Thanh Xuân Thân Ái

Chương 70

Chiều hôm đó mẹ tôi về khách sạn nghỉ ngơi còn tôi ở nhà quét dọn vệ sinh, hôm nay Tân Đường có một trận đấu bóng rổ, sau khi làm việc xong còn phải đến sân bóng một chuyến.

Đại Hoa gọi điện thoại đến nói muốn ăn lẩu, hỏi tôi muốn ăn gì.

“Sao cũng được.” Tôi nhìn cái bàn còn có một nửa số thức ăn chưa động tới, “Đừng mua quá nhiều, các cậu đến đây ăn thức ăn còn dư nè.”

“Ai làm vậy? Cậu làm thì khỏi đi.”

“Mẹ tớ làm.”

Đại Hoa bên kia sửng sốt một chút, “Mẹ cậu gửi từ bên Mỹ qua à.”

Tôi kể lại một cách đơn giản về những gì mình đã trải qua, cố gắng sử dụng giọng điệu hết sức nhẹ nhàng bâng quơ, khiến cho việc mẹ tôi về nước có vẻ như không hề đột ngột, cuối cùng lại nói thêm một câu, “Nhớ gọi luôn Tân Đường cùng về nhé, chuyện này khoan nói với hắn.”

Buổi tối, tôi sửa sang lại những đồ dùng cần thiết để ăn lẩu, mấy người bọn họ xách theo đồ đạc đi vào nhà, tôi ngẩng đầu lại không bắt gặp được thân ảnh Tân Đường, Đại Hoa hoảng loạn cầm tay tôi, “Mộ Sanh, tớ sai rồi, nhưng sau này cậu mới giết tớ được không, Tân Đường ở bên ngoài đó.”

“Thật ra là sao?” Tôi có dự cảm không lành.

“Lúc nãy tớ không cẩn thận đã nói lỡ miệng, Tân Đường hỏi Mộ Sanh đâu, tớ nói, cô ấy ở cùng mẹ mình...sau đó, cậu ấy liền...”

“Hắn ở đâu?” Tôi cầm lấy áo khoác.

Khanh Ngữ nói, “Cậu ấy nói muốn đi mua bia chắc là ở siêu thị nhỏ gần đây, Mộ Sanh, cậu nói chuyện với cậu ấy cho tốt nhé, hôm nay đội bóng của bọn họ thi đấu thắng cho nên rất vui.”

Tôi gật đầu chạy ra ngoài, ra khỏi cửa tiểu khu, phát hiện thân ảnh hắn trên bậc thềm đá bên phải, một chân cuộn lại một chân khác duỗi ra, bao nilon đựng bia đặt một bên, cúi đầu, dáng vẻ vô cùng ủ rũ.

“Tân Đường.” Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm xuống kéo tay hắn.

Hắn nhìn chằm chằm mặt đất, đột nhiên toát ra một câu, “Trần Mộ Sanh, có phải em hối hận vì đã ở bên cạnh anh không?"

“Anh nói gì vậy?”

“Vì sao mẹ em tới em lại không nói với anh?”


“Không phải là anh có một cuộc thi đấu bóng rổ hay sao?! Hơn nữa là mẹ em đột ngột tới, em cũng cảm thấy rất bất ngờ.”

Hắn nghiêm túc lên án, “Buổi chiều mới bắt đầu thi đấu, hơn nữa em biết anh không chơi cũng được. Căn bản là bởi vì chuyện này không quan trọng bằng chuyện mẹ em tới, hơn nữa nếu anh không biết thì em cũng không muốn nói.” Hắn đứng lên, “Người khác họ có thể không hiểu. Nhưng anh biết rất rõ vị trí của mẹ em trong lòng em quan trọng đến mức nào, em để tâm đến cái nhìn của bà ấy ra sao. Nhưng bây giờ mẹ em căn bản còn không biết là em có bạn trai, từ trước đến giờ em không dự định nói chuyện của chúng ta cho bà ấy biết.”

“Không phải mà, bà ấy biết anh, hơn nữa mẹ em là người rất hay bắt bẻ người khác. Em sợ bà ấy làm khó anh...” Tôi hít sâu vào một hơi, “Em chỉ định vài ngày nữa sẽ giới thiệu anh với mẹ, dù sao mà ấy cũng còn ở lại đây một khoảng thời gian nữa.”

“Em nghĩ anh sẽ tin sao?”

Tôi nhấc tay đầu hàng, “Được rồi. Không cãi nhau nữa. Anh muốn gặp bà ấy đúng không?!”

Tôi móc di động ra, gọi vào số điện thoại của mẹ, “Alo chào mẹ, là con, Mộ Sanh, dạ... vẫn chưa ạ, chỉ mới chuẩn bị cùng ăn với mấy người bạn thôi. Bây giờ con đang ở bên cạnh bạn trai con, dạ phải, chính là Tân Đường... Anh ấy muốn nói chuyện với mẹ một chút...”

“Nè.”

Hắn lập tức ngây dại, tôi lại lắc lắc, ý bảo không phải anh nói muốn gặp bà ấy hay sao?

Hắn vội vàng nhận điện thoại, sau khi ho khan mấy tiếng mới nói được một câu với đầu dây bên kia, “Alo chào dì... phải, là con đây. Con đang ở bên cạnh Mộ Sanh, dạ, thật là ngại quá, hôm nay dì đến mà không thể đón tiếp được...dạ, được ạ, dạ, vậy ngày mai gặp ạ.”

Lúc cúp điện thoại, hắn thở phào một hơi, “Dì bảo ngày mai gặp.”

“Thật sao, ai bảo anh tự chui đầu vào lưới.” Tôi sờ sờ mũi, “Bây giờ còn giận không?”

“Sớm muộn gì cũng sẽ bị em làm cho tức chết.” Nói xong liền dang tay ôm tôi vào lồng ngực, “Lúc đầu tức giận, sau đó là sợ hãi. Mộ Sanh, em luôn khiến anh sợ hãi.”

“Sợ cái đầu anh ấy, em có phải là quỷ đâu.”

“Ha ha.” Hắn cười rộ lên, nghe ra tâm trạng đã tốt hơn nhiều.

Tên ngốc này. Tôi ôm chặt hơn chút, hỏi, “Nói đến sợ hãi, không phải đàn ông các anh đều rất sợ gặp người lớn nhà gái hay sao?”

“Anh là khẩn trương, nhưng mà anh rất hi vọng sẽ được bọn họ nhìn nhận.”

Muốn để cho bọn họ biết, anh sẽ chăm sóc tốt con gái bọn họ, là người xứng đáng để cô ấy yêu thương. Đây là những lời trong lòng của hắn.


Tôi vùi đầu trong lồng ngực hắn, làm sao bây giờ, hình như càng ngày càng ỷ lại hơn rồi.

Ngày hôm sau, tôi và Tân Đường đều xin nghỉ, mẹ tôi đến nhà, mang theo túi lớn túi nhỏ các loại đồ ăn đóng gói, “Ôi, mẹ không biết mua gì, cho nên chọn bừa một ít thức ăn.”

Tôi ôm một đống đồ rồi lựa chọn ra, “Mẹ à con có phải là trẻ con đâu, sao lại ăn cái này chứ... Ôi món con thích này, socola thẻ bài.”

Tân Đường đứng một bên nói, “Còn nói không phải là trẻ con, em còn ấu trĩ hơn cả trẻ con nữa đấy.”

Mẹ tôi cười nói với Tân Đường nói, “Tuy rằng cũng không biết con gái của dì mấy năm nay sống như thế nào, nhưng mà rõ ràng là con đã chăm sóc nó rất vất vả.”

“Không có đâu, dì à, chúng ta cũng đã nhiều năm không gặp rồi.”

“Đúng vậy, mới chớp mắt mà các con đã lớn như vậy rồi.”

Tôi cắt ngang đề tài trò chuyện của bọn họ, “Ai nói chỉ có anh ấy chăm sóc con chứ, là chúng con chăm sóc cho nhau mới đúng mà?”

“Đúng vậy, chăm sóc lẫn nhau.”

Tôi và mẹ ngồi ở phòng khách xem TV, Tân Đường nấu cơm trong nhà bếp, tôi thỉnh thoảng chạy vào giương mắt ra nhìn, “Có cần em phụ không?”

Hắn nhét một đĩa trái cây cho tôi, “Đi đi, ra chỗ khác chơi.”

“Ờ.”

Sau khi cơm đã làm xong, tôi ngạc nhiên phát hiện có món bánh canh, hai người này thật là...

“Sao anh lại làm món này?” Tôi hỏi hắn.

Tân Đường lại sờ sờ đầu, “Ngoan, đi mua giúp anh một chai nước tương chưng cá về được không, còn có một món cá chưa xong đấy.”

“Không thể dùng cái khác thay thế sao?”


“Không thể.”

Tôi ai oán đi ra ngoài, ai bảo mình không có chuyên môn cho nên chỉ có thể làm kẻ sai vặt tay chân mà kiếm sống.

Mẹ của tôi.... Phu nhân Vivian, sau khi nhìn mâm cơm Tân Đường nấu, có vẻ đã hiểu ra mỉm cười nói, “Mộ Sanh bây giờ chắc chắn là thích ăn đồ ăn con nấu hơn dì rồi, ngày hôm qua dì làm, tất cả các món đều không hợp khẩu vị của nó.”

“Có phải con làm quá nhạt không?”

“Không có,” bà ấy lắc đầu, “Hơn nữa ăn nhạt một chút cũng có lợi cho sức khỏe. Bánh canh con nấu cũng ngon hơn so với dì làm, ôi, bây giờ ở trong lòng con gái, một chút địa vị dì cũng không còn rồi. Nhưng mà có con nấu cho nó ăn thì dì rất yên tâm.”

“Thật ra, con chỉ mới làm món này cho cô ấy ăn một lần, hôm nay là lần thứ hai.”

“A?”

“Con biết cô ấy thích ăn món này nhưng lần đầu tiên con làm cho cô ấy ăn, thì cô ấy vừa ăn vừa khóc. Lúc đó con đã giật mình tưởng mình làm quá khó nuốt. Không ngờ cô ấy nói đây là món sở trường của dì, cô ấy sợ ăn món con làm thì sẽ quên mất mùi vị mà dì nấu.”

Bàn tay phu nhân Vivian đặt lên đôi đũa hơi khựng lại ngơ ngác, trong lồng ngực có rất nhiều lời nói quay cuồng, nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.

Tân Đường nhàn nhạt nói: “Thật ra không phải cô ấy sợ quên đi, mà cái cô ấy sợ chính là nhớ tới việc mẹ đã không còn ở bên cạnh mình nữa. Mộ Sanh luôn không bày tỏ không phải là vì cô ấy không quan tâm đến dì, mà là muốn cho dì biết, cô ấy vẫn luôn sống rất tốt, để dì không phải áy náy. Con vẫn luôn chăm sóc cho cô ấy nhưng con biết vị trí của mẹ cô ấy thì không ai có thể thay thế được. Con chỉ muốn nói với dì một điều chính là xin dì mãi mãi yêu thương cô ấy bằng tấm lòng của một người mẹ, cho dù không thể ở bên cạnh cô ấy, cho dù thời gian có trôi qua bao lâu thì hai mẹ con cũng mãi mãi là hai mẹ con.”

Một lúc lâu sau cũng không có câu trả lời, Tân Đường chà chà lòng bàn tay lên đầu gối, có hơi biết lỗi nói, “Vừa gặp mặt đã nói những điều này, có phải dì cảm thấy con...”

Bà ấy vội vàng nói, “Không không không, con nói đúng, dì không nên cảm thấy nó được hạnh phúc, mà mình lại không có trách nhiệm gì. Có một người mẹ như dì là bất hạnh của Mộ Sanh.”

“Không phải không phải, Mộ Sanh cô ấy rất thương yêu dì, con nghĩ những gì con nói làm cho dì hiểu lầm.”

“Dì phải cảm ơn con, Mộ Sanh thật là may mắn mới có được con ở bên cạnh. Nếu không, với cá tính của nó như vậy nhất định sẽ sống một cách rất khó khăn. Là dì đã khiến nó bị thiệt thòi quá nhiều. Mẹ con thì mãi vẫn là mẹ con, câu này nói rất hay, cũng đã thức tỉnh dì, thay vì cứ tiếp tục áy náy đối với Mộ Sanh thì chi bằng suy nghĩ cho kỹ, có thể làm được gì cho nó. Thật sự cảm ơn con, những lời này đối với dì có tính chỉ dẫn rất lớn.”

“Chuyện đó... thực ra con cũng chưa nói gì chỉ là...”

“Nước tương về đây!”

Tôi mở cửa cao giọng nói, “Bếp trưởng à, nước tương của anh đây, cá ở đâu vậy? Để em phụ rưới lên cho.”

Tân Đường lập tức cầm lấy, “Vất vả rồi hen.” Sau đó đứng dậy cất cái chai vào trong tủ bếp.

“Ủa, không phải...không phải còn một món cá hay sao?”

“À, cá là buổi tối mới ăn.”


“Anh...”

Mẹ tôi vẫy vẫy tay, “Mộ Sanh mau tới đây, quả nhiên là bếp trưởng này tay nghề không tầm thường nha, so với mẹ còn ngon hơn nhiều.”

“Dì quá khen.”

Tôi nhìn hai người bọn họ, có vẻ kỳ quái, chắc chắn là có mưu đồ bí mật gì đó.

Cuối cùng thì mẹ tôi cũng không ở lại thành phố C quá lâu được, bên Mỹ cứ gọi tới một ngày hơn mười cuộc điện thoại, tôi nhịn không được, nói với bà ấy, “Nếu thật sự có việc bận, thì mẹ cứ về xử lý đi, ở chỗ này mà có việc phải lo nghĩ thì chơi cũng không thoải mái gì.”

Bà ấy đồng ý.

Hôm tôi và Tân Đường đến sân bay tiễn bà ấy về, trước khi lên máy bay bà ấy đột nhiên nhìn tôi nói, “Thật ra nếu con có thời gian...”

Câu nói tiếp theo bà ấy không nói ra được tôi còn chưa hiểu rõ ý, thì Tân Đường đứng bên cạnh đã nói, “Dì cứ yên tâm đi, Mộ Sanh có thời gian nhất định sẽ đến thăm dì.”

Mẹ tôi vui sướng nhìn tôi, tôi vội vàng gật đầu, “Đúng vậy, con sẽ đi.”

“Vậy mẹ chờ tin vui của hai con.” Bà ấy đeo kính râm, vô cùng nghiêm túc mở miệng nói.

Tôi vẫn không quen với cách nói chuyện như thế của mẹ, vốn dĩ nên là trêu chọc linh tinh, thì bà ấy lại cố tình vừa theo khuôn mẫu báo cáo trong hội nghị như thế. Khiến cho tôi cũng không thể nào nhẹ nhõm được, giống như bây giờ là cấp dưới đang đối mặt với thủ trưởng của mình, gật đầu bảo đảm nhất định hoàn thành nhiệm vụ.

Thấy chúng tôi chưa kịp có phản ứng gì, mẹ tôi lại lộ ra một nụ cười trẻ con, “Hai đứa các con không biết hài hước gì cả.”

Tân Đường chọc chọc tôi, “Nè anh đang đợi em trả lời vấn đề này đấy.”

“Em... chuyện này có gì đâu mà trả lời.”

“Xem ra vẫn là vấn đề của mẹ rồi.” Mẹ tôi cuối cùng nhìn về phía Tân Đường, “Mộ Sanh giao cho con, những gì con nói dì nhất định sẽ nhớ kỹ.”

Tôi nhìn theo bóng mẹ đi khuất. Sau đó chất vấn Tân Đường, “Rốt cuộc thì anh đã nói gì với mẹ hả?”

“Bí mật.” Hắn sờ sờ đầu tôi.

“Không nói thì thôi.” Tôi ra vẻ không thèm để ý, đột nhiên nghĩ ra, hoảng sợ hỏi hắn, “Nè không phải là anh nói với mẹ em rất khó nuôi đó chứ.”

“Không có.” Hắn dắt tay tôi trở về, lắc lắc tay tôi, lại kéo dài âm điệu, “... là vô cùng khó nuôi.”

Bình Luận (0)
Comment