Thanh Xuân Thân Ái

Chương 13

Cuối tuần tôi kéo theo hai người Đại Hoa và Khanh Ngữ cùng học võ, vừa mới đem cái đĩa bỏ vào, Đại Hoa đã ngáp một cái: “Chúng tớ nhất định cũng phải học sao?”

“Đương nhiên rồi” Tôi thả lỏng gân cốt: “Con gái nhất định phải dựa vào chính mình để tự bảo vệ mình.”

“Nhưng mà Mộ Sanh ơi, bộ quần áo này của cậu là chuyện như thế nào?” Khanh Ngữ lấy làm kỳ quái.

Đó là một bộ trang phục Thái Cực màu hồng nhạt, là một trong các bộ trang phục độc đáo mà ba tôi chuẩn bị cho tôi, vừa vặn, lúc này có thể phát huy tác dụng, tôi lắc lắc cổ: “À, chuyên nghiệp mà.”

Bắt đầu rồi. Tôi chuẩn bị trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình, nhìn thấy người đầu tiên lên sân khấu không phải một sư phụ già tiên phong đạo cốt như tôi nghĩ, mà là một cô gái tuổi trẻ xinh đẹp, trang điểm thời thượng, kéo cái rương vừa từ sân bay trở về, tôi xem cô ấy ngồi trên xe taxi, về tới phòng mình, lại bắt đầu thu dọn.

Tôi nắm nắm tay thả lỏng, ngồi xuống trên mặt đất: “Cái gì vậy nhỉ? Không lẽ còn có cốt truyện sao?”

“Chắc là không có gì đâu, bây giờ rất nhiều huấn luyện viên đều là nữ mà.” Đại Hoa nói.

Tôi thả lỏng rồi tiếp tục xem “Có lẽ cách trải chăn cũng có chiêu thức chăng.”

Cho đến khi có một người đàn ông cao lớn vạm vỡ mở cửa ra, bóp eo nữ chính rồi nói một cách tán tỉnh: “Chờ em đã lâu.”

Trong nháy mắt hai người như hai con hổ đói nhào vào nhau, chúng tôi ba người sáu con mắt mở to ra nhìn trừng trừng, hai nhân vật trong phim vật ngã nhau ra đất, rồi tiếp tục triền miên, Đại Hoa bỗng nhiên kêu lên: “Má ơi, đây là AV đó!”.

Nói xong liền ấn nút pause, nhưng màn hình vẫn dừng lại ở hình ảnh hương sắc dữ dội kia. Khanh Ngữ gương mặt ửng hồng: “Mộ Sanh, ở đâu cậu có cái này vậy?”

Bởi vì tình huống vừa rồi quá mức bất ngờ đầu óc của tôi không kịp xoay chuyển, đang chuẩn bị giải thích, thì phía sau truyền đến tiếng hét lên: “Các cậu đang xem cái gì vậy!”

Hai người bọn họ không biết đã tới từ bao giờ, Tân Đường bước chân nhanh chóng chạy đến trước tivi, lấy cái đĩa kia ra, giơ lên nhìn rồi hỏi chúng tôi: “Mấy người các cậu xem loại phim này để làm gì hả?!”

Đại Hoa chỉ tôi: “Mộ Sanh bảo chúng tớ đến xem, nói là để học hỏi.”

Tôi lớn tiếng cãi lại: “Là Lưu Đại Xuyên cho tớ, tớ làm sao mà biết được nó là loại phim này chứ!”


“Anh họ tớ? Trời ơi…anh ta thật là, chắc là lấy nhầm rồi. Bỏ đi, Lục Minh, chụp nè.” Hắn vươn tay ném đi, Lục Minh phía sau vững vàng chụp được.

Vốn dĩ cho rằng đề tài này cứ như vậy kết thúc, không ngờ Khanh Ngữ đột nhiên hỏi: “Hai người các cậu, làm sao biết được?”

“Biết được cái gì?”

Khanh Ngữ vẻ mặt đã biết được hết thảy, cười gật đầu: “Các cậu xem qua rồi đúng không? Cậu và Lục Minh, là Lưu Đại Xuyên cho các cậu xem.”

“Ai, ai nói? Chúng tớ, chúng tớ không có ······” Tân Đường lắp bắp, tôi lập tức nổi giận: “Các cậu giỏi lắm, các cậu cũng xem loại phim này. Xem thì cũng được đi, nhưng dựa vào cái gì mà không cho chúng tớ xem, các cậu xem rồi thì có thể làm bộ giống như là không có việc gì, chúng tớ mới nhìn một chút thôi, đã bị phê bình rồi.”

“Không phải” Hắn hoang mang rối loạn giải thích: “Chúng tớ là con trai, xem loại phim này là chuyện bình thường, các cậu là con gái, xem loại phim này để làm gì?”

“Chặc chặc, tại sao con gái xem thì không bình thường hả? Dựa vào cái gì, làm loại chuyện này, đâu phải chỉ có con trai mà không có con gái đâu? Sinh con đẻ cái không lẽ chỉ dựa vào con trai các cậu à.” Đại Hoa tức lên, cái gì cũng nói ra được.

Tôi ngây người, cảm thấy Đại Hoa nói rất đúng. Nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Có lẽ là bởi vì lần đầu nghe thấy loại lý luận như vậy.

Tân Đường nóng nảy, vội nhờ vả viện binh bên ngoài: “Lục Minh, cậu tới nói giúp tớ mấy câu đi.”

Cái đầu nãy giờ vẫn vùi vào sách vở của cậu ta nâng lên, ánh mắt của tất cả chúng tôi đều tập trung vào cậu ta. Mỗi người đều có quan điểm riêng, hi vọng cậu ta có thể đưa ra một kết luận công bằng.

“À, à, tớ cho rằng nếu con gái xem loại phim này là không bình thường. Chỗ không bình thường là vì quan niệm phong kiến của Trung Quốc mấy ngàn năm nay. Xã hội rất khắt khe đối với nữ giới, cho bọn họ không gian để sinh hoạt quá nhỏ hẹp.”

Mấy người chúng tôi bị lời này của cậu ta, làm cho xúc động lại cảm thấy chua xót. Những đứa trẻ sinh vào thập niên 90 chúng tôi, thì khả năng gánh chịu lề thói trọng nam khinh nữ đã rất ít, nhưng ngoài xã hội thì vẫn còn rất phổ biến, đến mức là ăn sâu bén rễ. Thậm chí ở trường học, chúng ta cũng có thể cảm nhận được, nam sinh và nữ sinh nếu tư chất ngang nhau, thì các giáo viên thường có khuynh hướng coi trọng bạn nam nhiều hơn.

“Lục Minh, tớ cảm thấy cậu...”

“Cho nên, các cậu không nên xem. Phương cách sống thoải mái nhất chính là tùy theo thời thế. Cái này, tớ tịch thu.” Cậu ta đứng dậy, lại còn hơi hơi cúi người tạ lỗi, sau đó bỏ đi.

Mấy người chúng tôi trợn mắt há hốc mồm, cho đến khi tôi phản ứng lại, thì đã không còn đuổi theo hắn kịp nữa: “Lục Minh cậu được lắm!”


Buổi tối, tôi nằm liệt trên sofa trong phòng khách xem tivi, gặm pizza mà ba tôi đóng gói mang về, vừa cắn một miếng pizza sầu riêng xuống bụng thì chuông cửa vang lên. Thời điểm này ngoại trừ bốn tên quỷ kia thì còn ai vào đây nữa! Nhưng tại sao hôm nay lại lễ phép như thế?

Tôi liếc nhìn qua lỗ mắt mèo một cái, liền hoảng sợ, còn là một cô bé người ngoại quốc xấp xỉ tuổi tôi, chẳng lẽ là du khách đến hỏi đường sao? Cái trấn nhỏ Lâm Thủy này tuy không phải là thắng cảnh nổi tiếng gì, nhưng vẫn thường xuyên có thể nhìn thấy khách du lịch ba lô.

Tôi ngẫm lại tất cả các từ tiếng Anh mà mình có thể nói, rồi tự an ủi mình đừng khẩn trương, sau đó mở cửa, nhìn đôi mắt màu xanh lam của cô gái kia, còn chưa kịp nói gì, cô ấy đã hết sức vui mừng kêu lên một tiếng, rồi vô cùng nhiệt tình ôm chầm lấy tôi.

Từ khi sinh ra đến nay lần đầu tiên có người xa lạ đối với mình như thế. Tôi đầu óc mênh mông, nhưng khứu giác cũng đã kịp khôi phục, ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cô ấy.

Cô ấy buông tôi ra, dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo mở miệng “Em, là Mộ Sanh đúng không?”

Tôi cả kinh: “Sao bạn lại biết được? Bạn là ai?”

Câu nói kế tiếp của cô ấy như sét đánh giữa trời quang: “Chị là Krissica là chị của em.”

Chị tôi? Chỉ mới tùy tiện mở ra một cánh cửa mà đã có thêm một người thân ư.

Nhưng cho dù là chị hay là em, thì điều này cũng không phải là tôi có thể quyết định được mà chỉ có một người có thể quyết định được thôi: “Ba ơi, ba ra đây!”

“Ba, hôm nay ba phải nói cho rõ ràng, Cô ấy là ai? Có phải là nói đùa không? Con sao lại có một cô chị đến từ nước Mỹ thế này?”

“Krissica, đúng là có thể coi như là chị của con.”

Mang cái người tự xưng là chị tôi giữ lại trong phòng khách, tôi đến thư phòng hỏi rõ ràng chân tướng với ba tôi. Nghe câu nói như vậy, tay chân của tôi đều mềm nhũn ra, nằm liệt trên ghế, trong đầu đã bổ túc một hồi tuồng kịch đặc sắc, tuyệt vọng hỏi: “Có phải mẹ vì chuyện này nên mới ly hôn với ba không?Ba có người khác nên mẹ mới bỏ đi, bây giờ ba lại muốn đón cô ấy cùng đến ở đây hay sao?”

“Không phải, ai nói với con cô bé đó là con của ba chứ? Con nhìn dáng vẻ đó đi, hoàn toàn đều là người Mỹ, ta làm sao mà sinh ra nó được?”


“Con lai thì được rồi, nhưng nếu không phải là con của ba, chẳng lẽ là con của mẹ sao? Đúng rồi, mẹ đang ở Mỹ mà cô bé đó là con của mẹ đúng không?”

Ba tôi ngồi xuống bên cạnh tôi chậm rãi nói “Thật ra có một chuyện, vẫn chưa nói với con, đó chính là mẹ của con, đã tái hôn rồi.”

Tôi hoàn toàn ngây người.

“Đã hơn một năm, vẫn luôn không biết mở miệng nói với con như thế nào, cho nên con mới không biết. Krissica là con riêng của chồng sau của mẹ con, cô bé có lẽ đại khái là nghe được thông tin về con từ chỗ mẹ, cho nên mới sinh ra tò mò mà đến đây.”

Tôi chỉ cảm thấy có một sự lạnh lẽo sinh ra từ tận đáy lòng rồi lan tràn đến toàn thân. Mẹ của tôi đã có gia đình mới, còn hơn một năm rồi, thế mà tôi không biết gì cả. Cũng đúng thôi! Chỉ là thông qua điện thoại để liên lạc, còn là một loại liên lạc đứt quãng. Tôi có thể biết được gì chứ?

Bây giờ ở trong lòng mẹ, tôi đã là người không liên quan gì đến sinh hoạt của bà ấy.

Tôi đứng lên, cực kỳ bình tĩnh, mỉm cười mở miệng: “Con biết rồi.”

“Mộ Sanh à, con đừng trách mẹ, mẹ con cũng vì...”

Tôi lắc đầu: “Con không trách bà ấy. Dù sao con và bà ấy cũng không có liên quan quá nhiều.”

“Không phải, con nghe ba nói đã...”

“Krissica à, đọc như vậy đúng không, nghe cũng thuận miệng. Nếu cô ấy cũng đã đến đây, thì cũng không thể vẫn luôn để cô ấy ở ngoài đó được, để con đi xem.”

Trong phòng khách, người khách đột nhiên đến kia đã ngủ trên sofa, pizza trên bàn đã hết sạch, tôi ngồi xổm xuống nhìn kỹ chị ấy, giống y như phiên bản người thật của một con búp bê Tây Dương vậy.

Di động của chị ấy ở trên mặt bàn đang reo lên, tôi bấm nút nhận, bên kia đầu dây là một giọng nói vô cùng quen thuộc, có vẻ rất sốt ruột: “Krissica, rốt cuộc là con đang ở đâu vậy?!”

Bà ấy nói bằng tiếng Anh, có lẽ là bởi vì nói bằng một loại ngôn ngữ khác, nên tôi không hề có cảm giác không thiết gì cả.

Tôi bình tĩnh mở miệng: “Là con, Trần Mộ Sanh.”

Bên kia dừng một chút, lại sửa miệng dùng tiếng Trung nói: “Mộ Sanh? Nó đi tìm con sao? Trời ạ, nó có bị thương gì không đứa nhỏ này thật làm cho người ta lo lắng. Mộ Sanh, mẹ thật không biết nó sẽ chạy đi tìm con, Krissica đâu? Con bảo nó nghe điện thoại có được không?”

“Chị ấy ngủ rồi.” Tôi dùng tay vò vò góc áo: “Mẹ không có gì muốn nói với con sao?”


“Cái gì? À, mẹ vẫn luôn muốn nói chuyện này với con, nhưng không ngờ là lại bằng phương thức này, ôi, bây giờ mẹ thật sự không biết phải nói gì cho phải.”

“Con biết con nên nói gì.” Tôi nhếch mép: “Chúc mừng mẹ đã có gia đình mới, hi vọng mẹ sẽ hạnh phúc. Con sẽ chăm sóc cho Krissica, ngày mai sẽ bảo chị ấy gọi điện thoại cho mẹ, hẹn gặp lại.”

Tôi vừa mới cúp điện thoại thì búp bê Tây Dương trên sofa đã tỉnh lại, chị ấy duỗi duỗi cái eo rồi hỏi: “Who is that?”

“Mẹ của chị.”

“Không” chị ấy cười cười: “Là mẹ của chúng ta.”

Tôi cũng cười, không biết sao, trong lòng rõ ràng khổ sở mất mát, nhưng đối diện với cô gái hoàn toàn xa lạ này, mặc dù vẫn chưa thể tiếp nhận được chị ấy chính là chị của mình, nhưng tôi cũng không thể nào chán ghét chị ấy được.

“Đi ngủ trước đi. Ngày mai tôi còn phải đi học. Tôi đi lấy khăn lông cho chị.”

Chị ấy giữ chặt tay tôi lại, vẻ mặt thản nhiên, tiếng Trung chỉ bập bẹ, nhưng cũng may, tôi có thể nghe hiểu: “Không nói chuyện một chút sao? Chị, đối với em rất tò mò đó.”

“Vì sao?”

Cô ấy dùng tiếng Anh đáp: “Chị biết rất nhiều chuyện về em, còn nhìn thấy hình chụp của em nữa, ở chỗ của Vivian.”

“Vivian là ai?” Hỏi xong tôi liền nhớ ra: “Là tên tiếng Anh của mẹ à.”

“Về sau chúng ta cùng sống chung cho tốt nhé trước giờ chị không có chị em gì. Vivian là thần tượng của chị, em và bà ấy có lẽ là rất giống nhau, tính cách đều rất ngầu.”

Ở chung? Chẳng lẽ cô ấy còn muốn ở đây lâu dài sao?

“Chị muốn ở đây bao lâu?”

“Để xem tâm tình đã, chị chỉ muốn về gặp em một chút rồi đi, để tạo mối quan hệ về sau thôi. Đúng rồi, Vivian biết chị tới tìm em, có phải rất vui không? Chúng ta nhất định có thể chung sống vui vẻ. Hay là như vậy đi, em cùng chị về Mỹ, làm quen một chút với hoàn cảnh?”

Lời nói của chị ấy rất kỳ lạ, tốc độ lại quá nhanh, tôi chỉ hiểu được đại khái một chút. Xem ra mẹ tôi đối với cô gái này rất tốt, tôi chưa từng gặp qua chị ấy một lần nào, mà chị ấy cũng có hảo cảm với tôi như vậy.

Trong lòng tôi vô cùng khó chịu, tôi không muốn lại nói chuyện với chị ấy về người phụ nữ tên là Vivian kia, bởi vì tôi cảm thấy rất xa cách, không có gì để nói cả, do đó tôi ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Please speak Chinese.”

Bình Luận (0)
Comment