Thanh Xuân Thân Ái

Chương 66

Lúc gần tốt nghiệp tôi trở về ký túc xá một chuyến, Lâm Hiểu Hiểu và An Tĩnh cứ trêu chọc tôi thấy sắc quên bạn, đã nói sẽ thường xuyên quay về nhưng một lần cũng không có.

Tôi chắp tay nói, “Là tớ sai, lát nữa sẽ mời các cậu ăn cơm đền tội. Các cậu thời gian gần đây đều rất bận phải không, ngay cả trong lớp cũng không gặp được các cậu.”

“Đó là đương nhiên rồi, bây giờ đang là lúc thực tập mà, sao cậu không lo lắng gì hết vậy.” Lâm Hiểu Hiểu duỗi duỗi người, “Tối hôm qua tớ đọc tài liệu đến nỗi cả đêm không ngủ đấy.”

“Có gì phải lo lắng chứ, trước khi vào xã hội thì đương nhiên phải thả lỏng tinh thần mới được.”

An Tĩnh nằm trên giường ôm con gấu bông của mình, “Thật hâm mộ cậu, nếu tớ mà không tìm được công việc thực tập thì về nhà sẽ bị mẹ tớ cằn nhằn đến chết mất.”

“Dù sao tớ cũng không muốn đi làm sớm như vậy.”

“Cậu không ngờ được đâu, Chu Ý chúng ta rất thoải mái tự do nhé, ngày nào cũng có các anh chàng đẹp trai cùng đi ăn cơm dạo phố. Lúc thực tập thì trực tiếp đến công ty của ba cô ta cho có lệ, đâu có giống chúng ta, khổ sở như vậy chứ.” Lâm Hiểu Hiểu ngửa mặt lên trời thở dài.

Lúc học năm 3 chúng tôi mới biết được hoàn cảnh gia đình của Chu Ý, hóa ra ngày thường không tỏ vẻ gì lại là gia đình giàu có.

“Hiểu Hiểu, nếu chúng ta không tìm được cơ hội thực tập thì có nên tìm Chu Ý nhờ giúp đỡ một chút không.”

“Cậu có tiền đồ một chút được không!” Lâm Hiểu Hiểu trừng mắt nhìn cô ta một cái, “Không đến bước đường cùng thì tớ sẽ không nhờ đến món nợ ân tình này đâu.”

Tôi lại hỏi, “Cậu vừa mới nói ngày nào cũng có các anh chàng đẹp trai đi cùng với Chu Ý sao? Cậu ấy đã chia tay với anh bạn trai kia rồi à?”

“Chia tay từ lâu rồi, chỉ là người ta không nói thôi, hơn nữa từ sau khi chia tay thì tính tình của Chu Ý đã thay đổi rất lớn, chắc là bắt đầu từ đó đã coi đàn ông như rác rưởi...”

Học đại học mấy năm nay, thứ duy nhất mà Lâm Hiểu Hiểu không hề thay đổi chính là cái tính lắm chuyện của mình, đó cũng là lý do tôi trở về đây hôm nay.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, lập tức thấy Chu Ý xoắn eo nhỏ, kim quang lấp lánh đi vào, trên tay xách đầy túi mua hàng, ngồi xuống giường, nhấc chân cởi cái đôi giày cao gót của mình ra, hất cằm nói với tôi, “Sao hả cuối cùng cũng chịu về rồi à.”

Lâm Hiểu Hiểu kéo lấy quyển sách trong tay, “Chu Ý, không cần mang theo thù hận với cậu nữa điều này thật sự làm cho tớ thấy hụt hẫng.”

“Được rồi, tất cả các cậu đều có quà này.” Cô ta ném mấy cái túi qua, Lâm Hiểu Hiểu vội vàng đón lấy, nịnh nọt mở miệng, “Biết ngay đại nhân cậu sẽ không quên tiểu nhân chúng tớ rồi mà.”


Chu Ý nhìn tôi nói: “Xin lỗi cậu, bởi vì không biết cậu tới, cho nên không có mang phần cho cậu.”

Nhìn Lâm Hiểu Hiểu hết sức cẩn thận xịt lọ nước hoa hàng hiệu kia lên người, tôi lắc đầu cười khổ, “Không sao, dù sao tớ cũng không thích sử dụng nước hoa.”

“Cậu phải học sử dụng đi, cho đến khi cậu tìm được mùi hợp với cậu nhất.” Cô ta thong thả ung dung đứng dậy, duỗi duỗi người, “Được rồi hiếm khi hôm nay đông đủ như vậy, Mộ Sanh trở về, tớ mời các cậu đi ăn cơm nhé.”

“Hay lắm!” Lâm Hiểu Hiểu và An Tĩnh hoan hô.

Sau khi dùng bữa ở một nhà hàng xa hoa bên ngoài trường học, nhân lúc Chu Ý và An Tĩnh đi toilet, tôi vội vàng sà vào bên cạnh Lâm Hiểu Hiểu đang trang điểm lại, hỏi: “Nè, cậu có biết chuyện của Tống Linh Hiểu không?”

“Tống Linh Hiểu?” Cô ta suy nghĩ một chút rồi trả lời, “A chính là tình địch của cậu đúng không.”

“Đúng vậy, là cô ta, cậu có biết quá khứ của cô ta đã từng xảy ra những chuyện gì không?”

Chỉ số bà tám của Lâm Hiểu Hiểu lập tức bị khiêu khích, dâng cao, “Cậu muốn hỏi thiên tình sử của cô ta à?”

“Mặc kệ là gì, chỉ cần là cô ta đã từng trải qua, cậu biết được bao nhiêu?”

“Sao đột nhiên cậu lại tò mò với cô ta vậy?”

Tôi gãi gãi đầu, “Chuyện này thì, hiểu biết nhiều hơn về đối thủ luôn là có lợi không có hại mà.”

“Đối thủ, ý cậu là đến bây giờ cô ta vẫn còn thích Tân Đường à.” Lâm Hiểu Hiểu che miệng lại, “Cô ả này thật là đáng sợ.”

“Nói đi, cậu biết được những chuyện gì?”

Lâm Hiểu Hiểu xoa xoa huyệt thái dương của chính mình, “Tống Linh Hiểu người này, tuy rằng ở trường học rất nổi tiếng nhưng ngoại trừ mấy nam sinh viên theo đuổi cô ta ra thì rất ít tin tức có thể đào ra được. Nói về cô ta thì chắc chỉ có một mình Tân Đường là vết nhơ thôi.”

Tôi đảo hai mắt: “Cô ta mới là vết nhơ của Tân Đường đấy, à không, cô ta không phải là cái gì hết.”

“Được rồi, cậu vất vả rồi. Loại con gái như cô ta, tính uy hiếp rất lớn.”


Tôi có hơi thất vọng, “Vậy là, cậu không biết gì hết?”

“Biết không nhiều, nhưng mà có nghe nói,” Lâm Hiểu Hiểu chồm người về phía tôi, “Tớ nghe được một tin đồn về cô ta, không biết có thật hay không...”

Lúc tôi đến phòng tập thể hình tìm Khanh Ngữ, cô ấy đang đánh quyền và đổ mồ hôi như mưa. Tôi ngồi ở bên ngoài cửa kính phòng chờ, Khanh Ngữ quấn khăn lông trên cổ, vừa lau mồ hôi vừa ngồi xuống bên cạnh tôi “Sao đột nhiên lại đến đây vậy, có muốn tập thử một chút không?”

Tôi đẩy cái bao tay quyền anh mà cô ấy đưa tới trước mặt mình ra, “Loại hình vận động mạnh như vậy, không thích hợp với tớ đâu.”

“Vui lắm đó, cậu có muốn học chung với tớ không?”

“Tha cho tớ đi, tớ không muốn bị đánh đến mặt mũi bầm dập đâu.”

“Làm sao như vậy được chứ, ở chỗ này rất có chuyên môn. Lúc trước không phải cậu rất muốn học võ hay sao? Bây giờ sao lại nhát gan như vậy?”

Đúng vậy, nhớ trước đây tôi còn có nguyện vọng muốn trở thành nữ hiệp, bây giờ sao lại thế này?

Khanh Ngữ đẩy đẩy tôi, “Được rồi, lúc nãy cậu nói trong điện thoại muốn hỏi ý kiến tớ, thật ra là chuyện gì?”

Tôi dừng một chút, “Là về, Tống Linh Hiểu.”

“Cô ta? Tại sao cậu lại không nói với Tân Đường?"

“Chính là bởi vì tớ đang do dự có nên nói với hắn hay không? Chuyện là như thế này, Tống Linh Hiểu trước khi vào học đại học đã từng có một người bạn trai, người này rất giàu có nhưng lại có khuynh hướng bạo lực, thích lấy roi đánh cô ta cho nên sau lưng cô ta mới có những vết thương như thế.”

“Cô ta ngốc à? Tại sao lại không báo cảnh sát, mà chịu đựng bị đánh đập nhiều năm như thế..."

“Chuyện đó, là bởi vì mối quan hệ giữa bọn họ có hơi phức tạp, tiền học và sinh hoạt phí của Tống Linh Hiểu đều là do người đàn ông này ra tay chi trả, mỗi tháng ông ta còn cho tiền ba của Tống Linh Hiểu, ở một mức độ nào đó thì mối quan hệ này chính là...”

“... bao nuôi?” Khanh Ngữ nghi hoặc nói ra hai chữ này, sau đó liền lắc đầu, “Không thể nào, có thể tớ nói như vậy cậu sẽ không vui, nhưng tớ có biết một chút về Tống Linh Hiểu, cô ta không giống người có thể làm ra chuyện như thế.”


“Nếu là thật thì cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Lần trước bác sĩ đã nói với tớ, vết roi sau lưng cô ta có mấy vết là còn mới. Điều này chứng minh cô ta vẫn chưa rời khỏi người đàn ông đó.”

Khanh Ngữ trầm ngâm một chút, “Vì vậy mà cậu do dự không biết có nên nói chuyện của cô ta cho Tân Đường biết hay không à?”

“Ừ, tớ không biết cuối cùng là nên làm như thế nào. Có lẽ căn bản là tớ không nên đi hỏi thăm chuyện của cô ta. Nhưng trải qua chuyện lần trước, lúc nào tớ cũng muốn phải hiểu rõ ràng mọi chuyện, tớ muốn biết cô ta đã xảy ra chuyện gì. ”

“Cậu muốn nghe ý kiến của tớ thật sao?”

Tôi gật đầu, Khanh Ngữ vặn nắp chai nước khoáng bên cạnh, đưa cho tôi, tự mình cũng cầm lấy một chai, “Ý kiến của tớ là không nói.”

“Thật sao?”

“Đây đâu có phải là chuyện gì tốt đúng không? Hơn nữa cậu cũng không thể xác định 100% đây là sự thật. Ngoài ra bất kể cô ta có gặp chuyện bi thảm như thế nào, thì việc cô ta làm tổn thương cậu đã đủ để Tân Đường vĩnh viễn cũng không tha thứ cho cô ta được. Bây giờ cậu đang lo lắng là Tân Đường biết được thì sẽ dao động sao?”

Tôi vội vàng giải thích, “Tớ chỉ cảm thấy có lẽ là hắn biết. Cuối cùng thì...”

“Cuối cùng thì sao chứ? Mộ Sanh, đây là chuyện của cô ta, phải là do tự cô ta quyết định có nói với Tân Đường hay không, hơn nữa không phải bây giờ cô ta đã lựa chọn rồi sao?”

“Ý cậu là...”

Cô ấy gật đầu, “Lần trước ở bệnh viện, cô ta đã lựa chọn không nói với Tân Đường.”

Lúc chúng tôi chuẩn bị ra về thì huấn luyện viên của Khanh Ngữ chạy tới, Anh ta là một người cao lớn cường tráng cơ bắp cuồn cuộn, anh ta cầm một cái USB đưa cho Khanh Ngữ, “Đây là các clip thi đấu quyền anh đủ loại, lần trước em nói muốn xem.”

“À đúng rồi anh không nói thì chút nữa em cũng đã quên. Anh yên tâm, em nhất định sẽ xem một cách nghiêm túc để bù đắp lại kiến thức về phương diện này.”

“Không sao,” Anh huấn luyện viên kia có vẻ ngại ngùng, “Anh nghe nói em là bác sĩ, công việc bình thường chắc là rất bận.”

Khanh Ngữ gật đầu, “Phải, ngủ lại ở bệnh viện rất thường xuyên.”

“Vậy khi nào em có thời gian rảnh anh có thể hẹn em ra ngoài không?”

Hả? Tôi thức thời xoay người đi, những người theo đuổi Khanh Ngữ luôn luôn xuất hiện trước mặt tôi một cách rất phổ biến, chỉ là thẳng thắn trực tiếp như thế vẫn là lần đầu tiên tôi mới thấy, nhưng đều làm cho tôi kinh ngạc hơn chính là thái độ của Khanh Ngữ.

“Cũng được, đến lúc đó rồi hẹn.”

Đợi khi anh huấn luyện viên kia đi khỏi, tôi lại quan sát tỉ mỉ một lần khuôn mặt đoan trang kia, “Sao lần này cậu lại dễ dãi như vậy?”


“Các chàng trai ở bên ngoài cũng không tệ, có thể thử xem.” Khanh Ngữ đút hai tay vào túi, “Dù sao bây giờ tớ cũng ở không mà...”

“Tớ còn tưởng rằng”

Suýt chút nữa thì tôi đã buột miệng thốt ra, sự thật là cho dù bây giờ Khanh Ngữ và Lục Minh đã chia tay, nhưng ít nhất trong lòng tôi bọn họ mới là một đôi, xứng với nhau nhất, mặc kệ là trải qua bao nhiêu chông gai, cuối cùng hai người vẫn sẽ ở bên nhau.

“Cậu tưởng cái gì hả?” Khanh Ngữ dường như nhìn thấu được suy nghĩ của tôi, đôi mắt to xinh đẹp không hề chớp một cái nhìn chằm chằm vào tôi.

“Không có gì, cậu vui vẻ thì tốt rồi. Đây là điều tớ muốn nhìn thấy nhất.”

Khanh Ngữ hừ một tiếng, “Đúng là đàn bà dối trá, không phải là muốn lập tức dọn ra ngoài rồi sao?”

“Dọn đi? Đi chỗ nào? Tớ nói muốn dọn đi hồi nào chứ?”

“Dọn đi ở cùng một chỗ với Tân Đường yêu dấu của cậu, cậu ta đã nói trước với tớ rồi bảo rằng để cho tớ có sự chuẩn bị.”

“Không không không, chuyện đó quá nhanh rồi tớ vẫn còn chưa suy nghĩ kỹ.”

“Chuyện này có gì mà phải suy nghĩ kỹ chứ? Cậu ta chính là Tân Đường đó, chẳng lẽ cậu không tin tưởng cậu ta sao?”

Tôi lại kéo Khanh Ngữ đã thay quần áo xong ngồi xuống bên cạnh, “Thật ra chủ yếu là bây giờ tớ không biết nên nói thế nào, cậu có từng có cảm giác như vậy chưa? Một khi đã lựa chọn thì sẽ là mãi mãi. Tớ đột nhiên cảm thấy sợ hãi, giống như đối với những cô gái được cầu hôn mà nói, tớ không biết phải nói thế nào, chính là tại sao bọn họ một giây khi nhìn thấy chiếc nhẫn kia, thì lại khóc lóc thảm thiết như vậy. Trước khi bọn họ mang chiếc nhẫn đó thì vẫn là một thân tự do, nhưng khi đeo vào rồi thì sẽ là vợ của người ta, mẹ của người ta, như thế thời gian dành cho bản thân mình sẽ càng lúc càng ít đi.”

Khanh Ngữ sửng sốt nửa ngày, “Ý cậu muốn nói là Tân Đường đã cầu hôn cậu à?”

“Tớ....Sao cậu lại có ý nghĩ kỳ lạ như vậy?”

Cô ấy lại cười khẽ, “Nhẫn chính là đại diện của sự hứa hẹn, là tượng trưng cho sự gánh vác trách nhiệm. Đại đa số người trong chúng ta ngay cả chịu trách nhiệm đối với bản thân mình còn không được, cho nên muốn hứa hẹn với người khác cũng là một loại dũng cảm.”

Tôi suy nghĩ một chút, ừ, hình như hai chúng tôi đang bị lạc đề, cuối cùng vẫn là chúng tôi mỗi người nói một chuyện?

Lúc tôi đang âm thầm suy nghĩ, thì điện thoại di động lại treo lên, đầu dây bên kia truyền tới tiếng gầm rú tê tâm liệt phế của Đại Hoa, “Các cậu mau đến đây đi, lão nương bây giờ đang cần các cậu giúp đỡ đấy!

- -------

Đoán xem Đại Hoa cần giúp gì?

Bình Luận (0)
Comment