Thanh Xuân Thân Ái

Chương 54

Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ trong nháy mắt thì cuộc sống đại học của tôi đã tiến đến năm cuối, trong năm đó, sinh hoạt của tôi và những người bạn của mình cũng đã có rất nhiều thay đổi.

Tân Đường đã tìm được công việc ở một nhà hàng món Tây, Khanh Ngữ đã trở thành bác sĩ thực tập, cha mẹ Đại Hoa đã xuất tiền mở một tiệm nail cho cô ấy, còn Lục Minh cũng đã vào làm ở một ngân hàng địa phương.

Các bạn nhỏ của tôi đã bắt đầu đi vào xã hội, chỉ có một mình tôi còn đi lòng vòng trên giảng đường. Nhưng mà, nếu nói có gì đó biến hóa trong sinh hoạt của tôi, thì đó chính là tôi và Tân Đường, hi hi, đã xảy ra quan hệ.

Tôi cũng không biết nói như vậy có đúng không, nhưng trong sự nhận thức của tôi thì phát triển như vậy có hơi nhanh chóng. Tôi vốn nghĩ sẽ giữ lại đến lúc chúng tôi kết hôn, Tân Đường cũng đồng ý. (Tuy rằng Đại Hoa nghe thấy chuyện này lại trợn trắng mắt).

Nguyên nhân gây ra chuyện này là vì Tân Đường chuyển nhà, bởi vì hắn tìm công việc cách nơi ở hiện tại khá xa. Chuyển nhà là vô cùng hao tổn thể lực, sau khi chúng tôi tận dụng hết tất cả mọi nguồn nhân lực, thì vẫn còn lại một số đồ dùng chưa được chuyển đi.

“Ôi, mệt muốn chết, cuối cùng, cuối cùng cũng dọn xong rồi.”

Tôi nằm dài trên mặt đất, nhìn một đống đồ bên cạnh, “Nói thật, không ngờ là đồ của em lại chiếm hơn phân nửa, em rõ ràng là đã để ở chỗ Khanh Ngữ hết rồi mà.”

Thuận tiện nói một chút, lúc tôi học đại học năm thứ hai đã dọn ra ngoài ở cùng với Khanh Ngữ thân yêu của tôi.

“Vậy anh không biết được rồi, nhưng mà,” Hắn đột nhiên nhảy đến trước mặt tôi, “Dứt khoát một chút, em cũng dọn đến đây đi.”

“Em không thèm.” Tôi cự tuyệt khá trực tiếp, nhưng vẫn là không khỏi có chút đỏ mặt, hắn là đang yêu cầu ở chung với nhau sao?


“Vậy được thôi.” Tân Đường nhún nhún vai, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Chỉ như vậy đã từ bỏ sao? Tôi có chút oán hận cắn cắn ngón tay, đứng lên hỏi, “Nè, sao anh không có kiên nhẫn gì hết vậy? Cho dù em không chịu, anh ít nhất, ít nhất cũng phải nài nỉ năm sáu lần chứ, làm sao anh biết em không phải chỉ làm bộ rụt rè thôi?”

Hắn híp đôi mắt đẹp của mình, “Bởi vì anh quá hiểu em.”

Hiểu cái đầu anh ấy! Tôi cũng không biết từ đâu mà ngọn lửa bốc lên, tức giận đến mức đá vào đống đồ bên cạnh, một cái chân khác lại dẫm trúng lên món gì đó trơn trợt, thế là mất thăng bằng, cả người đều sắp sửa ngã xuống, lúc lưng tôi gần như sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất, còn chưa kịp kêu lên, thì một bóng người chợt lao tới, toàn bộ thân thể của tôi dừng lại trên tấm đệm thịt người mềm mại.

Tân Đường kêu lên một tiếng, tôi vội vàng bò dậy, “Anh không sao chứ, em biết gần đây em ăn có hơi nhiều.”

Hắn nằm trên mặt đất, một bàn tay gối đầu, một tay nhéo má tôi, “Ừ, có thêm không ít thịt.”

“Anh còn nói nữa!”

Tôi dùng sức vỗ một cái, hắn đau đến nỗi “A” lên một tiếng.

“A, xin lỗi, xin lỗi, em mạnh tay quá rồi.”

Hắn ra vẻ như sắp hộc máu, “Trần Mộ Sanh, em trực tiếp nói cho anh biết, có phải anh nhất định phải chết dưới tay em không.”


Tôi bắt chước hắn híp mắt, “Ừ, có khi còn chết rất thảm nữa.”

“A, vậy sao?”

Tôi leo lên ngồi trên người hắn, cúi người xuống hôn hắn, “Anh thật sự muốn ở chung với em sao?”

“Chuyện này hả,” Hắn liếm liếm môi, “Anh đã suy nghĩ rất lâu, mới quyết định lấy một phương thức nhẹ nhàng hờ hững nói ra, như vậy, lúc bị từ chối thì cũng vẫn rất ngầu.”

Tôi dựa vào lồng ngực hắn, dùng tay chỉ chỉ mũi hắn, “Thật ra em cũng nghĩ tới, nhưng mà, em cảm thấy bây giờ ở cùng Khanh Ngữ cũng rất tốt.”

“Trần Mộ Sanh,” Hắn cười thở dài, “Em đang uyển chuyển nói cho anh biết, bây giờ ngay cả Khanh Ngữ cũng nên xử lý, vì cô ấy đã trở thành tình địch của anh sao?"

“Em không nghĩ vậy, cô gái hoàn mỹ như Khanh Ngữ, chỉ có thằng nhóc Lục Minh kia mới có may mắn này.”

“Anh biết rồi,” Hắn vỗ vỗ lưng tôi, “Em vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lý.”

Tôi xác nhận một tiếng, trong lòng lại đột nhiên có hơi rầu rĩ, Tân Đường thật quá tốt với tôi, luôn thỏa mãn và nhường nhịn đủ loại ấu trĩ tùy tiện của tôi, nếu cứ tiếp tục như vậy, có phải tôi sẽ càng đẩy hắn đi xa mình không?


Cứ như vậy nằm yên thật lâu, ngay khi tôi sắp ngủ thiếp đi, Tân Đường đột nhiên nói, “Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không dọn phòng được đâu.”

Hắn đứng dậy, lại dùng một cánh tay kéo tôi lên, tôi lại đột nhiên nói nhỏ một câu, “Ngày mai dọn cũng được mà?”

Tân Đường bỗng nhiên nhìn về phía tôi, đột nhiên nhảy lên trên sô pha, hai tay ôm lấy ngực mình, bộ dạng giống như phụ nữ nhà lành bị sàm sỡ, “A, Trần Mộ Sanh, em có âm mưu đen tối nhé!”

“Ai có âm mưu đen tối hả?”

“Em nhìn lại em đi, nhìn bộ dạng hiện tại của em đi.”

Tôi nghiêng người nhìn vào tấm gương đối diện, lập tức hoảng sợ, vừa rồi bởi vì nằm xuống, không biết khi nào áo dệt kim hở cổ đã trở nên nhăn nhúm, nút cài cũng cởi ra mấy cái, áo ngực bên trong cũng hơi lộ ra ngoài, hơn nữa biểu hiện lười biếng này, tôi bỗng nhiên ôm lấy quần áo đứng lên, mặt đỏ bừng bừng.

Nhưng thằng nhãi Tân Đường đáng chết này vẫn còn ở đó tiếp tục đóng vai người bị hại, “Anh cũng biết, từ lúc anh đồng ý ở bên cạnh em thì sẽ có một ngày như vậy, nhưng anh không ngờ rằng cái ngày này lại đến nhanh như thế... Anh không ngờ rằng em lại là người như vậy...”

Khóe miệng tôi co rút, ngay cả đầu óc cũng co rút, liền nhảy lên trên sofa muốn tranh chấp với hắn, “Anh đừng có giả vờ, anh không có âm mưu đen tối hay sao?!”

“Em nói cái gì?” Tân Đường híp mắt ra vẻ nguy hiểm.

Tôi hoàn toàn không để bụng, xua xua tay, “Anh dám nói anh không nghĩ tới hay sao? Trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, hơn nữa chúng ta còn là...”

Tân Đường đột nhiên chồm lên ôm lấy tôi, xoay người lại, trước mắt choáng váng, tôi còn chưa kịp nghĩ xem đây là chuyện gì, thì cả người đã bị hắn đè xuống sofa.

Hắn cúi xuống thật gần, gần đến nỗi tôi có thể nhìn thấy những lỗ chân lông rất nhỏ trên mặt hắn, trong đáy mắt hắn sâu thăm thẳm, ẩn giấu nguy hiểm tiềm tàng.


“Tân, Tân Đường...” Âm thanh của tôi nhẹ nhàng đến mức kỳ lạ, trên thực tế tôi nói gì bản thân mình cũng không nghe rõ, chỉ có thể cảm nhận được bây giờ tôi có hơi sợ hãi, nhưng cũng có chút chờ mong.

“Em nói đúng, Trần Mộ Sanh, anh đúng là có âm mưu đen tối.”

Tôi cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình lại gia tăng một cách kinh khủng, trong khi đó nụ hôn của Tân Đường tưới xuống vô cùng mát lạnh, tôi rất khát, giọng nói gần như muốn bốc khói, nhưng tôi lại giống một người sắp chết đuối, trước khi rơi vào bóng tối, tôi cần phải nói cái gì đó, phải làm chút gì đó để cầu cứu.

“Tân Đường, Tân Đường...”

Nhưng cuối cùng tôi chỉ có thể gọi tên hắn.

“Không sao.” Tôi nghĩ biểu hiện của tôi cực kỳ kém cỏi, thế cho nên Tân Đường mới cho rằng tôi đang nỗ lực muốn thoát khỏi chuyện này, hắn vuốt tóc tôi, dịu dàng mở miệng nói, “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”

Tôi cảm giác trọng lượng cơ thể hắn chuẩn bị rời khỏi thân thể mình, tôi cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể trồi lên mặt nước tự do hít thở, nhưng một sự bi thương kịch liệt cuồn cuộn dâng lên, khi chúng nó muốn kiềm chế tôi, tôi lập tức đưa ra lựa chọn... Tôi tình nguyện chìm xuống đáy nước, tình nguyện trầm luân.

Tôi bấu lấy cổ hắn, không cho hắn đi.

Đáy mắt Tân Đường là một màu đen sâu thẳm dày đặc không hòa tan được, hắn đăm đăm nhìn tôi, giống như lần đầu tiên gặp tôi vậy, giọng nói cũng nghẹn ngào một cách lạ lùng, còn hơi run rẩy, “Trần Mộ Sanh, em nghĩ kỹ rồi sao?”

“Ừ, đã nghĩ...”

Hắn hôn xuống.

Bình Luận (0)
Comment