Thanh Xuân Thân Ái

Chương 23

Sau khi tôi và Tân Đường gặp lại, thì đã phát sinh lần đầu tiên gây gổ của chúng tôi, vào Tết Âm Lịch.

Lúc trường học cho nghỉ Đông, thì Tết Âm lịch cũng tới trong một bầu không khí vui mừng nồng đậm. Tôi đối với những ngày lễ Tết không có khái niệm gì, chỉ có một sự khác biệt, đó là ba của tôi cho bao lì xì so với ngày xưa dày hơn một chút mà thôi.

Sáng hôm 30 Tết, tất cả các gia đình đều thức dậy rất sớm. Lúc trước mẹ tôi ở thời điểm này cũng thức dậy từ rất sớm để bắt đầu chuẩn bị bữa cơm tất niên. Nhưng mà hiện tại, tôi cuộn mình trong chăn ấm áp, nghe không khí ồn ào náo nhiệt của hàng xóm, chỉ muốn cứ như vậy mà ngủ đi, ngày mai thì chuyện gì cũng sẽ hết.

“Ầm ······” Không biết cái gì đã đập trúng vào kính cửa nhà tôi, sau đó là tiếng Tân Đường to giọng từ dưới lầu truyền đến “Trần Mộ Sanh! Trần Mộ Sanh ······”

Tôi bay nhanh chạy qua bên cửa sổ: “Gọi hồn cậu ấy!”

Ngay cả tôi cũng không chú ý tới, lúc nói những lời này, trong lòng tôi vui sướng như thế nào.

Hắn mặc một cái áo khoác lông vũ màu đỏ rất lớn, đứng ở đó như một cái lồng đèn đỏ may mắn, hắn tiếp tục hợp tay kêu: “Mau xuống đây.”

“Biết rồi. Chờ tớ một chút.”

Tôi nhanh chóng thay quần áo rồi đi xuống, Tân Đường dựng xe đạp chờ ngoài cửa, tôi cố ý ngáp một cái nói: “Sao lại không vào, cậu không có chìa khóa à?”

“Ừ đã quên mang theo.”

“Bây giờ đi đâu.”

“Đi tìm bọn Lục Minh, lễ Tết cậu trốn ở nhà làm gì?”

Bởi vì bên ngoài quá náo nhiệt, chỉ có một mình mình cô đơn, thì có vẻ rất tội nghiệp.

Hắn lại nhìn tôi: “Không phải chỉ có một mình cậu ở nhà đó chứ.”

Tôi không nói một lời đi đến yên sau: “Mau đi nhanh đi.”


Trên đường thật là náo nhiệt vô cùng, tôi không thích nhất chính là tiếng pháo hết đợt này đến đợt khác, càng đáng sợ hơn chính là những đứa bé chơi quăng pháo xuống đất “Ầm” một tiếng vang lên, còn có khói bay ra.

Tôi vốn dĩ là ngồi im ở yên sau xe Tân Đường, nhưng một đứa bé đáng chết lại ném một viên pháo qua đây, khiến tôi sợ tới mức đầu chúi vào lưng Tân Đường, túm chặt lấy áo hắn, hắn hình như cũng bị dọa sợ, xe bỗng nhiên dừng lại.

“Làm sao vậy?”

“Không, không có việc gì.” Tôi từ từ buông ra tay, nhẹ nhàng thở ra miệng.

Đang lúc chuẩn bị đi thì điện thoại di động trong túi Tân Đường reo, hắn vừa mới ấn nút nhận cuộc gọi thì tôi đã nghe được bên kia giọng cười ngọt ngào độc quyền truyền đến...“Tân Đường, năm mới vui vẻ nha!”

Không phải Lưu Giai Di thì là ai?

Tân Đường ha hả trả lời một tiếng, hai người cứ vậy mà trò chuyện với nhau. Tôi bĩu môi bước xuống xe, một đường đi tới siêu thị bên kia, Tân Đường vội vàng gọi lại: “Trần Mộ Sanh, cậu đi đâu vậy?”

Lưu Giai Di nghe được tên tôi, sửng sốt một chút, rồi cười cười: “Thì ra cậu đi cùng với Mộ Sanh à, cũng đúng, nhà hai người ở gần như vậy. ”

“Đúng vậy đúng vậy. Tớ còn có...” Tân Đường muốn kết thúc cuộc điện thoại.

Lưu Giai Di lại giành nói tiếp: “Thực ra tớ gọi điện thoại tới là có chuyện muốn hỏi cậu...”

Tôi mang vẻ mặt đại ca không vui đi mua một chai Coca, lộc cộc lộc cộc rót một mồm to, chất lỏng lạnh lẽo đến mức tôi run lên bần bật, lúc đi ra ngoài thì thấy Tân Đường vẫn còn đang nói chuyện phiếm!

Đúng lúc này thì di động của tôi cũng vang lên, là Trần Phồn, anh ta cũng gọi tới chúc mừng năm mới vui vẻ, tôi có chút ngượng ngùng, dù sao anh ta cũng lớn tuổi hơn so với tôi.

“Mộ Sanh, anh muốn nhờ em giúp anh một việc. Lần trước anh về nhà, không có mang theo một số thứ, em có thể gửi cho anh được không?” Trần Phồn bên kia có chút mệt mỏi, giọng nói cũng khàn khàn.

“À, được chứ, anh nói cho em biết là cái gì rồi gửi địa chỉ cho em là được.” Tôi đóng nắp chai Coca, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Anh Trần Phồn, anh bị cảm à? Nghe giọng hình như không được khỏe.”

“Ừ, cổ họng có hơi bị ngứa, hôm qua lại thức đêm.” Nói xong còn cảm thán một câu: “Nhưng mà cũng phù hợp với tình hình, Tết nhất lẻ loi một mình, thì không có bệnh cũng không biết đi đâu.”


Lẻ loi một mình? Bạn gái anh đâu? Tôi còn chưa nói ra miệng thì nhìn thấy Tân Đường đen mặt đứng ở bên cạnh, không biết hắn đã nói chuyện điện thoại xong từ lúc nào, bây giờ đang ngơ ngác nhìn chằm chằm tôi, giống như là kẻ xấu muốn cướp lấy cái điện thoại của tôi vậy.

Làm sao vậy? Tôi dùng khẩu hình hỏi hắn.

Hắn im lặng không nói gì, rồi cướp lấy chai coca trong tay tôi: “Mùa đông mà đi uống cái này không muốn sống nữa sao.”

“Cậu quản thúc được tớ sao!”

Tôi đang muốn đoạt lại, thì Trần Phồn bên kia nói: “Mộ Sanh, làm sao vậy?”

“À, không có việc gì. Em đang đi chung với bạn.”

Anh ta cười cười: “Vậy anh không quấy rầy các em, đi chơi vui vẻ.”

“Dạ.” Tôi nhìn hắn, bỗng nhiên lại bồi thêm một câu: “Anh Trần Phồn, anh phải chú ý thân thể, đừng thức khuya.”

Tân Đường mặt mày tối tăm cực điểm, tôi bỗng nhiên có cảm giác thắng lợi.

“Nè, cậu giận à? Có phải cậu giận không?” Tôi ngồi ở yên sau, cố chấp hỏi đi hỏi lại.

“Xem ra cậu đối với anh chàng Trần Phồn kia của cậu còn chưa từ bỏ, còn chú ý thân thể, đừng thức khuya. Cậu có phải muốn qua nhà chăm sóc người ta luôn không?” Hắn giọng điệu chua lòm.

“Ừ, dù sao ba tớ đêm nay cũng chưa về, đến nhà anh Trần Phồn cùng ăn tết cũng không tệ” Tôi vuốt cằm.

Xe đạp lại đột nhiên ngừng lại, Tân Đường im lặng một hồi, lạnh lùng nói: “Xuống xe!”

“Cậu nói gì?”


“Tớ bảo cậu xuống xe, không phải cậu muốn đi qua đó sao?”

Tôi tức giận mơ hồ: “Đi thì đi, đúng lúc buổi tối có người cùng ăn cơm tất niên với tớ!”

“Đi đi, đừng có nhìn thấy người ta ở bên cạnh bạn gái, thì khóc lóc nỉ non quay lại. Chỉ có một mình cậu là ngốc nhất, thôi ngay cả chuyện này mà cũng không hỏi rõ ràng!”

Tôi cơ hồ là bị chọc giận đến nổ tung: “Tớ nguyện ý ngốc, liên quan gì đến cậu, cậu đi tìm Lưu Giai Di cùng ăn tết với cậu đi!”

Tôi xoay người định bỏ đi, hắn bỗng nhiên giữ chặt tôi lại: “Sao lại kéo người khác vào làm gì, liên quan gì đến cô ấy.”

Lòng tôi lạnh lùng, xem ra hắn thật sự để ý đến cô ta, tôi nói động một chút cũng không được. Tôi cũng không biết vì sao lại nhắc tới cô ta nữa. Nhưng phụ nữ trong lúc nóng giận thì không có đạo lý nào có thể giải thích được, tôi giống như nước đổ ầm ầm, lời nói tuôn ra khỏi miệng:

“Tớ nói cho cậu biết, Tân Đường, tớ ghét Lưu Giai Di, ghét muốn chết. Cô ta thích cậu thì sao phải công kích tớ, cậu thích cô ta thì được rồi. Nhưng nếu cậu chọn ở bên cạnh cô ta thì chúng ta không còn là bạn bè nữa. Cậu cảm thấy tớ tùy hứng bụng dạ hẹp hòi cũng được, nhưng xin cậu nói cho cô gái đang theo đuổi cậu kia đừng xem tớ là tình địch giả tưởng của cô ta nữa, tớ ghét bị người ta hiểu lầm, chán ghét nói dối, chán ghét việc cô ta cứ làm như nắm được yếu điểm của tớ trong tay vậy, dù sao đi nữa tớ vừa nhìn thấy cô ta thì đã không thoải mái rồi, rất không thoải mái!” Tôi thở phì phò, lời nói cũng đã nói xong, cảm giác vô cùng nhẹ nhàng.

Tân Đường đôi mắt nheo lại, giống như đang nỗ lực lý giải những gì tôi nói, nhưng đáng tiếc là nghe không hiểu chữ nào.

“Nói xong chưa?” Hắn hỏi.

Tôi nhắm mắt lại gật đầu.

“Vậy lên xe đi thôi.” Hắn chần chờ một chút rồi nói.

Tôi vừa định đáp ứng, lại cảm thấy như vậy quá thật mất mặt, bỗng nhiên đá vào cái yên sau xe đạp một cái: “Không ngồi!”.

Sau đó tự mình cảm thấy đặc biệt phóng khoáng, đặc biệt sạch sẽ lưu loát bỏ đi.

Bởi vì trò khôi hài nhỏ này, mà các hoạt động ngày hôm đó của bạn bè, tôi chỉ tham gia lúc kết thúc, chính là lúc bắn pháo hoa ở quảng trường trung tâm.

Lúc tôi tới, trên quảng trường đã biển người tấp nập, tôi cố sức xuyên qua đám người, theo chỉ dẫn của Đại Hoa trong di động, cuối cùng cũng tìm được bọn họ.

“Mộ Sanh cậu đây rồi!” Đại Hoa vui mừng nói: “Đoán xem hôm nay tớ gặp được ai?”

“Ba Ba học trưởng của cậu.” Tôi thều thào không có sức.


“Mộ Sanh, chụp nè.” Khanh Ngữ đưa cho tôi mấy cây gậy tiên nữ, Lục Minh lại vỗ vỗ vai tôi: “Cãi nhau với Tân Đường hả?”

“Làm sao cậu biết? Người đó đâu?” Lòng tôi hơi mơ hồ, nhìn nhìn, không thấy bóng dáng hắn.

“Cậu ấy nói cho tớ biết, bây giờ rất buồn bực. Tớ cũng không biết cậu ta ở đâu.”

Khanh Ngữ hỏi tôi: “Cậu và Tân Đường làm sao vậy? Tớ cũng thấy cậu ta ủ rũ cụp đuôi.”

“Hắn chỉ hù dọa thôi, không có việc gì, tranh cãi nhỏ nhặt, tranh cãi nhỏ nhặt mà thôi.”

Để chào đón năm mới, trong lúc đếm ngược 30 giây, thì toàn bộ thị trấn sẽ tắt hết đèn. Đây là truyền thống từ rất lâu nay còn lưu lại. Mới vừa rồi còn có tiếng người cười nói ồn ào trên quảng trường, nhưng khi bóng tối buông xuống thì mọi thứ lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người tay cầm tay, đè nén sự hưng phấn, nín thở chờ đợi một năm mới bắt đầu.

Trong bóng tối, tôi cảm giác có người đến gần mình, không nói rõ được hương vị này, là quen thuộc hay xa lạ, tay phải của tôi nhẹ nhàng bị cầm lấy, tức khắc trong lòng tôi hoảng sợ, sau đó cánh tay của người nọ cũng vòng qua bả vai tôi, tôi muốn hét lên một tiếng, rồi nhảy dựng lên tránh ra, nhưng giống như bị điểm huyệt, không nói nên lời cũng không thể chuyển động.

Tôi đã nghĩ nếu người kia dùng sức lớn hơn một chút, nếu hắn chặt chẽ khống chế tôi, thì tôi nhất định sẽ liều mạng giãy giụa và cầu cứu. Nhưng động tác của hắn quá dịu dàng, hắn chỉ nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay tôi, cái ôm của hắn cũng như có như không, chừa ra một khoảng trống rất lớn, hơn nữa tôi cảm giác đầu hắn không cao lắm, có thể là tuổi cũng không lớn, khả năng là xấp xỉ tuổi tôi.

Mọi người lặng lẽ đếm ngược trong bóng tối, lúc 3 giây cuối cùng, người nọ đột nhiên bỏ đi, vội vàng lùi về phía sau. Khi ánh sáng và đám người kêu réo bạn bè đồng loạt bùng lên, nhìn lại phía sau, đủ mọi hình dạng màu sắc gương mặt, nhưng trong lòng tôi biết, người đó đã đi mất rồi.

Hắn là ai, tôi có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ biết được.

“Năm mới vui vẻ! Năm mới vui vẻ...”

Mọi người ôm nhau, tiếng gọi ầm ĩ hết đợt này đến đợt khác, trong lòng tôi tràn đầy nghi hoặc, tay phải lại đột nhiên bị cầm lấy. Đây là một bàn tay mạnh mẽ, có thể mang đến cho người ta cảm giác an toàn, hơn nữa, đây là bàn tay mà tôi quen thuộc.

Tôi xoay người, trong thời khắc mở đầu một năm, trong cảnh tượng tốt đẹp nhất, giữa một đám người đang ăn mừng hoan hô, đại biểu cho mọi thứ lại một lần nữa bắt đầu, Tân Đường dắt tay tôi, hắn hơi thở phì phò, giống như vừa đi một quãng đường rất xa, đi đến nơi này, đến bên cạnh tôi.

Tân Đường, cậu biết không, thực ra tớ rất thích những ngày lễ hội náo nhiệt, thích nhìn thấy mọi người hạnh phúc tươi cười, nhưng tiền đề là tớ không cô độc.

Tớ có thể trốn tránh ở trong nhà cố chấp thôi miên mình, chỉ cần ngày này đi qua thì sẽ tốt thôi. Bởi vì tớ biết thời gian tốt đẹp, cũng là thời gian hư không. Cho dù có như thế nào, thì ngày đó cũng sẽ qua đi. Đó là chỗ công bằng của thời gian.

Nhưng mọi người cảm thấy thời gian quá tàn nhẫn, cho nên dùng lễ hội để định nghĩa nó một cách riêng biệt, dùng cuồng hoan để lưu lại bi ai, khi tớ còn là trẻ con, tớ rất thích lễ hội, ngày nào cũng mong lễ hội. Nhưng lúc bên người không còn ai cả, thì lễ hội không còn đặc biệt gì, ngay cả chính bản thân tớ cũng trở nên không còn đặc biệt nữa.

Bản thân mình không đặc biệt, lễ hội cũng không đặc biệt, như vậy thì có khác gì so với ngày thường đâu...

Bình Luận (0)
Comment