Thanh Xuân Tạo Ấm

Chương 16

Hứa Viên và Tôn Phẩm Đình tán gẫu một tiếng đồng hồ, tâm tình bực mình tiêu tan mấy phần, quả nhiên bạn tốt là chiếc ống xả đi buồn phiền.

Một tiếng sau, hai người về phòng bệnh của bà nội Đình Đình.

Mọi người thấy hai người trở về, cũng biết đã đến giờ, ba bà lão đứng lên, dặn bà nội Đình Đình dưỡng bệnh cho tốt, một thời gian nữa các bà sẽ lại đến nhà thăm. Bà nội Đình Đình liên tục nói không cần các bà chịu khổ nữa, chờ bà hết bệnh rồi, sẽ về khu cũ thăm các bà.

Sau một phen chào tạm biệt, bà nội Đình Đình vẫy vẫy Tô Huyền, “Tiểu Huyền, lại đây!”

Tô Huyền chậm rãi đi đến bên giường, hơi cúi người, ngữ khí êm dịu, “Bà nội Lý!”

Bà nội Đình Đình giữ chặt tay anh, cười hòa ái, “Đúng là thằng bé ngoan, bà càng nhìn càng thích con, con phải đối tốt với Viên Viên đó, con bé cũng là cháu gái bà, từ nhỏ bà đã thấy nó lớn lên rồi, nó vừa thông minh lại ngoan ngoãn.”

Tô Huyền mỉm cười gật đầu, “Bà yên tâm ạ!”

“Ừ, bà yên tâm! Tuần sau bà ra viện, con bảo Viên Viên đưa con đến nhà bà nhé.” Bà nội Đình Đình buông tay anh, “Con đừng có không đến đó.”

Tô Huyền nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hứa Viên, “Chuyện này phải là cô ấy làm chủ ạ, nếu cô ấy không đưa con theo, con cũng không tìm thấy nhà của bà được.”

“Con nói đúng!” Bà nội Đình Đình gọi Hứa Viên, “Viên Viên, lại đây!”

Hứa Viên đau đầu, đi đến bên giường, “Bà nội Lý!”

“Người trẻ tuổi như Tiểu Huyền, trong xã hội bây giờ hiếm lắm đấy, con cũng đừng hơi tí lại cáu kỉnh, nóng giận nói chia tay với thằng bé, bà không đồng ý đâu.” Bà nội Đình Đình lại giữ chặt tay cô, dặn dò, “Tuần sau dẫn thằng bé tới nhà bà, biết không? Nếu con không dẫn nó theo, bà nội sẽ tức giận đấy.”

Hứa Viên che đầu, “Bà nội Lý, anh ta… tuần sau phải tăng ca!”

“Anh có thể không tăng ca!” Tô Huyền lắc đầu.

Hứa Viên ngẩng đầu trừng anh.

Tô Huyền bất đắc dĩ nhìn cô, “Thịnh tình của bà nội không thể khước từ được, chúng ta là bề dưới, từ chối thì không hay lắm. Tăng ca cũng không thiếu nửa ngày hay một ngày.”

“Nhìn xem, đúng là thằng bé ngoan mà! Hiểu phải kính già, có lễ độ, có phẩm hạnh.” Bà nội Đình Đình cười tươi rói, liên tục khen Tô Huyền mấy câu, sau đó nghiêm mặt với Hứa Viên, “Cái con bé này, con sợ bác Tôn của con quấn lấy con đòi chơi cờ hả? Đừng sợ! Đến lúc đó bà cảnh cáo nó, không cho nó quấn lấy con, muốn quấn thì cũng sẽ quấy lấy Tiểu Huyền.”

Hứa Viên câm nín.

Bà nội Đình Đình hỏi Tô Huyền: “Tiểu Huyền, con có biết chơi cờ không?”

“Con hiểu qua một chút ạ!” Tô Huyền cười gật đầu.

“Hiểu chút là được rồi! Bác Tôn con chơi cờ rất dở, nhưng cứ thích chơi cờ, chỉ cần có người chơi cùng nó, nó sẽ vui hớn hở.” Bà nội Đình Đình vui vẻ nở nụ cười, “Cứ vậy đi, tuần sau bà xuất viện, chủ nhật hai đứa đến nhà bà, bảo mẹ Đình Đình nấu đồ ăn ngon cho hai đứa.”

“Dạ!” Tô Huyền cười đồng ý.

“Đi đi! Sắp giữa trưa rồi, cơm bệnh viện không ngon nên không giữ mọi người lại, các bà cứ tìm chỗ bên ngoài mà ăn!” Bà nội Đình Đình xua tay.

Tô Huyền lại dặn bà nội Đình Đình mấy câu giữ gìn sức khỏe, cầm tay Hứa Viên lúc bà đang cười ha hả, kéo cô ra khỏi phòng bệnh.

Lúc ra khỏi cửa, Hứa Viên thấy trên nền bày hàng loạt quà, cô nhớ lúc mới tới không có, cũng không phải do ba bà của cô mua, có lẽ là thứ mà Tiểu Lý mang tới như lời Tô Huyền nói.

Cô khẽ xác nhận, “Chỗ quà này…”

“Tiểu Lý mang tới!” Tô Huyền gật đầu.

Hứa Viên thầm khinh bỉ trong lòng, rút tay ra nhưng không rút được, thừa dịp không ai chú ý cô giẫm mạnh vào chân anh một cái, “Mua chuộc lòng người! Anh muốn làm gì?”

Tô Huyền bị cô giẫm, dừng bước, cúi đầu, thấy trên chiếc giày da sáng bóng có một dấu chân, anh nhìn một lát, quay đầu nhìn Hứa Viên, “Vốn anh còn có chút áy náy, nhưng em giẫm như vậy, coi như giẫm cho chút áy náy của anh biến mất rồi, chuyện hôm nay xí xóa.”

“Đâu ra hời như vậy!” Hứa Viên không chịu, anh làm nhiều chuyện đáng giận như vậy, giẫm một chút liền xí xóa hết? Không có cửa đâu! Anh áy náy cái con khỉ ấy!

“Vậy em muốn thế nào?” Con ngươi của Tô Huyền khẽ đảo.

Hứa Viên nhìn anh, oán giận, “Tôi muốn anh…”

“Viên Viên, Tiểu Huyền, hai đứa không mau đi đi, đứng đấy làm gì đó?” Bà nội Hứa Viên thấy hai người không bắt kịp, quay đầu lại buồn bực gọi người.

Tô Huyền nghe vậy thì phô: “Bà nội, cô ấy giẫm chân con!”

Hứa Viên nhất thời trợn mắt nhìn anh.

Bà nội Hứa Viên lập tức nghiêm mặt, nói với vẻ không vui: “Viên Viên, con lại bắt nạt Tiểu Huyền hả? Con bé này sao lại như thế chứ? Nhìn thấy thằng bé hiền lành nên luôn bắt nạt nó?”

Hứa Viên buồn bực, “Con không có!”

“Con không có cái gì? Xa như vậy bà còn có thể nhìn thấy dấu giày con giẫm lên giày thằng bé đây này.” Bà nội Hứa Viên trừng mắt.

Hứa Viên nhìn khoảng cách, cô và Tô Huyền mới ra khỏi cửa phòng bệnh, ba bà lão, mẹ Đình Đình và Tôn Phẩm Đình đã ở cuối hành lang rồi. Bà cụ có mắt thần sao? Như thế cũng có thể thấy được? Cô hoàn toàn câm nín.

“Vừa rồi em nói em muốn anh, anh nghe thấy rồi.” Tô Huyền cười khẽ, kéo cô đi về phía trước, ngữ khí ôn hòa nói với bà nội Hứa Viên: “Bà đừng trách cô ấy ạ, cô ấy không cố ý đâu, cô ấy vừa giải thích với con rồi. Nói muốn con.”

Hứa Viên gần như giơ chân, “Tô Huyền!”

Người này rốt cuộc có cần mặt mũi hay không!

Mặt anh ta đâu? Mặt đâu? Mặt đi đâu rồi?

“Vừa rồi em quả thật có nói là muốn anh!” Tô Huyền nhìn cô đầy vô tội.

Hứa Viên trợn mắt nhìn, tức đến vươn tay muốn đánh anh, “Anh còn nói à!”

Tô Huyền thấy cô vươn tay muốn đánh anh, đứng im, không né không tránh, giọng nói bé lại, khiến người ta nghe thì cảm thấy dường như có thêm mấy phần tủi thân, “Được, anh không dám nói nữa, nhưng rõ ràng vừa rồi em nói…”

“Viên Viên!” Bà nội Hứa Viên quát, ngăn cô, “Con dừng tay cho bà!”

Hứa Viên ngẩng đầu, thấy bà cụ hình như thực sự tức giận, cô căm hận rút tay về, một bụng tức không thể giải tỏa, trừng mắt nhìn Tô Huyền, mắt dần đỏ. Từ trước tới giờ cô chưa từng bị ai bắt nạt như vậy, người này… người này…

Anh ta có thù oán lớn cỡ nào với cô mà…

Mà bắt nạt cô như vậy…

Tô Huyền thấy cô dường như muốn khóc, sửng sốt, thu ý cười, tiến lên một bước, khẽ cúi người, ôm cô vào lòng, giải thích: “Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của anh, em đừng khóc.”

Hứa Viên vốn muốn khóc, từ trước đến giờ bà nội đều không nỡ thực sự giáo huấn cô, hôm nay vì tên khốn kiếp này, đã giáo huấn cô mấy lần rồi? Oan ức nhất là cô, nhưng anh ta vẫn còn làm bộ làm tịch. Bây giờ còn vờ vĩnh nữa. Chút xót xa trong mắt cô lập tức biến mất tăm, cô dùng sức, đẩy anh một phen, “Anh cút cho tôi!”

Tô Huyền không ngờ cô đột nhiên có sức lực lớn như vậy, bị cô đẩy lùi về sau mấy bước, đụng vào tường, kêu một tiếng đau đớn.

Hứa Viên không thèm liếc mắt nhìn anh, quay đầu bước đi.

Tô Huyền thuận thế dựa vào tường, vươn tay che trán, thất bại nhìn mặt đất.

“Viên Viên!” Bà nội Hứa Viên thất kinh, lập tức bước nhanh về, ngăn Hứa Viên lại, tức giận nói: “Sao con càng ngày càng không hiểu chuyện thế hả? Cáu gắt cũng phải có mức độ chứ. Tiểu Huyền làm sai chỗ nào? Con nổi nóng cái gì?”

“Anh ta chỗ nào cũng làm sai!” Hứa Viên bực mình vòng qua bà cụ, đi ra ngoài.

Bà nội Hứa Viên còn muốn nói cô, nhưng thấy Tô Huyền vẫn dựa vào tường không nhúc nhích, bà cụ hơi lo lắng, vội bước nhanh qua, gấp gáp hỏi: “Tiểu Huyền, con sao rồi? Bị thương chỗ nào à?”

Tô Huyền chậm rãi đứng thẳng dậy, ngẩng đầu, khuôn mặt hơi đau lòng nhìn vẻ mặt quan tâm của bà lão, khẽ lắc đầu, “Bà nội, không sao ạ, không bị thương, là con làm không tốt, khiến cô ấy tức giận.”

“Cái thằng bé này, con quá nhường nhịn nó rồi, mới càng khiến nó nổi tính trẻ con, phát giận với con.” Bà nội Hứa Viên thở dài một hơi, nghiêm mặt nói: “Đi cùng bà nội, về nhà bà dạy dỗ nó một trận.”

“Bà nội đừng nói cô ấy, bà luôn bảo vệ con, cô ấy ghen tị đấy ạ, bà càng bảo vệ, cô ấy càng không vừa mắt con.” Tô Huyền thở dài, dịu dàng lại bất đắc dĩ, “Con lớn hơn cô ấy ba tuổi, vốn nên bao dung cô ấy.”

Bà nội Hứa Viên nhất thời lại càng tăng thiện cảm với Tô Huyền, bà cụ gần đỏ mắt, “Con bé này bố mẹ ở nước ngoài nhiều năm, nó thì sống cùng bà. Bao năm qua, vì sợ bà lo lắng, nó đã nuôi dưỡng thành tính cách cứng rắn bướng bỉnh. Cảm ơn con đã nhường nhịn nó.”

Tô Huyền mỉm cười, “Con thích cô ấy, nên nhường nhịn và chiều theo cô ấy.”

“Thằng bé ngoan!” Bà nội Hứa Viên lau mắt.

“Không còn sớm nữa, con đưa các bà đi ăn cơm đã ạ!” Tô Huyền nhìn thoáng qua mấy người đang chờ tại chỗ bên kia.

Bà nội Hứa Viên gật đầu, đi đến gần chỗ đám người bà nội Trương, không thấy Hứa Viên, bà thở dài, “Cái con bé này, lại chạy đi đâu rồi?”

“Đình Đình đi ra ngoài cùng, dì yên tâm, không sao đâu ạ.” Mẹ Đình Đình nhìn Tô Huyền có thâm ý.

Tô Huyền đón lấy ánh mắt của mẹ Đình Đình, mỉm cười gật đầu với bà, điềm đạm có lễ độ, “Dì không cần tiễn nữa đâu ạ.”

Mẹ Đình Đình cười ôn tồn, dặn: “Chủ nhật tuần sau, cháu và Viên Viên muốn tới nhà làm khách, nếu đã đồng ý với bà cụ rồi, dì sẽ bảo Đình Đình gọi điện cho Viên Viên, nhắc nhở đúng thời gian.”

“Cảm ơn dì ạ!” Tô Huyền cảm ơn.

“Trong phòng bệnh có mỗi một mình bà nội Đình Đình, con về đi, không cần tiễn nữa đâu.” Bà nội Hứa Viên khoát tay với mẹ Đình Đình.

Bà nội Trương và bà nội Vương cũng phụ họa, phất tay với bà.

Mẹ Đình Đình cười đồng ý, dừng bước.

Bà bà lão và Tô Huyền cùng đi về phía bãi đỗ xe.

Hứa Viên ra khỏi bệnh viện, vốn định rời đi, nhưng nghĩ dù sao cũng không thể vứt ba bà cho Tô Huyền được. Cô bế tắc, đi đến bãi đỗ xe, phát hiện khi xuống xe, Tô Huyền căn bản chưa đưa chìa khóa lại cho cô. Cô tức giận, đến tựa vào thân xe.

Tôn Phẩm Đình ra theo, nghiêng đầu cười nhìn cô.

“Cậu cười cái gì?” Hứa Viên tức giận.

“Chà chà, Tô Thiếu của Vân Thiên đúng là khác hẳn. Thật làm người ta khâm phục đó! Trước kia tớ chỉ biết anh ta thông minh không phải người, bằng cấp cao, thủ đoạn thâm, gia thế tốt. Bây giờ không ngờ rằng còn mặt dày vậy nữa. Thật sự là khiến người ta mở rộng tầm mắt.” Tôn Phẩm Đình cảm khái.

Hứa Viên lườm cô nàng trắng mắt, có thể nhìn ra Tô Huyền là tên mặt dày khốn kiếp lòng dạ thâm hiểm, coi như con bé này cũng có đôi mắt tốt.

“Người chị em, tớ có thể dự được, sau này cuộc đời cậu không có u ám nhất, chỉ có u ám hơn thôi. Cậu nén bi thương nhé!” Tôn Phẩm Đình trượng nghĩa vỗ vỗ vai Hứa Viên, bỏ lại một câu, rồi quay ngoắt người rời đi với vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

“Này!” Hứa Viên hét to: “Tôn Phẩm Đình, cậu có còn là người không hả?”

“Không phải! Để theo đuổi tên đầu gỗ đó, tớ quyết định sau này cũng biến thành đầu gỗ luôn. Đồng loại mới phát triển tốt được!” Tôn Phẩm Đình không quay đầu lại, nói.

Hứa Viên câm nín, xoay người, đấm vào cửa kính xe, sao cô xúi quẩy vậy, kết bạn cẩu thả.

Tô Huyền và ba bà lão đi đến bãi đỗ xe, nhìn thấy Hứa Viên khom người, đầu dán trên xe, dáng vẻ rất khó chịu. Anh ho nhẹ, vừa muốn nói chuyện, Hứa Viên đã quay phắt lại, mặt bình tĩnh, vươn tay, “Đưa tôi chìa khóa.”

Tô Huyền lắc đầu, “Cảm xúc của em bất ổn, không thể lái xe!”

“Tôi nói đưa tôi chìa khóa!” Hứa Viên dùng mắt giết anh.

Tô Huyền vẫn lắc đầu như trước, “Anh đưa em và các bà về!”

“Không cần anh đưa!” Hứa Viên cố chấp vươn tay.

“Viên Viên!” Bà nội Hứa Viên lại nhíu mày, “Con đã thôi chưa hả? Con còn làm ầm nữa, về trường, bà bảo Tiểu Huyên đưa về. Ba bà già bọn bà khỏi phải mắt thấy, tâm không tĩnh.”

Hứa Viên coi như không nghe thấy, nhìn chằm chằm Tô Huyền, nổi nóng hỏi: “Anh có đưa không?”

Tô Huyền bất đắc dĩ thở dài, hỏi với ngữ khí thương lượng: “Em xem thế này có được không? Bây giờ đã trưa rồi, anh đưa ba bà và em đi ăn cơm. Ăn cơm xong, anh về công ty, tuyệt đối không lượn lờ trước mặt em khiến em chướng mắt nữa. Tự em lái xe đưa các bà về. Được không?”

Hứa Viên không nói chuyện.

Tô Huyền thấp giọng, “Nhà hàng đã bảo Tiểu Lý đặt rồi, xe cậu ấy ở đó, trong cốp xe có quần áo của em, nhân tiện em có thể lấy về để ở trên xe em luôn.”

“Anh nói lời phải giữ lời!” Hứa Viên rút tay về.

“Ừ, anh nói lời giữ lời.” Tô Huyền cười gật đầu.

Hứa Viên tránh ra khỏi cửa xe.

Tô Huyền dùng chìa khóa mở cửa xe ra, mời ba bà lão lên xe.

Xe rời khỏi bệnh viện, ba bà lão trên xe không ai nói chuyện, Hứa Viên lại càng không nói. Tô Huyền lại không bị ảnh hưởng chút nào, ôn hòa hỏi món ăn yêu thích của ba bà. Giọng nói của anh dễ nghe, ý cười ấm áp, không vì Hứa Viên cáu kỉnh với anh mà buồn phiền lây sang người khác một chút nào.

Ba bà lão hôm nay đều cảm thấy Hứa Viên hơi quá đáng, người trẻ tuổi tốt như vậy tìm đâu ra chứ? Cho nên các cụ sôi nổi nói về sở thích của mình.

Tô Huyền lấy di động ra, gọi điện thoại cho Tiểu Lý, bảo cậu ta gọi món dựa theo sở thích của ba bà lão và Hứa Viên.

Treo điện thoại, bà nội Hứa Viên cuối cùng không nhìn được nữa, “Viên Viên, con có nghe thấy không hả? Con cáu giận Tiểu Huyền, thằng bé chẳng những không bực, còn cố ý gọi món con thích nữa. Trước đây bà dã dạy con thế nào rồi, đừng tùy ý nổi giận với người khác…”

Lúc này Hứa Viên học cách ngoan ngoãn, Tô Huyền chính là tên lòng dạ thâm hiểm, cho dù cô tức chết, anh ta cũng vui vẻ sống và lấy việc bắt nạt làm niềm vui. Việc gì cô phải cho anh ta như ý nguyện? Bà lớn tuổi rồi, mắt không còn tốt nữa, cô cứ nhẫn nhịn đi, lần sau có đánh chết cũng sẽ không để bà gặp lại anh ta nữa.

Cho nên, cô nghe bà cụ liên miên giáo dục cô, cô ngậm miệng, không nói môt chữ nào.

Lúc này Tô Huyền không tiếp lời nữa, không biết là đang chăm chú lái xe, hay là đang chăm chú lắng nghe. Bà nội Hứa Viên giáo dục cô, khóe môi anh cong lên cười.

Nhà hàng anh chọn cũng không xa, nửa tiếng là đến.

Sau nửa tiếng, cuối cùng bà nội Hứa Viên cũng ngừng nói. Hứa Viên lấy một chai nước từ trước mặt đưa cho bà cụ, “Bà nội, có mệt không ạ? Bà uống miếng nước cho nhuận giọng!”

“Con ranh con này! Có ý chọc bà tức!” Bà nội Hứa Viên nhận chai, uống mấy ngụm.

Bà nội Trương và bà nội Vương cười ha hả, “Từ lúc con bà đi, Viên Viên sống ở trường, lâu lắm rồi không nghe thấy bà dạy dỗ người khác đấy, bây giờ nghe thấy thì hoài niệm thật.”

“Hai bà già chết tiệt! Đang cười tôi chứ gì!” Bà nội Hứa Viên cũng cười.

Tô Huyền buồn cười nhìn Hứa Viên, thấy cô cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

Mọi người xuống xe, quét đi sự u ám lúc trước, đi vào nhà hàng.

Một tiếng sau, đi từ nhà hàng ra, Hứa Viên vươn tay với Tô Huyền, “Lấy ra!”

Tô Huyền vui vẻ đưa chìa khóa cho cô, nói với Tiểu Lý ở bên cạnh, “Cậu đưa cô ấy đi lấy quần áo ở cốp sau đi.”

Tiểu Lý gật đầu, làm tư thế mời với Hứa Viên.

Hứa Viên đi theo Tiểu Lý.

Sau khi hai người rời đi, Tô Huyền nói với bà nội Hứa Viên: “Bà nội, bà đưa di động của bà cho con ạ.”

Bà nội Hứa Viên không nói hai lời, lập tức đưa di động cho anh.

Tô Huyền lấy di động qua, mở ra, nhập số điện thoại của mình vào danh bạ, lưu lại xong thì trả lại cho bà, mỉm cười dặn: “Buổi chiều công ty con còn có việc, không đưa các bà về được, đây là số điện thoại của con, bà có gì cần thì cứ gọi cho con ạ.”

“Được được!” Bà nội Hứa Viên vui vẻ ấn nút gọi.

Trong túi Tô Huyền có tiếng chuông vang lên, ý cười của anh càng sâu, “Nói như vậy, con cũng có số điện thoại của bà rồi, lúc nào rảnh, cô ấy không giận nữa, con sẽ đến thăm bà.”

“Nó giận cũng không sợ.” Bà nội Hứa Viên thấy Hứa Viên và Tiểu Lý mang theo đồ đã trở lại, bà tắt điện thoại, bỏ vào túi, khẽ nói với Tô Huyền: “Con muốn thì cứ đến, tay nghề của bà còn tốt hơn đầu bếp nhà hàng này nữa đấy, bà sẽ nấu cho con ăn.”

Tô Huyền hơi kinh ngạc nhìn bà cụ, cười gật đầu.

Hứa Viên đi đến gần, nhìn thấy bà nội cô và Tô Huyền nói chuyện với nhau rất vui vẻ, cô thầm hừ lạnh, cất đồ vào cốp sau, bảo ba bà cụ lên xe.

Ba bà lão vừa lên xe ngồi ổn định xong, Hứa Viên thắt dây an toàn, một câu cũng lười nói với Tô Huyền, thoắt cái lái xe rời đi.

Tô Huyền nhìn theo chiếc xe hòa vào dòng xe cộ.

Tiểu Lý đứng sau anh, kính cẩn thấp giọng nói: “Vốn đã hẹn mười giờ sáng nay đàm phán với Ức Dương, vì anh không đến nơi hẹn, đối phương tỏ ý rất tức giận, hợp tác e là không được rồi ạ.”

“Một chút kiên nhẫn cũng không có, không thành thì thôi, đổi sang bên khác.” Tô Huyền thu hồi tầm mắt, đi về phía xe mình.

“Nhưng Ức Dương là thích hợp nhất, từ sau khi anh về nước thì vẫn luôn nhắm vào bên đó, từ bỏ thì có chút đáng tiếc.” Tiểu Lý không nỡ.

“Có gì mà tiếc, so với Ức Dương, cậu nói Ức Dương quan trọng, hay là bạn gái quan trọng?” Tô Huyền nhướng mày.

Tiểu Lý á khẩu, dường như đang lâm vào khó khăn.

Tô Huyền quay đầu lại nhìn cậu ta, hiếm khi bắt được dáng vẻ này của cậu ta, anh cười khẽ, “Đương nhiên là bạn gái quan trọng rồi. Nếu để ở bên bạn gái, tôi từ bỏ hợp đồng mấy tỉ, cũng đủ để lên tin tức trên trang nhất một tuần rồi. Như vậy, chuyện cô ấy là bạn gái tôi, còn ai không tin nữa?

Tiểu Lý thấy Tô Huyền có tâm tình rất tốt, không nói được gì để chống đỡ, qua một lúc lâu, cậu ta mới lên xe, lái xe rời khỏi nhà hàng.
Bình Luận (0)
Comment