làm lu mờ rồi.
Trên trời là sao sáng, dưới đất là chân tình còn sáng đẹp hơn sao..