Thanh Xuân Tạo Ấm

Chương 52

Vào bệnh viện, kiểm tra phòng Lâm Thâm nằm, Tô Huyền và Hứa Viên bèn đi đến khu nhập viện.

Đi đến cửa phòng bệnh, Hứa Viên dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn Tô Huyền.

Tô Huyền cười nhẹ nhìn cô, tiến gần đến bên tai cô, thấp giọng nói, “Hôm nay em rất xinh.”

Tất cả sự căng thẳng của Hứa Viên loáng cái đã bị quét sạch đi, cô trừng mắt nhìn Tô Huyền, vươn tay gõ cửa hai tiếng.

Sau khi tiếng gõ cửa vang lên, bên trong có người mở cửa, là mẹ Lâm Thâm, viền mắt bà hơi đỏ, có vẻ giống vừa mới khóc. Thấy bên ngoài là Tô Huyền và Hứa Viên, bà hơi sửng sốt, sau đó vội mời hai người vào.

Tô Huyền vào phòng trước.

Hứa Viên bị anh kéo, đi vào theo anh.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt đơn, tất cả thiết bị đồ dùng đều đầy đủ, Lâm Thâm cắm ống truyền nước, nằm trên giường, trán dùng một băng vải trắng quấn lại, một cánh tay bị bó như bánh tét, bình truyền đặt bên người.

Anh đang tỉnh.

Ánh mắt anh vốn nhìn lên trần nhà, nghe thấy Tô Huyền và Hứa Viên đến, ánh mắt anh chuyển về phía hai người.

Trước tiên ánh mắt anh đặt vào Hứa Viên ở phía sau Tô Huyền, sau đó ánh mắt rụt lại, lại chậm rãi theo tay cô, nhìn thấy Tô Huyền.

Tô Huyền đến đầu giường, đặt bó cẩm chướng to ở tủ đầu giường, nghiêng người qua, cười ôn hòa nói với Lâm Thâm, “Buổi sáng tôi ở công ty xử lý chuyện, buổi chiều rút ra được thời gian, bèn đến cùng Viên Viên, Lâm tổng cảm thấy cơ thể thế nào? Vẫn ổn chứ?”

Lâm Thâm không nói chuyện, ánh mắt lại rơi về trên người Hứa Viên.

Khoảnh khắc vào phòng, Hứa Viên đã cảm thấy được áp lực đến từ Lâm Thâm, áp lực này thông qua ánh mắt anh, thoắt cái trùm đến, giống như đè cô ở dưới một ngọn núi đá thật lớn, cô nhất thời cảm thấy hít thở không thông, muốn chạy trối chết.

Tâm lý và cơ thể vào giây phút này bị chia thành hai thế giới.

Máu trong tim chảy đi, cô có thể nghe rõ tiếng tim đập từng tiếng từng tiếng. Mà cơ thể thì giống như làm thuật định thân, chân cũng như đeo chì, ngoại trừ cảm giác ấm áp truyền đến từ tay Tô Huyền, cô có thể cảm thấy dòng máu trong cả cơ thể đều lạnh lẽo.

Lúc này mẹ Lâm Thâm đi qua, thấy Lâm Thâm không tiếp lời Tô Huyền, vội nói, “Vẫn phải cảm ơn cháu đã giúp mời chuyên gia tốt nhất, giữ được cánh tay này lại, bác sĩ nói phải nằm viện nửa tháng, vết thương khép miệng, ra viện rồi lại từ từ tĩnh dưỡng.”

“Cô không cần khách khí đâu ạ, biết được Lâm tổng gặp chuyện, vừa khéo cháu có quen một chuyện gia về phương diện này, chỉ là sự giúp đỡ nhỏ thôi.” Tô Huyền cười lắc đầu, “Chỉ cần Lâm tổng không sao là được.”

“Đây có phải là giúp đỡ nhỏ đâu chứ? Nếu không có vị chuyên gia đó, bác sĩ nói cánh tay thằng bé cũng tàn phế rồi.” Hốc mắt mẹ Lâm Thâm lại đỏ lên.

“Giao thông Bắc Kinh đông đúng, Lâm tổng sau này lái xe phải cẩn thận nhiều hơn.” Tô Huyền lại nhìn Lâm Thâm.

Ánh mắt Lâm Thâm vẫn dính trên người Hứa Viên, đáy mắt quá đen, Hứa Viên chỉ nhìn một thì đã giống như nhìn vào một mảng tối tăm.

Anh như không nghe thấy Tô Huyền nói gì, lại không tiếp lời.

Mẹ Lâm Thâm vội nói, “Thế này là bình thường không quá thích lái xe, kĩ thuật lái không thành thạo, thật sự rất nguy hiểm, phải cẩn thận nhiều hơn thật.”

Tô Huyền cười, xoay người qua, vươn tay xoa đầu Hứa Viên, dịu dàng nhìn cô, “Sao không nói câu nào thế?”

Hứa Viên cảm nhận được tay Tô Huyền đang đặt trên đầu mình, giống như pháp sư giải cứu cô khỏi ma chú, loáng cái đã loại đi lớp băng ở nơi bị đông cứng của cô, cô cử động người, sát hơn một chút vào người anh, quần áo cơ hồ cọ xát với quần áo.

Cô cố hết sức để giọng nói của mình vẫn như bình thường, khẽ nói, “Em thế này không phải là bị dọa rồi sao? Lái xe không an toàn như thế, Lâm… sư huynh sau này phải chú ý nhiều hơn đấy.”

Ánh mắt Lâm Thâm thu về, sắc mặt nháy mắt như bị thứ gì véo mạnh.

Mẹ Lâm Thâm vội nói, “Lúc cô nhận được tin, cũng bị dọa một trận, chân cũng nhũn cả ra.”

“Không xảy ra chuyện lớn là được rồi ạ, cô phải giám sát Lâm sư huynh dưỡng thương cho thật tốt đấy ạ.” Hứa Viên nói ra một câu, cũng tìm lại được sức, lời nói cũng liền mạch.

Mẹ Lâm Thâm gật đầu, thở dài một hơi, “Thằng bé này không nghe lời, vừa rồi còn đòi cô cầm tài liệu của công ty đến cho nó đấy.”

Hứa Viên nghĩ quả nhiên là Lâm Thâm, lúc này rồi mà vẫn không quên chuyện của công ty, cô cười nhẹ, “Lúc Lâm sư huynh làm việc thì giống như liều mạng ấy ạ. Mặc dù công việc quan trọng, nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn. Nên nghe lời một chút thì hơn.”

Mẹ Lâm Thâm nhìn Lâm Thâm, tiếp lời, “Đúng đấy, chuyện công ty gác sang một bên mấy ngày cũng đâu có sao, không có chuyện lớn gì cả. Thằng bé này, đúng là quá liều mạng…”

“Lâm tổng vẫn còn trẻ, tàn phá sức khỏe, mất nhiều hơn được, vẫn nên nghe lời khuyên mới phải.” Tô Huyền cười nói.

Lâm Thâm đột nhiên nhắm mắt, rồi lại mở mắt, nhìn về phía Tô Huyền.

Tô Huyền cười mỉm ôn hòa với anh.

Lâm Thâm nhìn Tô Huyền một lát, mở miệng, giọng khàn khàn, “Tô thiếu, tôi muốn nói chuyện riêng với Hứa Viên, anh không để ý chứ?”

Tô Huyền híp mắt, nhìn cơ thể cắm ống truyền của anh, ôn hòa nói, “Lâm tổng là vì chuyện công việc sao? Cơ thể đã thế này rồi, vẫn nên gác chuyện công việc qua trước đã, nghỉ ngơi cho tốt, đừng quá hao tâm tổn sức, không có lợi với việc dưỡng thương.”

Lâm Thâm lắc đầu, nhìn vào mắt anh, “Không phải chuyện công việc, là chuyện riêng.”

Tô Huyền nhướng mày.

Lâm Thâm quay đầu, lại nhìn Hứa Viên, “Hai hôm trước cô ấy đã đồng ý với tôi sẽ suy nghĩ một chuyện, tôi muốn hỏi cô ấy đáp án.”

Tim Hứa Viên như bị kéo đến tận cổ họng, nháy mắt bởi vì câu nói này mà máu cũng tắc nghẽn.

Tô Huyền nghe vậy thì cười nhẹ, lại quay đầu khẽ xoa đầu Hứa Viên, cười mỉm như chiều chuộng mà lại như dạy dỗ cô, nói với cô, “Em thích hứa hẹn loạn với người ta như thế hả?”

Hứa Viên không thể không ngước mắt nhìn Tô Huyền.

Ánh mắt Tô Huyền như có ánh sáng xẹt qua, bàn tay vẫn luôn nắm tay cô cực kỳ ấm áp, “Hai hôm trước vừa đồng ý với anh một chuyện, bây giờ sao lại đào ra thêm chuyện của Lâm tổng rồi? Còn cả Tôn Phẩm Đình nữa, hôm nay lúc gọi điện đến, cô ấy nói với anh, em đồng ý với cô ấy một chuyện, nhưng lại bị em vứt sang một bên, kêu gào muốn tẩn em đấy, em đúng là mơ mơ màng màng mà, bây giờ vẫn nhớ phải trả lời Lâm tổng cái gì chứ?”

Một đoạn dài như thế, hiếm khi Hứa Viên nghe thấy trọng điểm trong đó.

Máu trong người cô như lại chảy thông hơn, cô nhớ cô đã đồng ý với anh là hai người thử xem.

Cô trầm mặc một lát, cắn môi, nói nhỏ, “Đương nhiên là nhớ.”

Tô Huyền lại cười, nói mềm mỏng, “Anh ra ngoài đợi em, nhưng mà em đừng để Lâm tổng tốn nhiều sức lực quá lâu đấy, bệnh nhân vẫn phải nghỉ ngơi nhiều mới tốt.”

Hứa Viên “ừm” một tiếng.

Tô Huyền lại cầm tay cô, rồi chậm rãi buông ra, nghiêng người qua cô, đi ra ngoài.

“Mẹ cũng ra ngoài hít thở không khí chút, hai đứa nói chuyện đi nhé.” Mẹ Lâm Thâm nhìn Lâm Thâm một, rồi lại nhìn Hứa Viên, cũng đi ra ngoài.

Thoắt cái trong phòng bệnh chỉ còn Lâm Thâm và Hứa Viên.

Lâm Thâm nhìn Hứa Viên, không lập tức nói chuyện, mà cứ vậy quan sát cô.

Hứa Viên đứng nguyên tại chỗ, vẫn là nơi Tô Huyền rời đi, không động đậy, ánh mắt cô không nhìn Lâm Thâm, mà là nhìn mặt đất.

Chuyện mà Lâm Thâm muốn hỏi cô, cô hiểu chính là chuyện anh nói tối hôm đó ở trường.

Cũng là chuyện mà cô đồng ý là sẽ suy nghĩ.

Vốn trước khi đến bệnh viện ngày hôm nay, cô cảm thấy, cô và Tô Huyền đã đến bước này rồi, công bố tin tức trước mặt giới truyền thông rồi, mà cô đến thăm Lâm Thâm, lại để Tô Huyền đi cùng, Lâm Thâm thấy hai người, cũng sẽ không cần hỏi thêm nữa.

Không ngờ rằng, anh vẫn cố chấp hỏi cô.

Cô nên nói thế nào đây?

Nói thật? Hay là không nói gì cả, cứ vậy thôi?

Cô quả thực không hiểu Lâm Thâm, cho dù là hiện tại, anh chỉ cứ vậy mà nhìn cô, cô không đoán ra bây giờ anh đang nghĩ gì.

Quá trình trầm mặc vô cùng dài, dài đến mức ánh mắt nhìn mặt đất của Hứa Viên cũng mỏi.

Lâm Thâm vẫn không nói gì, dường như đang đợi cô mở lời.

Trong đầu Hứa Viên rối tung, nhưng có một điểm cô tỉnh táo, cô đồng ý với Lâm Thâm là suy nghĩ, đồng ý với Tô Huyền là thử, mặc dù suy nghĩ trước, thử sau, nhưng hai ngày nay cũng coi như bắt đầu thực hành rồi.

Bất kể thế nào, bây giờ cô cũng nhất thiết phải cho Lâm Thâm một câu trả lời.

Cô nhắm mắt, ngẩng đầu, nhìn Lâm Thâm.

Bánh răng thời gian mài qua, ba năm trước, cô gặp anh, anh chỉ có thể coi như một cậu thiếu niên. Ba năm sau, cô cùng anh trưởng thành, bây giờ anh đã tốt nghiệp, cũng coi như là một chàng thanh niên thực thụ rồi.

Thời thiếu niên, có thể ấu trĩ.

Nhưng thanh niên rồi, lại không thể ấu trĩ tiếp được nữa.

Dù thế nào, quãng thời gian tươi đẹp nhất thanh xuân của anh, vẫn là dành cho cô. Trong lúc đó, có bao nhiêu khổ đau, có bao nhiêu niềm vui, ngoại trừ hai người họ, không ai có thể biết được, cũng không ai có thể hiểu được.

Giống như Tôn Phẩm Đình nói, cô ấy không nhìn ra Lâm Thâm có gì tốt, đến mức cô theo đuổi ba năm, chịu khổ ba năm. Nhưng cô nghĩ, không cần cô ấy nhìn thấy điểm tốt của Lâm Thâm, cũng không cần người khác nhìn thấy điểm tốt của Lâm Thâm, điểm tốt của anh, cô biết là được.

Cảm giác yêu một người, buồn vui khổ sở cô đều đã nếm trải, cũng đều là bởi vì anh.

Ba năm nay, cũng không phải là hoàn hoàn vô nghĩa.

Cho dù là bởi hiểu lầm mà bỏ lỡ, hay là bởi nguyên nhân gì khiến anh cầu hôn cô, cô đều nên cảm ơn anh.

Ít nhất ba năm nay, cô không phải là một vai phụ, cũng có người cùng cô hát, chỉ là màn biểu diễn này quá sâu, cô không hát tiếp được nữa.

Cũng chỉ có thể cùng anh đi được đến đây.

“Lâm sư huynh, em nghĩ kĩ rồi.” Hứa Viên nhìn Lâm Thâm, nghiêm túc nói từng chữ một, “Em cảm thấy chúng ta…”

Lâm Thâm đột nhiên cắt ngang cô, giọng khàn nặng, “Mới có hai ngày thôi, đừng kết luận sớm như vậy.” Dứt lời, anh lại nói, “Anh giữ em lại nói chuyện riêng, không phải là muốn hỏi em đáp án của em về chuyện ngày hôm đó, chỉ là muốn nhờ em giúp anh gọt một quả táo thôi.”

Hứa Viên thoáng cái ngẩn ra.

Lâm Thâm nhìn cô, “Anh muốn ăn táo.”

Hứa Viên đờ ra một lát, đáp án đã chuẩn bị xong đột nhiên bị anh đánh về trong bụng, nhìn vào mắt anh, vùng đen dưới đáy mắt anh như một suối nước đen nhìn không thấy đáy, cô hé miệng, một lúc lâu sau, mới bật ra một chữ “Được”.

Lâm Thâm nhắm mắt lại.

Hứa Viên thấy trên bàn bày khay hoa quả, cô dịch người, đi qua, trên đó đặt dao gọi hoa quả, còn có một quả táo đã gọt xong. Cô cầm lên, thấp giọng nói, “Ở đây có một quả táo đã gọt xong rồi.”

“Anh muốn ăn táo em gọt.” Lâm Thâm nói.

Hứa Viên đặt quả táo đó xuống, gật đầu, lại cầm một quả táo khác lên, cầm dao, chậm rãi gọt.

Lâm Thâm lại mở mắt nhìn Hứa Viên.

Tay Hứa Viên khẽ run, dao không cầm chắc, cứa vào tay.

Ánh mắt Lâm Thâm co lại, anh lập tức muốn ngồi dậy.

Hứa Viên vội đặt táo và dao xuống, ấn chặt anh, vội nói, “Anh không được cử động lung tung.”

Cơ thể Lâm Thâm nhất thời cứng đờ.

Tay Hứa Viên cũng cứng đờ.

Bốn mắt nhìn nhau, giữa hai người có một luồng khí nói không rõ chạy qua.

Thời gian lâu như cả thế kỷ, thực ra chỉ là một lát mà thôi.

Cánh tay không bị thương của Lâm Thâm đột nhiên nâng lên, nắm lấy tay Hứa Viên, giọng anh khàn khàn, “Bị cắt vào sâu như thế, đi gọi bác sĩ băng bó chút đi.”

Lúc này Hứa Viên mới bừng tỉnh, như chạm vào điện mà rụt mạnh tay về, cơ thể lập tức cách giường một bước, cô không nhìn anh nữa, lắc đầu, nói nhỏ, “Không sao, dùng nước lạnh xối một chút là được.”

Nói xong, cô vào nhà vệ sinh.

Mở vòi nước, đưa tay vào, nước lạnh nhất thời ào ào dội xuống rửa sạch ngón tay đầy máu.

Cô ngẩng đầu nhìn gương, trong gương hiện ra một khuôn mặt hơi trắng bệch, cô cắn cắn môi, đôi môi trắng bệch bị cô cắn ra chút sắc máu. Cô nhắm mắt, tiếng nước ào ào, cô hít sâu một hơi, đóng vòi nước, đi ra ngoài.

Lại cầm táo lên, lần này, động tác của cô hơi nhanh.

Lâm Thâm nhìn ngón tay đã rửa sạch của cô, vẫn còn máu không ngừng chảy ra, không nói chuyện.

Hứa Viên gọt táo xong rất nhanh, vươn tay đưa cho Lâm Thâm.

Lâm Thâm giơ tay nhận, khẽ nói, “Cảm ơn em.”

Hứa Viên nhếch khóe miệng, khẽ cười, nghiêm túc nói, “Lâm sư huynh, Tô Huyền còn đang đợi em ở ngoài, anh ấy là một người không có lòng nhẫn nại. Anh dưỡng thương cho tốt, hôm khác em lại đến thăm anh.”

Nói xong, không đợi anh nói thêm điều gì, cô bước mau ra cửa, mở cửa phòng rồi bước ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment