Thanh Xuân Thân Ái

Chương 76

Tôi cứ như vậy giơ tay lên ôm lấy mặt mình, nhìn bạn trai tôi một cách mê mẩn, đột nhiên có chút tỉnh táo lại, liền cảm thấy có gì đó không thích hợp. Thông thường thì khi ánh mắt của tôi dừng lại quá 3 giây trên người Tân Đường hắn sẽ lập tức quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt tôi. Bây giờ chắc chắn là hắn đã phát hiện được, nhưng vẫn cứ để cho tôi thưởng thức, cũng có thể là vì tôi say, cho nên tôi nhìn không rõ dáng vẻ hắn hơi mím môi khi hắn cúi đầu, ánh mắt hoảng hốt của hắn, thậm chí động tác bình tĩnh cắt thịt bò bít tết của hắn, nếu tôi nhìn kỹ hơn một chút thì sẽ phát hiện được sự cứng nhắc trong đó.

Cuối cùng khi hắn ngẩng đầu lên, tôi bỗng nhiên chạm phải đôi mắt đầy cảm xúc phức tạp của hắn, trong lòng có cái gì đó rơi loảng xoảng, có phải hắn đã biết được điều gì đó rồi không? Tôi lập tức tự hỏi lại bản thân mình, khoảnh khắc đó tôi rất sợ hãi, thậm chí tôi đã hy vọng hắn vĩnh viễn không biết, để cho chuyện này trở thành một bí mật mãi mãi. Sự đau khổ của hắn đã vượt quá sức tưởng tượng của tôi, lúc đó tôi đã rất hận bản thân mình, tôi đang làm gì vậy, tôi đang thương tổn người yêu tôi nhất trên thế giới này, cũng là người mà tôi yêu nhất!

Tất cả mọi chuyện còn có thể cứu vãn, nhưng khi tôi vừa định mở miệng thì giọng Tân Đường đã vang lên trước, giọng nói giống như đến từ một nơi rất xa, tôi gần như đã hoài nghi mình nghe lầm... “Em đi đi.”

Em đi đi. Hắn nói, tôi khựng lại mấy giây, xác định mình không nghe lầm. Nhưng vẻ mặt của hắn vì sao lại bình thản như vậy, vì sao lại không tức giận, không oán trách gì tôi, thái độ của hắn bây giờ rộng lượng hơn bất cứ lúc nào. Em đi đi. Chỉ đơn giản như vậy sao, chỉ như vậy là hắn đã đồng ý rồi?

Tay tôi run lên nhè nhẹ, hắn cũng phát hiện, liền vươn tay ra đặt lên tay tôi, nhiệt độ này tôi vô cùng quen thuộc, không có một chỗ nào có cảm giác an toàn bằng bàn tay này.

Tôi đột nhiên rơi nước mắt, tất cả mọi việc đều đã không còn quan trọng nữa, tôi bị sự mềm yếu của chính mình đánh gục, toàn quân tan rã trong sự dịu dàng của hắn, tôi nhẹ nhàng lắc đầu, “Tân Đường, em không đi, em không đi...”

“Ngốc quá đi.” Hai tay hắn dang ra ôm chặt lấy tôi, “Em nhất định phải đi.”

“Em đã nói em không đi. Em không thể đi được. Em thực sự không làm được. Tân Đường, anh quên chuyện này đi, cứ xem như chưa từng xảy ra, có được không, thật đó, chúng ta lại vui vẻ ở bên nhau, có được không?” Tôi khẩn cầu.

“Em thật sự có thể quên sao? Trần Mộ Sanh, có những lúc anh còn hiểu em hơn so với chính bản thân em nữa. Những chuyện mà em muốn làm, nếu như em không làm, thì cả cuộc đời này em sẽ không thể quên được.” Hắn dừng một chút, “Giống như năm đó, khi em lựa chọn bỏ thi đại học đi Mỹ gặp mẹ em, em có thực sự tin rằng mẹ em bị bệnh không? Chỉ là bản thân em cũng muốn đi, bởi vì em vẫn luôn khao khát được ở bên cạnh mẹ mình. Tuy rằng sau này mới phát hiện sự việc không như em tưởng tượng.”

Tôi lẩm bẩm mở miệng, “Chuyện đó và chuyện này không giống nhau mà."

“Đúng vậy, bởi vì nếu em từ bỏ chuyện này, thì nó sẽ còn tra tấn em hơn cả chuyện lúc trước.” Hắn cứ dùng ánh mắt dịu dàng như thế nhìn tôi, “Mộ Sanh, em có còn nhớ hôm sinh nhật anh, em đã hỏi anh điều gì không?”


Sinh nhật Tân Đường là vào tháng trước, mọi người đều tôn trọng ý muốn của Tân Đường cho nên không đến chúc mừng hắn, chỉ có một mình tôi ở nhà, đáng tiếc là tôi chờ suốt cả một buổi tối, cho đến gần 12 giờ đêm hắn mới lê thân thể mệt mỏi trở về, tôi đang ngủ mơ màng nghe được âm thanh lập tức nhảy dựng lên khỏi sofa, vội vàng thắp nến, “Nhanh lên, nhanh lên, mau cầu nguyện đi, đừng để quá giờ.”

Hắn mang vẻ mặt áy náy xin lỗi tôi, “Xin lỗi em, đã hứa với em trở về sớm, vậy mà...”

“Không sao, anh mau cầu nguyện đi.”

Hắn thổi tắt nến, sau đó nhìn tôi cười, “Nguyện vọng của anh đã trở thành sự thật, làm người không thể quá tham lam.”

Sau đó, tôi đi vào phòng lấy quà tặng ra, thì thấy hắn đã ngủ gục trên sofa.

Tình trạng như vậy kéo dài được hơn nửa tháng, có những buổi tối khi tôi giật mình tỉnh dậy nghe được tiếng nước xối ào ào trong phòng tắm, tôi chồm dậy ngồi trên giường, một lát sau thì hắn đi ra, cơ thể tràn đầy mùi hương sữa tắm ôm chầm lấy tôi, thì thầm bên tai tôi, “Xin lỗi, đánh thức em sao?”

Những lúc như vậy, đồng hồ đã chỉ 1, 2 giờ khuya, sau đó khi tôi tỉnh dậy một lần nữa vào buổi sáng, thì hắn đã đi rồi.

Tôi đặt quà xuống bàn, đắp chăn lên người cho hắn, rồi cúi người xuống nhìn hắn, hắn giật mình, liền mở mắt ra, đỡ trán loạng choạng ngồi dậy, “A, anh ngủ quên mất vừa rồi em nói đến chuyện gì? Anh không nghe rõ.”

“Không có gì.” Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, “Tân Đường, em rất lo lắng cho sức khỏe của anh, sao anh phải liều mạng như vậy.”

Hắn cười khẽ, lập tức ôm lấy tôi, dùng cằm cọ cọ lên mặt tôi, khiến tôi ngứa ngáy, tôi dùng tay đi sờ lên chiếc cằm thô ráp kia, nghe được hắn nhẹ nhàng mở miệng, “Có người mà mình muốn chăm sóc, cho nên cần phải hoàn thiện bản thân mình hơn.”


Trong lòng tôi chua xót, “Anh đã làm rất tốt.”

“Không, anh muốn trở thành người mà em có thể nương tựa,” Hắn nhìn tôi, chậm rãi mở miệng, “Tuy rằng không phải chuyện gì anh cũng có thể làm được, nhưng chỉ cần em nghĩ đến anh thì em sẽ cảm thấy tự tin hơn, như vậy là anh đã thành công rồi. Anh muốn nỗ lực để đạt tới thành công đó.”

Tôi cúi đầu, “Em nhớ, em nhớ rõ những gì mà anh nói.”

Hắn nắm chặt tay tôi, “Anh đã nói anh phải nỗ lực phấn đấu vì một sự thành công như thế, nhưng điều đó không có nghĩa là em phải mãi mãi bị trói buộc ở bên cạnh anh, ngược lại anh hy vọng em có thể đi trên chính đôi chân của mình, làm điều mà em thật sự yêu thích, anh sẽ mãi mãi ở đây chờ em, để em có một hậu phương mà em không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì.”

“Tân Đường...” Tôi muốn nói gì đó nhưng nước mắt cứ giàn giụa, cuối cùng tôi dựa vào bàn, khóc lên thảm thiết.

- ----------

Một năm sau,

Ngày mới bắt đầu, không khí mát lạnh sảng khoái của buổi đêm vẫn còn chưa hoàn toàn rút khỏi thành phố, bước chân người đi đường vẫn còn chưa trở nên vội vàng, xe cộ trên đường vẫn còn chưa tấp nập. Có một tiệm bán hoa mở cửa từ rất sớm, cô chủ trẻ tuổi đón vị khách đầu tiên trong ngày, bộ váy áo toàn thân màu trắng thanh nhã, đeo một chuỗi ngọc trai, khuôn mặt tươi tắn đang cân nhắc trước mỗi một bồn hoa, có hơi do dự.

Cô chủ cửa tiệm bước tới hỏi, “Xin hỏi cô muốn mua hoa nào?”


“A, người bạn gái thân thiết của tôi kết hôn, không biết là nên mua loại hoa nào?” Cô hỏi.

“À, ở đây có hoa hồng, còn có bách hợp, lan hồ điệp, tulip, đều rất phù hợp với hôn lễ, không biết bạn cô có sở thích đặc biệt gì không?”

“Cô ấy sao?” Người khách hình như nghĩ đến chuyện gì đó rất buồn cười, “Cái gì cô ấy cũng thích. Chắc là phiền cô giúp tôi chọn vài thứ rồi gói lại, gói đẹp một chút nhé. Cảm ơn.”

“Được, xin chờ một lát.”

Lúc tính tiền người khách nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có chút hoài niệm nói, “Không thể tưởng tượng được, chỉ mới một năm mà nơi này lại thay đổi lớn như vậy.”

Cô chủ tiệm lại hỏi thêm một câu, “Cô từ nơi xa trở về à?"

“Phải, vừa mới về.” Vừa nói xong thì điện thoại di động đã vang lên, trên mặt cô lập tức hiện lên một nụ cười dịu dàng, cô nhận bó hoa, gật đầu nói cảm ơn, rồi vừa nghe điện thoại vừa đi ra cửa, giọng nói vừa nũng nịu vừa nhẹ nhàng, “Được rồi, em sắp đến rồi...”

Chắc là bạn trai cô ấy. Cô chủ tiệm thu hồi ánh mắt của mình lại, một lần nữa quay về với công việc thường ngày. Ôi chao, lại là một ngày mới!

Tân Đường vẫn thích lải nhải y như lúc trước, trách tôi về nước mà không gọi điện thoại cho hắn, trách tôi hôm qua về lại không ghé nhà hắn trước, tôi phải nhẹ giọng dỗ dành một hồi lâu, hắn mới chịu bỏ qua.

Tôi đứng ở lối đi bộ trong lúc chờ đèn xanh, đánh giá những người đi đường xung quanh, trong tiếng nói chuyện ồn ào và náo nhiệt của bọn họ, lại cảm thấy hết sức thân thương. Mình đã trở về rồi, tôi thở dài một hơi, thật sự rất muốn lớn tiếng kêu lên, để cho tất cả mọi người đều biết được sự sung sướng của mình.

Lúc đèn đếm ngược còn 60 giây đèn đỏ, tôi lơ đãng nhìn về phía đối diện, nhưng ánh mắt lại không dời đi được, trong lồng ngực tim đập rộn ràng, ở phía đám người đối diện kia, là ánh mắt làm tôi nhung nhớ đến phát điên đang dịu dàng nhìn tôi.

Cho đến khi tôi cầm tay Tân Đường, tôi mới có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, thời gian một năm đã thực sự trôi qua rồi, tôi đã thực sự quay về, về bên cạnh hắn. Hai người chúng tôi vừa gặp mặt nhau liền có chút choáng váng, chỉ đứng yên ở ven đường, mười ngón tay đan vào nhau, nhìn đối phương, cảm giác nhìn thế nào cũng không đủ.


Tân Đường nhìn thấy bó hoa trong lồng ngực tôi, “Em còn mua cả cái này sao?”

“Mua cho cô dâu.”

“À đúng rồi, cậu ấy dặn anh đem em qua đó sớm một chút, đi thôi.”

Hắn chủ động ôm lấy bó hoa, nhưng vừa mới đi được vài chục bước, Tân Đường phát hiện dây giày của tôi bị tuột, “Em lúc nào cũng sơ ý như vậy, lỡ bị ngã thì phải làm sao đây.” Sau đó lại nhét hoa vào lồng ngực tôi, cúi người xuống cột dây giày cho tôi, tay của tôi lại nhịn không được sờ sờ tóc hắn, trong lòng có một dòng nước ấm áp chảy qua, suýt chút nữa là rơi nước mắt.

Tân Đường đột nhiên nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, lấy từ trong túi ra một cái hộp nhẫn, mỉm cười nói, “Quỳ cũng đã lỡ quỳ rồi, tiện thể cầu hôn luôn vậy, Trần Mộ Sanh, ý em thế nào?”

Tôi kinh ngạc che miệng lại, bị hành động này của hắn khiến cho trở tay không kịp, “Anh làm gì vậy?”

Một chiếc nhẫn kim cương nằm yên ở đó, hắn nghiêm túc nói, “Anh muốn hỏi, Trần Mộ Sanh, em có đồng ý lấy anh không?”

Tôi vẫn rất không có tiền đồ, khóc nấc lên, liên tục gật đầu, giống như sợ hắn đổi ý, “Em đồng ý, em đồng ý, em đồng ý...”

Hắn cười đứng dậy, đeo chiếc nhẫn hứa hẹn lên tay tôi, rồi hôn hôn mấy ngón tay, “Anh nghe rồi, em chỉ cần nói một lần là được.”

Tôi vừa khóc vừa cười, đánh đánh hắn, “Là em hồi hộp có được không, ai bảo anh không cho em thời gian chuẩn bị gì cả...”

Hắn cười lớn một tiếng, ôm lấy tôi, chúng tôi ôm nhau bất chấp ánh mắt tò mò của những người đi đường.

Tôi còn nghe thấy hắn thì thầm bên tai tôi, “Anh không thể chờ đợi được nữa, Trần Mộ Sanh, em phải hứa không được rời khỏi anh nữa.”

Bình Luận (0)
Comment