Thanh Xuân Thân Ái

Chương 35

Lại một mùa đông nữa đến gần, sinh nhật Tân Đường cũng đã tới.

Buổi sáng hôm nay, ở cổng trạm giao thông công cộng, tôi và Tân Đường đang đợi xe, thừa dịp bên cạnh không có ai quen, tôi ngượng ngùng xoắn xít đưa cho hắn cái bao tay màu lam tự mình đan: “Cái này... Sinh nhật vui vẻ.”

Hắn ánh mắt sáng lên, “Chính tay cậu đan?”

Tôi gật gật đầu, vì học cái này cùng với Khanh Ngữ, mà tôi đã hy sinh thời gian ngủ trong một tuần, làm hỏng hết vài cuộn len, cuối cùng cũng coi như đan xong cái gọi là thành phẩm này.

Hắn mở hộp ra, sau đó kỳ quái hỏi, “Nhưng mà tại sao chỉ có một cái vậy?”

“Cái kia... Bị hỏng mất một chút.” Tôi sờ sờ cặp sách, “Không cho cậu thấy đâu.”

“Làm gì có ai tặng bao tay mà chỉ tặng có một chiếc chứ? Không sao đâu, đưa cho tớ xem, là hình thù gì tớ cũng có thể chấp nhận được.”

Tôi từ từ lấy trong cặp sách ra, hắn nhận lấy, nhìn một lúc, cười khẽ một tiếng, “Thì ra chiếc này có sáu ngón tay à...”

Ngay cả Khanh Ngữ cũng bội phục tôi, đan bao tay mà cũng có thể đan dư một ngón!

“Kỳ cục lắm đúng không, hay là cậu đưa lại cho tớ đi, mai mốt tớ đan cho cậu cái khác.”

“Không cần,” hắn nói xong liền đeo vào, “Tớ còn tưởng rằng thiếu mất một ngón, chứ nếu nhiều hơn một ngón thì không sao cả.”

Đúng lúc đó thì đám Lục Minh cũng đi tới, cậu ta thoáng nhìn bao tay của Tân Đường, “Thì ra trước giờ cậu vẫn luôn giấu giếm ngón tay thứ sáu của mình, bây giờ lộ ra rồi à?”

Khanh Ngữ hiểu rõ nhìn tôi, “Không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được đâu.”

Tôi vẫn cảm thấy hổ thẹn, Tân Đường bỗng nhiên đẩy Lục Minh một cái, “Sáu ngón thì làm sao nào? Tớ thích khỉ sáu ngón Macaca.”

“Đó là Lục Nhĩ Mi Hầu.” Lục Minh vỗ vỗ ngực mình.

“Mặc kệ sáu ngón hay là sáu tai, tớ thích là được.”


Hai nam sinh ồn ào nhốn nháo, tôi theo bản năng cách bọn họ xa một chút, sợ hãi một khi đứng quá gần, thì sẽ bị cái cảm giác vui vẻ này mê hoặc tâm trí. Đại Hoa cầm di động đưa tới trước mặt tôi “Buổi tối đến nhà tớ ăn bữa tiệc lớn được không?”

Tôi còn chưa nói lời nào, Tân Đường đã vội vàng đáp, “Sinh nhật tớ, vì sao phải đến nhà cậu?”

“Bởi vì cậu và mẹ tớ trùng ngày sinh nhật.” Đại Hoa thở dài thật mạnh, “Các vị coi như giúp tiểu nữ đi, cùng đến nhà tớ, chúc mừng sinh nhật cho hai người bọn họ.”

“Thật ngại quá, mẹ tớ đã chuẩn bị bữa cơm sinh nhật ở nhà cho cả gia đình rồi, tớ không thể đi được.” Tân Đường buông tay bất đắc dĩ nói.

Tôi kéo áo Đại Hoa, “Nếu cậu không muốn dự, thì cứ theo chúng tớ đến nhà Tân đường đi, dù sao đi nữa, ba mẹ cậu cũng chỉ thích tình chàng ý thiếp, có cậu ở đó hay không, thì cũng như nhau thôi.”

“Tớ cũng rất muốn.” Đại Hoa thở dài, “Nhưng ba tớ nói, đối với phụ nữ mừng sinh nhật vào độ tuổi này, tâm tình sẽ rất nhạy cảm, vì vậy muốn cả nhà ở bên nhau. Dù sao tớ có cảm giác gì thì bọn họ cũng sẽ không để ý tới. Cậu cũng đến nhà tớ đi, nếu có thời cơ thích hợp, chúng ta sẽ cùng chuồn đi.”

Tân Đường đi tới ngăn Đại Hoa lại, “Xin lỗi, Trần Mộ Sanh đã hứa sẽ đến nhà tớ.”

“Ủa, tớ hứa lúc...” Tôi nhìn hắn, được rồi, hôm nay là sinh nhật, tốt nhất không cãi lại hắn là được.

“Không sao,” Đại Hoa đột nhiên nói, “Ba mẹ tớ dù sao cũng tổ chức đến khuya, các cậu ăn sinh nhật ở nhà Tân Đường rồi mới đến nhà tớ cũng được.”

Lục Minh xen miệng, “Cho nên lại phải ăn bánh kem hai lần sao? Tớ không đồng ý, tớ đại diện cho ý Khanh Ngữ luôn, cậu ấy cũng không đồng ý.”

Nhưng kết quả là, chúng tôi vinh hạnh tham gia hai bữa tiệc sinh nhật.

Bữa đầu ở nhà Tân Đường, bởi vì dì Mang quá mức nhiệt tình, hơn nữa cũng cảm thấy chúng tôi ở trường học chắc là không ăn đủ no. Mấy đứa chúng tôi ăn nhiều đến nỗi kể cả đi đường cũng cảm thấy khó khăn. Lúc chào tạm biệt, dì Mang còn lặng lẽ kéo tôi qua một bên. “Mộ Sanh, dì hỏi con chuyện này.”

“Chuyện gì ạ?” Tôi vuốt bụng mình.

Dì chà xát tay, “Tân Đường gần đây có phải ở trường gặp chuyện gì không? Dì cứ luôn cảm thấy nó trở nên rất kỳ lạ..”

“Kỳ lạ chỗ nào ạ?”


“Nó đi thì thôi, vừa về nhà là sẽ chui vào phòng mà học bài, kể cả kêu nó ăn cơm cũng không nhúc nhích. Hơn nữa, trong miệng cứ luôn lẩm bẩm, chắc là có liên quan tới chuyện học hành, bởi vậy dì nghe cũng không hiểu, hơn nữa có đôi khi nó cứ nhìn một cục đá trên bàn sách rồi cười cười. Có phải ở trường học nó đã chọc tới ai không? ”

Tôi cười khẽ, “Không có đâu dì, Tân Đường gần đây là hăng hái học tập, mục tiêu chính là đại học C đó.”

“Ôi trời ơi! Trường đó tốt lắm, đó là mục tiêu của nó sao?”

“Đúng vậy, cho nên dì cứ yên tâm đi, Tân Đường chỉ là học tập chăm chỉ, không có gặp chuyện gì không tốt đâu.”

Dì Mang vẫn vẻ mặt sầu lo, “Nhưng mà chuyện này cũng không xem như là một chuyện tốt được.”

“Ủa, sao vậy ạ?”

“Nếu để dì nói thì,” dì Mang kéo lấy tay tôi “Dì hiểu con trai mình. Nó không có năng khiếu trong việc học hành lắm. Dì và ba nó cũng không ép buộc, con nghĩ xem nó đặt mục tiêu cao như vậy, quá làm khó cho bản thân mình, lỡ như thi không đậu, chịu đả kích thì phải làm sao bây giờ? ”

Chuyện này...Hình như tôi chưa từng nghĩ tới.

Ở nhà Đại Hoa cũng là một bữa tiệc sinh nhật phong phú. Chỉ là chúng tôi không ăn uống gì. Dì Mỹ Lệ ăn mặc trang điểm như một tiểu công chúa. Váy áo màu hồng nhạt, trên đầu còn có mấy cái kẹp long lanh lấp lánh.

Dì ấy dựa vào trên vai chú Chính Thụ, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc tươi cười, tôi đột nhiên rất tò mò về câu chuyện tình yêu của bọn họ. (Tuyệt đối không phải bởi vì né ăn cơm mà nói sang chuyện khác). “Nhưng mà dì và chú là quen nhau như thế nào vậy?”

“Chuyện này kể ra thì là một câu chuyện rất dài.” Dì Mỹ Lệ nhìn người bên cạnh.

Đại Hoa cứng rắn mở miệng, “Quá dài thì không cần phải kể đâu.”

Cô ấy bị ngâm trong tình yêu ngọt ngấy của cha mẹ đã quá lâu rồi, cho nên đối với những chuyện thế này đã không còn hứng thú gì nữa.

Tôi vội nói, “Kể đi, kể đi chúng con đều rất muốn biết, có phải không?”


Tôi đưa mắt ra hiệu với những người khác, bọn họ vội vàng gật đầu.

“Được rồi, nếu các con đều muốn biết thì, ông xã à, anh kể đi.”

“Được.” Chú Chính Thụ nắm tay dì, dạt dào cảm xúc thở dài một cái, “Nếu phải nói thì đó chính là câu chuyện của rất nhiều năm trước, khi đó chú...”

Thôi được rồi, chú Chính Thụ đã miêu tả quá trình yêu nhau của bọn họ một cách lâu dài, vì thế tôi tóm gọn như sau.

Tổng quát mà nói thì chính là một anh nhà nghèo yêu tiểu thư nhà giàu. Sau đó tiểu thư nhà giàu bỏ nhà đi theo anh chàng.

Ừm, chỉ đơn giản như vậy, nhưng chú Chính Thụ miêu tả rất cụ thể và dài dòng như tình trạng môn đăng hộ đối lúc đó, đã gây ra áp lực như thế nào và bọn họ đã đấu tranh ra sao.

“.... Sau khi chú và dì kết hôn không bao lâu thì đã có Đại Hoa. Lúc ấy công việc của chú còn chưa ổn định, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, hai người lớn lúc đó còn ăn chưa đủ no, cho nên tất cả mọi người đều khuyên chú dì bỏ đứa bé. Hơn nữa, bởi vì biết là con gái, cho nên mẹ của chú cũng khuyên cô ấy như vậy. Nhưng cô ấy dứt khoát không chịu, cô ấy nói có ra sao thì cũng không thể bỏ con của mình được.”

“Sau đó chú tìm được công việc, chỉ là tiền lương vẫn rất thấp. Như vậy thì không nuôi nổi đứa bé, Mỹ Lệ liền một mình bày quán bán thức ăn sáng, mùa đông khắc nghiệt, mưa to gió tạt, cô ấy đều kiên trì mở cửa. Sau đó nữa thì công việc của chú tốt hơn, cho nên mới ép cô ấy đóng cửa cửa hàng bán thức ăn sáng, lúc đó cô ấy mới có hứng thú đi học làm tóc, thấy cô ấy thật sự thích mới làm, nên chú cũng yên tâm.”

“Cô ấy đã cùng chú chịu nhiều khổ cực, lúc chú cưới cô ấy, chú đã nói rằng sẽ cho cô ấy một cuộc sống sinh hoạt không cần phải lo nghĩ. Nhưng mà chú vẫn không làm được. Chú cảm thấy mình rất may mắn, bởi vì cô ấy đã không bỏ chú mà đi, bây giờ cuộc sống đã tốt hơn, chú cũng dần dần có thể thực hiện được lời hứa của mình, chìu chuộng cô ấy như một nàng công chúa!”

Dì Mỹ Lệ mắt đỏ lên, dì ấy nhẹ nhàng lay thúc thúc một cái, “Anh nói cái gì vậy, bọn chúng chỉ muốn nghe câu chuyện tình yêu thôi, anh kể những điều này làm gì. Mấy đứa nhỏ không có hứng thú đối với những việc như vậy đâu.”

“Đây cũng là tình yêu của chúng ta, là những gì tốt đẹp nhất trong tình yêu của chúng ta.”

“Thật đáng ngưỡng mộ.” Tôi buột miệng thốt ra, “Thì ra dì Mỹ Lệ đã chịu nhiều cực khổ như vậy, con còn tưởng rằng...”

“Con còn tưởng rằng cái gì? Dì năm đó cũng là một người phụ nữ biết gánh vác đó, có thể vừa khiêng bình gas, vừa đẩy xe ra ngoài bán bữa sáng. Nhưng mà lúc đó dì làm bữa sáng rất ngon, có nhiều khách hàng quen lắm, đúng không?”

“Đúng vậy, lúc em vừa mới học nấu, trong nhà ngày nào cũng là mì, anh nằm mơ cũng chỉ muốn ăn một chén cơm.”

Đại Hoa vẫn luôn trầm mặc không nói, lúc cô ấy đưa chúng tôi ra cửa, Khanh Ngữ nhìn cô ấy, “Cậu làm sao vậy?”

“Không có gì,” Cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu, “Chỉ là bây giờ thì đã biết, vì sao mẹ lại ghét ăn mì như vậy.”

“Đúng vậy,” Tôi thở dài, “Mới nhìn qua, dì không có vẻ gì là một người đã từng chịu khổ cả.”

Đại Hoa lẩm bẩm nói, “Hình như tớ có nhiều hiểu lầm đối với mẹ.”


Khanh Ngữ dịu dàng nhắc nhở, “Cậu còn chưa nói chúc mừng sinh nhật với mẹ cậu đó.”

Cô ấy gật đầu, “Tớ biết rồi.”

Chúng tôi chia tay nhau trên đường, Tân Đường đưa tôi về nhà, hắn đột nhiên hỏi tôi, “Con gái các cậu đều thích được đối xử như công chúa à?”

Tôi trừng hắn một cái, “Nếu không thì cậu tưởng là đối xử như dũng sĩ à?”

“Nhưng tớ cảm thấy công chúa không thực tế, hơn nữa quá nũng nịu, không có gì thú vị.” Hắn nghiêm túc mở miệng.

“Đừng nói chuyện đó nữa, chúng ta ôn tập lại một chút từ đơn ngày hôm qua đã học đi, ừm, đầu tiên là dũng khí là gì?”

“Dây giày của cậu bị tuột kìa.”

“À, chờ tớ một chút.”,

Tôi còn chưa kịp ngồi xổm xuống thì hắn đã đột nhiên để tôi ngồi lên một cái ghế, bên cạnh giọng điệu không kiên nhẫn, “Cậu có biết cột dây giày không vậy, cứ lúc nào cũng bị tuột, thật là mất thời gian.”

Ủa, hôm nay mới là lần đầu bị tuột mà.

Tôi không nói gì, cúi đầu nhìn hắn, trong lòng dâng lên vô hạn ấm áp, tôi đột nhiên nghiêm túc nói, “Tân Đường, cậu nhất định phải thi đậu đại học C đó.”

Đây là nguyện vọng của tôi, lúc hứa hẹn không hề nghĩ rằng nếu không đạt được thì sẽ như thế nào, chỉ nghĩ rằng phải thực hiện nguyện vọng cho bằng được.

Hắn động tác hơi khựng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, đáy mắt trong trẻo, khóe miệng cong lên, “Yên tâm đi, bổn thiếu gia sẽ ở bên cạnh cậu.”

Tôi im lặng, chỉ có thể gật đầu.

Tối hôm đó sau khi trở về nhà, tôi khóc, khóc một mình trong bóng đêm yên tĩnh đúng là một chuyện không ổn, nhưng tôi cuối cùng cũng không nhịn được. Tôi muốn gặp Tân Đường, rất muốn rất muốn hắn ở bên cạnh tôi, biết rõ rất nhanh trời sáng là có thể nhìn thấy. Nhưng sau này khi không còn có hắn bên cạnh nữa thì tôi sẽ sống như thế nào? Hắn sẽ hoàn toàn mất đi tín nhiệm đối với tôi, chúng tôi sẽ biến thành những người xa lạ. Nhưng những điều này tôi vẫn chưa có đủ dũng khí để nói với hắn.

Tôi hy vọng Tân Đường thi đậu vào đại học C, hy vọng hắn có tiền đồ tốt đẹp, đây là điều duy nhất tôi có thể làm cho hắn. Nhưng hắn lại cho rằng tôi cần có hắn làm bạn, hắn cũng muốn ở bên cạnh tôi.

Chỉ là con đường mà tôi lựa chọn, đã xác định chỉ có một mình tôi...

Bình Luận (0)
Comment