Thanh Xuân Tạo Ấm

Chương 47

Sau khi ăn cơm xong, người nhà dì hai, cậu nhỏ, cô của Tô Huyền đều lần lượt rời khỏi nhà Tô Huyền.

Hứa Viên thầm thở phào một hơi, vừa mới muốn chào để ra về, bà nội Tô Huyền đã giữ chặt tay cô, cười ha hả nói: “Viên Viên đừng đi, ở lại nhà mấy ngày nhé.”

Hứa Viên cả kinh, vừa muốn lắc đầu, mẹ Tô Huyền đã tiếp lời, “Đúng đó, đừng đi, trưa ngủ một giấc, sau khi ngủ dậy, chúng ta đi uống trà chiều.”

Bà cụ cười nói: “Đúng, ba mẹ chồng nàng dâu chúng ta đi, Tiểu Huyền bận gì thì cứ bận.”

Mẹ Tô Huyền gật đầu, nói với Tô Huyền: “Con vừa mới kí kết hợp đồng với Ức Dương, chuyện sau đó vẫn còn rất nhiều, không cần ở nhà cùng đâu. Viên Viên cứ giao cho bà nội và mẹ chăm sóc.”

Tô Huyền nhìn Hứa Viên, cười đứng lên, “Thế thì con phải đến công ty một chuyến.” Dứt lời, anh đi thay quần áo chuẩn bị rời đi.

Hứa Viên cuống lên, vội vàng nói với bà cụ và mẹ Tô Huyền: “Bà nội, bác gái, con…”

Cô vừa mở miệng, bà cụ đã ngăn lời cô, “Sáng nay lúc hai đứa chưa đến, bà đã gọi điện nói với bà nội con rồi, bà nội con vui lắm, bảo con cứ ở đây thêm mấy ngày. Sách vở của con bà ấy sẽ tìm người đưa đến công ty của Tiểu Huyền, chiều Tiểu Huyền đến công ty về thì sẽ mang về cho con.”

Hứa Viên nghẹn, thật sự là bà nội ruột của cô, hận không thể đem tặng cô cho người ta rồi…

“Con vừa mới khỏi bệnh xong, hôm nay cứ ở đây nghỉ ngơi một ngày trước đã, mai rồi ôn bài tiếp.” Mẹ Tô Huyền cười đứng lên, “Bác đã sớm bảo dì dọn phòng cho con rồi, ở tầng ba, bác lên đó xem còn gì cần chuẩn bị không.”

“Mau đi xem đi, lát nữa mẹ đưa Viên Viên lên.” Bà cụ khoát tay.

Mẹ Tô Huyền cười lên lầu.

Hứa Viên bất đắc dĩ, nhìn bà cụ, nhỏ giọng nói: “Bà nội, con ở đây không tốt lắm đâu ạ? Con không quen…”

“Sau này là người một nhà cả rồi, sao không tốt chứ?” Bà cụ nhìn cô một cái quở trách, cười vỗ vỗ tay cô, “Cứ ở mấy ngày là sẽ từ từ quen thôi, sau này con và Tiểu Huyền kết hôn rồi, hai đứa sẽ có gia đình riêng ở bên ngoài, sống cuốc sống của hai người bọn con, sẽ không ở cùng mấy người bọn bà nữa. Con cứ yên tâm ở lại, nếu Tiểu Huyền dám bắt nạt con, bà không tha cho nó đâu.”

Hứa Viên câm nín, đau đầu nhìn bà cụ, bà nghĩ cũng quá xa rồi.

Tô Huyền thay quần áo xong, chậm rãi xuống tầng, bộ vest thủ công vừa vặn, chiếc đồng hồ nổi tiếng đắt tiền, tuấn tú tao nhã.

Hứa Viên lại trợn trừng mắt lườm anh.

Tô Huyền đón lấy ánh mắt của Hứa Viên, cười đi đến bên cạnh cô, ghé sát vào bên tai cô, nói khẽ: “Nếu bà nội và mẹ bắt nạt em, em cứ gọi điện cho anh, anh sẽ lập tức đón em đi.”

Hứa Viên trừng mắt nhìn anh.

Tô Huyền cười hạ giọng nói: “Chú nhỏ của em đúng là người mạnh mẽ quyết đoán, nói về nước là lập tức gấp gáp trở về luôn, anh còn chưa nghĩ ra sách lược để đối phó chú ấy nữa, anh cảm thấy, em vẫn cứ ở lại đây trước đi đã, có ông nội, bà nội, bố mẹ trấn thủ, chú ấy không dám tới đây túm em chỉnh đốn em một trận đâu.”

Phiền não trên mặt Hứa Viên ít hơn một chút, cô nhỏ giọng phản bác, “Em có phạm sai lầm đâu, vì sao chú ấy phải chỉnh đốn em một trận?”

Tô Huyền nháy nháy mắt, “Tuy chú ấy đang ở nước ngoài, nhưng vẫn chú ý đến chiều hướng tin tức trong nước, em cảm thấy em không phạm sai lầm hử?”

Hứa Viên nghe vậy thì nhụt chí, thời gian gần đây, tin tức về cô và Tô Huyền bay khắp nơi, mấy tin tức giải trí lớn nhỏ, rối tung rối loạn, người kia trở về không bổ cô ra thành mấy mảnh thì không được ấy chứ. Ngày lành của cô thực sự sắp tận rồi, thật sự phải nhờ con người quỷ kế đa đoan lòng dạ thâm hiểm Tô Huyền này giấu cô đi, nghĩ vậy, cô ủ rũ khoát tay, “Anh đi đi, nên làm gì thì cứ làm đi.”

Cô ở đây, không đi là được.

Tuy không có tiền đồ, nhưng vẫn còn đỡ hơn bị Vân Trạch túm lấy chỉnh cô một trận tơi bời.

Tô Huyền thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, dịu dàng xoa đầu cô, đứng thẳng người, mỉm cười với bà cụ, “Bà nội, con đến công ty đây.”

“Đi đi đi đi!” Bà cụ cười toe, khoát tay.

Tô Huyền rời nhà.

Không bao lâu, mẹ Tô Huyền xuống tầng, cười nói: “Viên Viên lên tầng nghỉ ngơi đi, đã thu dọn xong rồi, nếu còn thiếu gì, con cứ gọi bác, bác ở tầng hai.”

“Gọi bà cũng được, bà ở tầng một.” Bà cụ nói xong, kéo Hứa Viên đứng dậy.

Hứa Viên cười gật đầu.

“Mẹ, mẹ cứ đi nghỉ đi, con đưa Viên Viên lên tầng.” Mẹ Tô Huyền nói.

Bà cụ buông tay ra, “Cũng được.”

Mẹ Tô Huyền nắm tay Hứa Viên qua, kéo cô đi lên tầng, vừa đi vừa cười nói: “Bác vốn sắp xếp cho con ở phòng dành cho khách trên tầng ba, ván giường trong phòng dành cho khách của Tô Huyền rất mềm, không tốt cho xương cổ xương lưng của con, nó bảo bác thu xếp cho con ở trong phòng của nó.”

Hứa Viên hoảng sợ, lập tức nói: “Bác gái bác đừng nghe anh ấy nói, như vậy sao được ạ?”

Mẹ Tô Huyền cười vỗ vỗ tay cô, “Ý của nó là, con ở phòng của nó, nó ở phòng dành cho khách.”

Nỗi kinh hãi của Hứa Viên giảm bớt một nửa, cô nhất thời đỏ mặt, nói khẽ: “Ở phòng của anh ấy không tốt lắm đâu ạ? Con không sợ giường mềm, hay là ở phòng dành cho khách thì hơn ạ.”

“Cứ nghe nó đi!” Mẹ Tô Huyền cười nói, “Thằng bé này từ nhỏ đã có một tật xấu rồi, nếu ai không nghe nó, nó sẽ không nổi nóng ngay mặt với người ta, ngược lại sẽ nghĩ cách làm khổ con, khiến con á khẩu câm nín, không thể phản kháng, cuối cùng khiến con thỏa hiệp, chi bằng ngay từ đầu cứ nghe theo ý nó cho bớt việc.”

Hứa Viên im lặng, Tô Huyền thật đúng là người như vậy.

Đi đến tầng ba, mẹ Tô Huyền cười nói: “Phòng phía nam là phòng của Tiểu Huyền, phòng phía bắc là phòng dành cho khách.” Bà dừng bước ở cửa, buông tay Hứa Viên ra, “Con mau đi nghỉ đi, ngủ thêm một lát.”

Hứa Viên gật đầu, “Vâng ạ.”

Mẹ Tô Huyền xuống tầng.

Hứa Viên vào phòng, thấy phòng của Tô Huyền vô cùng rộng rãi, sạch sẽ, ngăn nắp, trong phòng ngoài một chiếc bàn máy tính, một chiếc ghế dựa, một chiếc giường, một chậu lan quân tử thì không có đồ trang trí nào dư thừa.

Rèm cửa trang nhã, cửa sổ sát sàn rọi vào ánh nắng rực rỡ.

Trong không khí tràn ngập mùi tươi mát riêng trên người Tô Huyền.

Hứa Viên dạo quanh phòng một vòng, vươn tay sờ giường, ván giường quả nhiên rất cứng, ga giường mới tinh, dễ thấy là vừa mới thay.

Cô nhìn một lát, đổ vật xuống giường.

Đối diện với trần nhà, nhìn chiếc đèn thủy tinh đẹp đẽ quý giá, cô nghĩ vẩn vơ, sao lại đi đến bước này chứ?

Sao cô lại tới nhà Tô Huyền, ở lại nhà Tô Huyền, nằm trên giường của anh chứ?

Tất cả, cô vô cùng tỉnh táo rồi lại không kìm hãm được mà tiến vào tròng của anh.

Tô Huyền!

Cái tên khốn kiếp siêu đáng sợ này!

Hứa Viên căm giận mắng mấy câu, nhắm hai mắt lại, ngày hôm nay tinh thần căng thẳng ở mức độ cao, vốn tưởng là sẽ không ngủ được, nhưng chạm vào giường, thả lỏng ra, cô mới cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đầu không nghĩ ngợi gì, vậy mà nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Một giấc này là ngủ cả buổi chiều.

Lúc tỉnh lại, hoàng hôn đang dần phai.

Cô mở mắt, nhìn trần nhà chằm chằm, sửng sốt hồi lâu, cô mới từ từ ngồi dậy, day day đầu.

Cô ngủ bao lâu rồi?

Vậy mà ngủ một giấc đến sẩm tối luôn?

Sau khi cô bị say nắng đến bệnh viện, không biết di động của cô đi đâu rồi nữa? Lúc tỉnh lại, bị Tô Huyền quấy nhiễu, cô lại quên tìm.

Cô đi đến trước cửa sổ nhìn thoáng ra bên ngoài, đình nghỉ mát ở trước vườn hoa, bà nội và mẹ của Tô Huyền đang vừa hái rau, vừa nói chuyện, nói đến điều gì đó thì nở nụ cười, ấm áp hòa thuận.

Cô nhìn một lát, ra khỏi phòng, đi xuống tầng.

Cô đi vào sân, mẹ Tô Huyền nhìn thấy cô, lập tức cười vẫy tay với cô.

Bà nội Tô Huyền cười ha hả nhìn cô, “Nếu phụ nữ muốn khí sắc tốt, chăm sóc tốt, trẻ trung xinh đẹp, vậy thì phải uống nước nhiều, ngủ nhiều, con ngủ một giấc no say này xong, khí sắc tốt hơn nhiều so với lúc đến đấy.”

Hứa Viên hơi ngượng ngùng cào cào tóc, “Con ngủ cả buổi chiều, cũng không thể đi uống trà chiều với bà nội và bác gái được.”

Mẹ Tô Huyền nở nụ cười, “Sau khi rời đi thì Tiểu Huyền gọi điện cho bác, nói hôm qua con giúp nó xem tài liệu giữa đêm, mệt lắm rồi, bảo bác và bà đừng làm phiền con, cứ để con nghỉ ngơi cho tốt, ngủ bù một giấc.”

Hứa Viên nói nhỏ: “Khó trách, quá yên tĩnh, thế nên con ngủ quên luôn.”

Bà cụ cười rộ, “Sau khi Tiểu Huyền gọi về, bác gái con nói với bà, bà và bác sợ làm phiền giấc ngủ của con, vì thế đi ra sau vườn hái rau.” Dứt lời, bà cụ chỉ chỉ vào rổ, “Con xem này, rau này trông tươi ngon đúng không? Ăn nhiều thứ này còn tốt hơn ăn thịt cá đấy.”

“Hái được nhiều rau vậy cơ ạ.” Hứa Viên xê dịch chiếc ghế ra, nhìn rổ rau đầy, “Chỗ này hái bao lâu ạ?”

“Suốt cả chiều đấy, làm eo bà mỏi nhừ rồi đây.” Bà cụ đấm đấm eo.

“Mẹ, mẹ đừng hái nữa, đi nghỉ ngơi đi ạ, cứ để con.” Mẹ Tô Huyền lập tức nói.

“Con cũng giúp hái rau, bà nội đi nghỉ ngơi đi ạ.” Hứa Viên cũng nói ngay.

Bà cụ cười gật đầu, hỏi mẹ Tô Huyền: “Tiểu Huyền có nói mấy giờ về không?”

“Nói lát nữa là về rồi ạ.” Mẹ Tô Huyền cười nói.

“Mẹ vào phòng bếp xem, bảo dì giúp việc làm thêm mấy món.” Bà cụ đứng dậy, đi vào phòng bếp.

Mẹ Tô Huyền thấy bà cụ đi rồi, cười hỏi Hứa Viên: “Viên Viên, bố mẹ con có nói lúc nào thì về nước không?”

Hứa Viên lắc đầu, “Vẫn là tết năm trước bố mẹ con về nước, năm nay chắc cũng là tầm tết bố mẹ con về ạ.”

Mẹ Tô Huyền nghe vậy thì cười nói: “Năm nay khác với năm trước rồi, về để bác bảo Tô Huyền hỏi thăm một chút.”

Hứa Viên kinh hãi, nghĩ tới một khả năng, lập tức nói: “Bác gái, cái đó bọn con… vẫn chưa vội…”

Mẹ Tô Huyền nở nụ cười, “Không vội, nhưng cũng phải tìm thời gian để hai nhà gặp mặt một lần trước, thương lượng xem nên làm thế nào.”

Hứa Viên đau đầu, “Bác gái, con vẫn chưa tốt nghiệp, con và Tô Huyền mới ở bên nhau không lâu…”

Mẹ Tô Huyền cười vỗ tay cô, “Năm đó bác cũng căng thẳng giống con đấy, cả đời người đều phải có một lần như vậy, đừng sợ.”

Hứa Viên nhất thời câm nín.

Mẹ Tô Huyền lại chuyển hướng đề tài, cùng cô tán gẫu về chuyện hồi nhỏ của Tô Huyền.

Không thể không nói, bất kể là bà nội Tô Huyền hay là mẹ Tô Huyền, nói chuyện phiếm với người khác đều rất có kĩ xảo, vừa không làm bạn rối rắm phản cảm, cũng sẽ không khiến bạn nghe mà không thoải mái, ngược lại, còn vô cùng biết nắm bắt lấy những chuyện thú vị, vốn Hứa Viên không có tâm tư nghe chuyện hồi nhỏ của Tô Huyền, nhưng bất tri bất giác cô liền bị những chuyện bà nói thu hút, nghe đến chỗ buồn cười, cô cũng cười theo mẹ Tô Huyền.

Tô Huyền trở về từ công ty, liền nhìn thấy hai người nói nói cười cười, vô cùng hòa thuận vui vẻ.

Anh đi tới, xoa đầu Hứa Viên, cười hỏi: “Nói gì thế, vui vậy cơ à?”

Hứa Viên vẫn không nhịn được cười như trước, “Bác gái nói đến chuyện hồi nhỏ của anh đấy.”

Tô Huyền nhìn cô, “Buồn cười vậy hả?”

Hứa Viên cười gật đầu, “Không ngờ rằng hồi nhỏ anh lại có nhiều chuyện thú vị như vậy.”

Tô Huyền thở dài, nhìn về phía mẹ anh, “Sao mẹ cũng giống bà nội thế chứ? Cứ gắng sức phơi bày chuyện ngày trước của con ra, không sợ dọa con dâu mẹ chạy mất à.”

Hứa Viên ho sặc sụa.

Mẹ Tô Huyền cười nhìn anh, “Thế này không phải là không bị dọa cho chạy hay sao.”

“Anh đi rót cho em một cốc nước.” Tô Huyền vỗ vỗ lưng Hứa Viên, xoay người đi vào trong nhà.

Hứa Viên chưa từng gặp ai mặt dày như vậy, bát tự vừa mới phẩy lên, anh liền thuận cột mà trèo. Cô bực mình nói: “Không cần anh rót nước, anh đừng chọc tức em là được.”

Tô Huyền cười một tiếng, vào nhà.

Mẹ Tô Huyền thấy mặt Hứa Viên không biết là vì ho hay là vì xấu hổ, đỏ bừng, vô cùng buồn cười, bà lại bật cười.

Một lát sau, Tô Huyền cầm một cốc nước quay lại, đưa cho Hứa Viên.

Hứa Viên quả thật khát, không khách khí đón lấy cốc nước rồi uống.

Mẹ Tô Huyền cười đứng lên, “Mẹ vào phòng bếp xem cơm nấu xong chưa.”

Tô Huyền gật đầu, thay chỗ mẹ rồi ngồi xuống, “Mẹ đi đi, chỗ rau còn lại cứ để con giúp hái nốt cho.”

Mẹ Tô Huyền vào nhà.

Hứa Viên buông cốc nước, “Anh kiểm tra ra chưa? Chú nhỏ bao giờ về?”

“Không phải ngày mai thì là ngày kia.” Tô Huyền nói.

Hứa Viên cạc cạc miệng, lại hỏi anh: “Bà nội bảo người mang sách vở của em đến công ty anh chưa?”

Tô Huyền gật đầu, “Rồi, anh mang về cho em rồi, ở trên xe.”

“Vậy di động thì sao?” Hứa Viên hỏi.

Tô Huyền ngẫm nghĩ, “Hình như không có di động.”

“Vậy di động của em chạy đi đâu rồi? Anh không thấy à?” Hứa Viên nhíu mày, di động mới mua đấy.

Tô Huyền suy nghĩ một lát rồi nói: “Trưa hôm qua, lúc anh đi tìm em, thấy em bị say nắng, anh liền sốt ruột đưa em đến bệnh viện. Hình như thấy di động của em đặt ở trên bậc cửa.”

“Thế là rơi ở nhà rồi, bà nội chỉ nghĩ đến sách vở của em, không mang di động đến cho em.” Hứa Viên nói.

“Anh dặn Tiểu Lý đi lấy.” Tô Huyền lấy di động ra, gọi điện cho Tiểu Lý.

Hứa Viên ngẫm nghĩ, lắc đầu, “Thôi bỏ đi, bà nội biết em ở đây là được, còn lại thì…” Cô nhớ tới Lâm Thâm, hẳn là anh đã sớm nhìn thấy tin tức hôm nay rồi, Tiểu Thu, Lam Lam, Tôn Phẩm Đình thì chắc là sẽ bùng nổ, không có di động ở bên cạnh, cũng khỏi phải phiền lòng, cô uể oải nói: “Cũng không có ai tìm em.”

Tô Huyền nhìn cô, “Em xác định?”

Hứa Viên trừng mắt nhìn anh, “Xác định.”

Tô Huyền cười buông di động xuống.
Bình Luận (0)
Comment