Thanh Xuân Thân Ái

Chương 72

“Vậy cậu cứ đi đi.”

Sau một hồi lâu mấy chữ này mới được phát ra từ trong lồng ngực Lục Minh, khiến cho tôi nghe được cũng cả người chấn động “Cậu cảm thấy tớ nên đi thật sao?”

“Cái này cũng không có gì là nên hay không.” Hắn quay đầu cười với tôi, “Mộ Sanh, đây là chuyện cậu muốn làm. Cả cuộc đời cậu có được bao nhiêu việc thực sự muốn làm hả?”

“Nhưng tớ không thể rời xa Tân Đường.” Tôi cúi đầu, “Cậu biết đó, tớ đã bắt hắn chờ tớ một năm.”

Lục Minh không nói gì, cậu ta hiểu rõ Tân Đường, có thể tưởng tượng được sau khi Tân Đường biết chuyện này thì sẽ có phản ứng như thế nào, chắc chắn cũng sẽ giống tôi khổ sở trong việc không thể lựa chọn, nhưng hơn hết là Tân Đường sẽ lựa chọn chính mình đau khổ.

Tôi ngửa đầu uống một hớp bia, nhìn về phía trước, đột nhiên ngơ ngẩn hỏi, “Lục Minh, cậu còn yêu Khanh Ngữ sao?”

Tôi không biết vì sao mình lại hỏi vấn đề này, Khanh Ngữ và Lục Minh, đã từng là một đôi trời đất tạo nên trong lòng tôi, tôi hỏi như vậy giống như là đã xác định kết cục của bọn họ.

Cậu ta sửng sốt một chút, tiếp theo tự mình cười mình, “Yêu, sao lại không yêu chứ? Hình như còn nhiều hơn so với trước đây.”

Lục Minh luôn giấu kín tâm sự của mình, không muốn bị lộ ra bên ngoài, hôm nay lại trực tiếp dứt khoát như thế thật sự làm tôi cảm thấy khó thở, nhưng câu trả lời của cậu ta thì lại không làm cho tôi thấy bất ngờ, tôi vẫn luôn âm thầm chờ đợi bọn họ sẽ làm hòa với nhau, giống như trong tiềm thức luôn biết rằng bọn họ nhất định vẫn còn yêu nhau.

Tôi không ngờ rằng cậu ta lại trực tiếp thừa nhận với tôi như vậy, tôi còn dự định nhìn xem hành vi cử chỉ của cậu ta, từ ánh mắt và phản ứng bản năng của cậu ta, tìm kiếm dấu vết chứng minh cậu ta vẫn còn yêu cô ấy, nhưng bây giờ thì không cần phải như vậy, cậu ta đã trực tiếp phô bài tâm sự của mình cho tôi biết... Sao lại không yêu chứ?

Khanh Ngữ tốt như vậy, sao cậu ta có thể không yêu được?

“Nhưng, bây giờ hai người các cậu...” tôi nuốt nuốt nước miếng, “Vậy bây giờ cậu cần phải nỗ lực, cố lên, tớ tin tưởng cậu.”

Cậu ta lấy làm lạ liếc mắt nhìn tôi một cách kỳ quái, nhướng nhướng chân mày, “Ai nói chúng tớ muốn quay lại với nhau.” Sau đó lại chua xót nói thêm một câu, “Chúng tớ không có khả năng quay lại.”

Đáy lòng tôi chìm xuống, vội vàng nói, “Có phải cậu sợ Khanh Ngữ không đồng ý không? Tớ sẽ nói giúp cậu, Khanh Ngữ rất mềm lòng, chỉ cần cậu biết sai chịu sửa, đối xử tốt với cậu ấy, thì cậu ấy nhất định sẽ...”

“Sao cậu lại cảm thấy cô ấy là người mềm lòng? Trong số những người mà tớ đã từng gặp, cô ấy là người tàn nhẫn nhất đối với chính bản thân mình, không ai hơn được cô ấy.”

Tôi cảm thấy đề tài đã trở nên thoáng hơn một chút, đành phải hỏi lại một lần nữa, “Vậy có phải cậu vẫn còn yêu cậu ấy không?”

“Phải.”

“Vậy thì theo đuổi cậu ấy trở lại đi.”


Cậu ta nhẹ nhàng thở dài, “Nếu theo đuổi thất bại, thì chúng tớ sẽ không thể ở bên nhau được nữa.”

Tôi nhìn vẻ mặt cậu ta, đột nhiên có chút đau lòng, “Tớ không hiểu, Khanh Ngữ nhất định cũng rất yêu cậu, hai người rõ ràng là yêu nhau vì sao lại không thể ở bên nhau chứ?”

Cậu ta nhìn về phía tôi, nghiêm túc nói, “Mộ Sanh, yêu một người, không nhất định một hai phải ở bên nhau. Có đôi khi chia tay mới là lựa chọn tốt nhất cho nhau.”

Tôi không thể tán thành, dựa vào bàn lẩm bẩm mở miệng, “Tớ không muốn phải xa Tân Đường, tớ muốn ở bên cạnh hắn. Nghĩ đến việc phải xa cách, thì trong lòng tớ cảm thấy rất khó chịu.”

Lục Minh nhìn thấu tôi, “Vậy là đã quyết định muốn đi phải không?”

“Tớ...”

“Mộ Sanh, chỉ có một năm mà thôi, Tân Đường nhất định sẽ ủng hộ cậu.”

Vì sao bọn họ đều nói chỉ có một năm mà thôi? Một năm rất ngắn sao? Tôi nhớ tới một năm học lại mà mình đã chịu đựng, lúc đó dường như một ngày của tôi dài hơn lúc trước rất nhiều, nhưng tôi có thể nói gì với bọn họ chứ? Người làm ra việc tổn thương Tân Đường, là tôi mà.

Cuối cùng chỉ có thể lắc đầu cười chua xót, “Tớ không muốn từ bỏ cơ hội lần này, nhưng tớ cũng không muốn phải xa cách Tân Đường, có phải là tớ quá tham lam không...”

Sau khi kỳ nghỉ ở suối nước nóng kết thúc, ai nấy đều trở về với cương vị của mình, còn tôi phụ trách đem xe trả cho Lưu Đại Xuyên.

Địa chỉ phòng làm việc của anh ta ở một khu vực rất hẻo lánh, lại còn ở trên lầu 2, rẽ trái rẽ phải mới tìm được, chỗ cửa có treo một tấm bảng hiệu bằng gỗ nhỏ, trên đó ghi mấy chữ sắc nét “văn phòng công ty Đại Xuyên”.

Tôi đẩy cửa kính đi vào, bên trong trang trí theo phong cách tối giản, nhiệt độ quá thấp lập tức đông lạnh toàn bộ mồ hôi trên người tôi, chỗ quầy tiếp tân có treo một bức ảnh chân dung đen trắng thật lớn, cô gái trong hình mặt mũi tinh xảo, biểu hiện lạnh nhạt, nhưng rất quyến rũ.

Tôi nhìn mà ngẩn ra, bởi vì cô gái này rất giống với một người...

Sau bàn đột nhiên thò ra một cô gái trẻ tuổi khiến cho tôi hoảng sợ, cô ta đang cột cột mớ tóc đuôi ngựa của mình, nhưng bọn chúng cứ như muốn chống lại cô ta, luôn có một sợi vướng lại chỗ cổ, cô ta không thèm quan tâm đến nó nữa mà nói với tôi, “Thật là xin lỗi, vừa rồi tôi cột dây giày, xin hỏi cô đến tìm ai?”

“Tôi tìm ông chủ của các cô.”

“Xin hỏi cô có hẹn trước không?”

“A, anh ta là bạn của tôi, tôi đến để trả đồ...”

“À à xin chờ một chút.” Chưa kịp chờ tôi nói xong, thì cô gái kia đã xoay người ra phía sau quát lên, “Đại Xuyên bạn của anh tìm này!”


Tôi sửng sốt, cô ta lại vui sướng cười cười, lúm đồng tiền trên má hiện ra, thể hiện sự tinh nghịch: “Ông chủ Lưu nói, không cần khuôn sáo như vậy, mà tôi lại quên mất.”

“À, ông chủ của cô thật là thân thiện.”

“Vào đi.” Lưu Đại Xuyên cất giọng còn lớn hơn nữa, “Đã nói là nếu có gọi tôi thì gọi là anh Đại Xuyên, đừng có gọi cả tên ra như thế!”

Một người đàn ông mặc áo thun màu vàng đi ra, cô gái tiếp tân còn bĩu môi, “Anh cái gì mà anh, không gọi chú đã là may rồi.”

Đại Xuyên chụp lên đầu cô ta một cái rồi đi đến trước mặt tôi, sau đó bước chân lại lùi về phía sau một chút, thái độ hết sức khoa trương dang hai tay ra, định chồm tới, “Ôi em dâu, sao lại làm phiền em đến đây? Thằng nhóc Tân Đường kia đâu, thật là đáng đánh đòn.”

Tôi cười haha tránh cái ôm nhiệt tình của anh ta, “Đúng là đã lâu không gặp nha.”

Vào trong văn phòng của anh ta, vừa mới mở cửa tôi đã lập tức bị mùi khói bên trong làm cho sặc đến nỗi phải cong lưng, Đại Xuyên ngượng ngùng quơ quơ tay, vội vàng mở cửa sổ thông gió, “Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi đang làm việc.”

Tôi che một bàn tay lên ngực “Anh muốn lên tiên hay sao, nhiều khói như vậy.”

“Áp lực công việc lớn lắm. Hay là qua phòng bên cạnh đi.”

Tôi trả chìa khóa xe cho anh ta, rồi sau đó đặt thức ăn mà Tân Đường dặn mang tới cho anh ta xuống, “Đây này, Tân Đường sợ anh chết đói.”

“Cũng là người thân tốt nhất, mấy hôm nay anh toàn phải ăn mì gói.” Anh ta lập tức mở nắp ăn ngấu ăn nghiến.

Tôi nhịn không được, “Tốt xấu gì anh cũng là ông chủ của một công ty, sao ngay cả cơm cũng không thể ăn được đàng hoàng vậy.”

“Bận rộn lắm, ăn cơm thì rất phiền phức, ngay cả cái giường anh còn lười tới, chỗ này cơ bản chính là nhà anh đấy.”

“Vậy công ty của anh có bao nhiêu nhân viên?”

“Em đã nhìn thấy hết rồi đó.”

Tôi chỉ chỉ bên ngoài, “Chỉ có một người thôi sao?”


“Chỉ có một người, còn là con gái nhà người ta tự nguyện tới.”

Tôi lại nhớ tới bức ảnh treo ngoài kia, do dự hỏi anh ta, “Bức ảnh treo trên tường ở ngoài kia là...”

“Mễ Kê đó. Em còn nhớ cô ấy không?” Anh ta vừa lùa cơm vào miệng, vừa hỏi tôi giọng điệu rất bình tĩnh.

“Đương nhiên nhớ.”

“Bây giờ cô ấy là người mẫu của anh.”

Tôi gật đầu, “Ừ, hình như đã xinh đẹp hơn rất nhiều, khí chất cũng rất độc đáo. Hai người vẫn còn liên lạc sao?”

“Là anh đơn phương liên lạc với cô ấy.”

Tân Đường nói anh ta vẫn còn nhớ thương của bạn gái thời cao trung xem ra là thật rồi, tôi nhớ tới mái tóc tím phản nghịch độc đáo của Mễ Kê, chị ấy luôn có biểu hiện lạnh nhạt, và không chấp nhận cho bất cứ ai đến gần, cũng không khác biệt về lắm sao mới bức ảnh treo ngoài kia. Chẳng qua là chị ấy lúc đó theo như tôi biết, thì vẫn còn một chút ấm áp, còn bây giờ thì sao? Có phải từ trong ra ngoài đều là băng giá bao trùm?

Tôi đang nghĩ ngợi lung tung thì anh ta đột nhiên vỗ lên đầu mình, “Ôi xem trí nhớ của anh này, cái gì cũng đã quên hỏi. Em muốn uống gì, cà phê được không?”

“Cái gì cũng được.”

Một lát sau anh ta bưng hai ly cafe từ bên ngoài vào, “ Anh bây giờ không thể thiếu thứ này được, mỗi lần làm việc đều phải có.”

“Thức đêm rất có hại cho sức khỏe, anh phải kiềm chế một chút đi.”

Anh ta cười lơ đãng ngồi xuống đối diện, tôi nhấp một hớp cà phê, đắng đến nỗi gần như không thể nuốt xuống, đành phải nâng cái ly trong lòng bàn tay không uống, một lát sau mới hỏi nói, “Lúc đó vì sao hai người chia tay, anh có biết nguyên nhân không?”

Anh ta sửng sốt một chút, không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ đặt cà phê sang một bên, “Đắng quá, chắc là em uống không quen đúng không?”

“Có một chút.”

“Em và Tân Đường có tốt không?”

“Rất tốt.”

“Vậy là tốt rồi, những người có thể kiên trì đi đến bước này giống như hai em là rất ít.” Một lát sau anh ta lại nghĩ ra được một từ khác để miêu tả, “Đáng quý, đáng quý.”

“Sao anh nói chuyện cứ như ông cụ non vậy. Cũng đâu có lớn hơn quá nhiều tuổi đâu, trước giờ bọn em cũng chưa hề xem anh là anh lớn mà.”

“Anh đã già rồi.”

“Là trái tim già rồi sao?”


“Chỗ nào cũng đã già rồi.” Anh ta bỗng nhiên có hơi bực bội sờ vào túi áo, tôi đoán có lẽ là thói quen của người nghiện thuốc, sau đó lại nhớ tới một ngày mưa gió của nhiều năm về trước, Mễ Kê cũng như thế, động tác của bọn họ lúc nghiện thuốc lá cũng y như nhau, tôi lại nhớ tới Mễ Kê đã hất hàm cao ngạo nói,... “Nói cho Lưu Đại Xuyên biết, chị đây không chơi với anh ta nữa!”

Trong khi đó, Đại Xuyên lúc này đang xấu hổ chạy ra, còn không quên quay lại nói với tôi, “Chờ một chút, chờ anh ở đây một chút.”

Ngoài ban công lầu 2 phòng làm việc, Đại Xuyên thoải mái hút thuốc, một mình tôi ngồi trong căn phòng còn có chút sinh khí, nghe thấy có tiếng chuông gió, quay đầu lại thì thấy có một cái chuông gió nhỏ đáng yêu màu bạc treo ở bên ngoài hành lang.

Đại Xuyên liếc mắt nói, “Cái thứ đồ chơi con nít này, công ty của anh sớm hay muộn cũng sẽ bị cô ta hủy hoại.”

Chắc chắn là cô gái ở quầy tiếp tân kia, Đại Xuyên thì còn lâu mới có hứng thú trong sinh hoạt như thế.

“Có muốn ăn cơm không? Tôi mua sushi rất ngon đấy.” Cô gái trẻ kia đột nhiên xuất hiện, hai tay còn xách theo hai cái túi giấy lớn.

“Không cần, hôm nay cô cứ từ từ ăn đi tôi vừa mới ăn một bữa ngon lành rồi.”

Cô gái kia lại nhìn về phía tôi, tôi cũng cười cười, “Trước khi đến đây tôi đã ăn rồi cô cứ ăn đi.”

“Vậy được thôi.” Cô ta nhìn Đại Xuyên một cái, sau đó mới chậm rì rì đi vào trong phòng bên cạnh.

“Thật ra,” Tôi chống đầu suy nghĩ một chút, “Vừa rồi nhìn kỹ lại, cô ấy thật sự có chút giống với Mễ Kê đấy.”

“Em cũng cảm thấy như vậy à?”

“Ừ không phải tất cả mọi chỗ đều giống, như mà khí chất toàn thân kia thì...” Tôi kinh ngạc xoay người, “Không thể nào, anh bị điên sao.”

Ngay cả nhân viên cũng phải giống với Mễ Kê.

“Lưu Đại Xuyên, rốt cuộc là làm sao mà anh lại biến thành như hôm nay?”

Nói thật lòng, thì tôi thà rằng anh ta vĩnh viễn là một người không bao giờ vấp ngã trong tình cảm thì hơn.

“Anh con mẹ nó, cũng muốn hỏi chính bản thân mình câu này, anh đã từng thử quên, nhưng mà không có tác dụng gì, anh nói cho em biết, người phụ nữ đó, chắc chắn là đã bỏ bùa mê thuốc lú gì đó cho anh rồi.” Anh ta bỗng nhiên hút một hơi thuốc, rồi dúi phần còn lại vào gạt tàn. “Không được, phải cai thuốc lá.”

Câu này chắc là anh ta cũng đã nói rất nhiều lần rồi, tôi cũng chỉ có thể nói, “Anh nên chú ý sức khỏe của mình một chút, thoạt nhìn đã không cùng lứa với bọn em rồi đấy.”

Anh ta cười cười, “Biết rồi, làm xong hợp đồng này, anh dự định sẽ đi Tây Tạng.”

“Đi tu thân dưỡng tính à.”

“Đi tìm câu trả lời.”

Bình Luận (0)
Comment