Thanh Xuân Tiên Vương Mang Thai Cáo Con Của Tôi

Chương 101

Tiệc đầy tháng của con hồ ly nhỏ kết thúc, Càng Nhiễm liền đặt di tích thượng cổ yêu hoàng gần khu vực Thái Huyền Tông, mở cửa cho yêu vương các nơi vào tu luyện trong hai tháng.

 

Sau hai tháng tu luyện, Hoa Triêu đi ra khỏi di tích nhưng lại cứ nấn ná không chịu rời Thái Huyền Tông. Nàng nói mình thích con hồ ly nhỏ, mang rất nhiều giống hoa từ Bồng Lai Sơn đến, trồng dọc lối đi giữa Thuý Vi điện và Phù Dao điện, tạo thành một con đường hoa cực kỳ đẹp đẽ.

 

Gần đây, Hoa Triêu đến Phù Dao điện còn nhiều hơn cả Song Chân, vì vậy, hai người thường xuyên chạm mặt nhau. Người ngoài không biết còn tưởng rằng hai người họ cùng nhau xuất nhập, ngay cả Vân Mộ Dữ cũng nhận ra sự bất thường.

 

Vân Mộ Dữ dâng trà cho Càng Nhiễm rồi hỏi:
"Sư mẫu, Ngọc Hành Chân Nhân và Hoa Triêu tiền bối có phải giống như Thủy sư tỷ và Yên sư tỷ không ạ?"

 

Càng Nhiễm chống cằm bằng một tay, nhìn về phía nội điện, nơi có tiếng cười đùa của hai người, một con chim và con hồ ly nhỏ, rồi trả lời đầy hàm ý: "Hiện tại khó mà nói, trông có chút giống trạng thái 'truy thê hỏa táng tràng' (theo đuổi vợ nhưng bị từ chối)"

 

Tiểu Thích Duệ Tinh đưa hạt dưa đã bóc vỏ cho đại vương, tò mò hỏi: "Đại vương, 'truy thê hỏa táng tràng' là gì vậy?"

 

Càng Nhiễm nhận lấy hạt dưa, đổ tất cả vào miệng, uống một ngụm trà xanh rồi nói: "Đó là một loại quan hệ tình cảm phức tạp, lớn lên ngươi sẽ hiểu. Hôm nay sao không đi chơi với Tiểu Hương Bảo?"

 

Tiểu Thích Duệ Tinh xoa xoa mặt, trả lời: "Từ khi Tiểu Hương Bảo hóa hình, nó tự mình bò đi khắp nơi chơi, không còn thích nằm trong chiếc nôi nhỏ mà Tiểu Thích Duệ Tinh a di làm nữa."

 

Càng Nhiễm xoa đầu Tiểu Thích Duệ Tinh, cười nói: "Lần trước chúng ta không phải đã làm chiếc xe nhỏ rồi sao? Ngươi đi chuẩn bị đi, lát nữa để ngươi ngồi trên xe kéo Tiểu Hương Bảo chơi."

 

Ngồi xe nhỏ có hơi trẻ con đối với nàng đại hồ ly, nhưng với một con nhím chưa hóa hình thì vừa vặn.

 

Đôi mắt Tiểu Thích Duệ Tinh sáng rực lên: "Tuyệt quá! Tiểu Hương Bảo nhất định sẽ thích Tiểu Thích Duệ Tinh a di nhất!"

 

Càng Nhiễm nhìn nàng nhảy xuống ghế, vui vẻ chạy đi chuẩn bị xe nhỏ, không khỏi thắc mắc hỏi: "Ngươi ăn nhiều đan dược như vậy, sao vẫn chưa hóa hình?"

 

Tiểu Thích Duệ Tinh xoa xoa bụng nhỏ, cười nói: "Dù chưa hóa hình, nhưng đại vương, ta hiện đã đạt đến Yêu Đan (5) kỳ rồi! Sư tôn và các sư tỷ nói ăn quá nhiều đan dược để ép hóa hình là không tốt, bảo ta xây nền tảng vững chắc trước khi hóa hình. Nhưng ta đã là tiểu nhím xuất sắc nhất của tộc nhím rồi đó!"

 

Càng Nhiễm khẽ gật đầu: "Không cần vội vàng quá, vậy ngươi và Minh Xin gần đây thế nào?"

 

Tiểu Thích Duệ ngây ngốc nói: "Rất tốt ạ, mỗi ngày Tiểu Xin đều mang thịt khô cho ta, chúng ta giờ là bạn tốt. Đại Vương, khi nào chúng ta trở về Hồ Hồ Sơn vậy? Ta sắp đọc xong hết thoại bản rồi~"

 

Càng Nhiễm mỉm cười hỏi: "Ngươi không nhờ Minh Xin mua giúp à? Tiền lì xì năm nay ta cho ngươi cũng không ít linh thạch mà."

 

Tiểu Thích Duệ ngượng ngùng nói: "Nhờ bạn tốt làm mấy chuyện này không hay lắm. Ta có lén xem thoại bản các sư tỷ mua, nhưng không có cái nào hay bằng thoại bản của Lão Sắc Lộc bên Yêu giới. Lão Sắc Lộc còn vẽ phiên bản tranh nữa cơ."

 

Càng Nhiễm cười hì hì: "Chẳng có gì không hay cả. Bạn tốt chắc chắn sẽ vui lòng giúp đỡ. Có thứ tốt thì cũng nên chia sẻ cùng nhau. Đợi tiểu hồ ly con lớn thêm chút nữa, ta sẽ bàn với Thanh Thanh, đến lúc đó chúng ta cùng trở về."

 

Tiểu Thích Duệ phủi vỏ hạt dưa trên bụng, ngoan ngoãn gật đầu: "Đại Vương, ta đi chuẩn bị xe nhỏ cho Hương Bảo đây!"

 

Càng Nhiễm vẫy tay, để Tiểu Thích Duệ đi. Vân Mộ Dữ liền hỏi nàng: "Sư mẫu, kiếm pháp Huyền Thiên mà sư tôn dạy, tầng ba con vẫn chưa luyện tốt. Sư mẫu có thể chỉ dạy con không?"

 

Càng Nhiễm hơi gật đầu: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài Phù Dao Điện."

 

Ban đầu, Càng Nhiễm nghĩ mình đã luyện đến tầng sáu, dạy Vân Mộ Dữ chắc chắn là dư sức. Nhưng nàng nhanh chóng nhận ra mình đã nghĩ quá đơn giản. Thiên phú kiếm cốt quả không phụ danh tiếng, Tán Thanh Xuân "hành" nàng đã đành, đến tài năng của Vân Mộ Dữ cũng khiến người khác phải kinh ngạc.

 

Trước khi Vân Mộ Dữ lại mở miệng thỉnh giáo, Càng Nhiễm lau mồ hôi, ngăn nàng lại: "Chờ chút, ta dạy ngươi một bộ kiếm pháp mới. Ngươi thử học kiếm pháp Diệu Linh, xem có thể lĩnh ngộ kiếm ý của mình không."

 

Vân Mộ Dữ tràn đầy ngưỡng mộ: "Sư mẫu thật lợi hại, có thể thuần thục học hai bộ kiếm pháp cùng lúc!"

 

Sau khi dạy xong, Càng Nhiễm giữ vẻ thần bí, bảo Vân Mộ Dữ về lĩnh ngộ, còn mình thì vội vã đi tìm Tán Thanh Xuân.

 

Tiểu hồ ly con được Song Chân bế, đang được đút ăn trưa. Tán Thanh Xuân thấy Càng Nhiễm tới, liền cong môi cười nhạt:
"Ngươi dạy người khác như vậy, thật hiếm thấy."

 

Càng Nhiễm ngồi xuống bên cạnh Tán Thanh Xuân, ho khẽ hai tiếng: "May mà không nhận đồ đệ, nếu không thì xấu hổ lắm. Thanh Thanh, dạy thêm ta đi."

 

Tai Tán Thanh Xuân thoáng ửng đỏ, nhớ lại lần đầu tiên cùng Càng Nhiễm. Rõ ràng đã rất nhiều lần, nhưng tiểu hồ ly vẫn luôn nũng nịu bảo nàng dạy thêm, thân hình mềm mại như liễu lay động, hết lần này đến lần khác không biết mệt mỏi.

 

Càng Nhiễm bỗng nghĩ đến những lời nói đầy ẩn ý mình từng thốt ra, mặt cũng dần đỏ lên. Hai người nhìn nhau, ánh mắt không hẹn mà cùng rơi xuống tiểu hồ ly con.

 

Tiểu hồ ly con được Song Chân đút cháo thịt, ăn đến mức chín cái đuôi nhỏ lắc lư không ngừng. Ăn vui vẻ, nó còn dùng đầu nhỏ cọ vào cằm Song Chân. Song Chân tràn đầy nhu tình, miệng không ngừng gọi "Bảo Bảo, bảo bối của ta."

 

Hoa Triêu biến thành một chú chim nhỏ mũm mĩm, lúc thì biểu diễn đủ loại tiếng kêu của các loài chim, lúc lại nhảy múa. Tiểu hồ ly con vừa ăn vừa được xem diễn, cuộc sống quả thực hạnh phúc không gì sánh bằng.

 

Càng Nhiễm khẽ nắm tay Tán Thanh Xuân, ngón tay cái vuốt nhẹ qua những khớp xinh đẹp của nàng, khiến Tán Thanh Xuân khẽ run, ánh mắt rơi trên gương mặt nàng.

 

Càng Nhiễm nắm chặt tay Tán Thanh Xuân, đầu ngón tay chạm nhau, hơi dùng sức trượt xuống: "Thanh Thanh, lát nữa dạy ta luyện kiếm nhé?"

 

Khi đầu ngón tay ấm áp lướt qua lòng bàn tay, qua lại cọ xát rồi bất ngờ dừng lại, Tán Thanh Xuân không kìm được nhịp thở hỗn loạn. Làn đỏ nhạt trên cổ nàng lan lên gò má.

 

Càng Nhiễm lại vuốt nhẹ thêm hai cái, Tán Thanh Xuân liền giữ tay nàng lại, giọng nói thanh lãnh hơi khàn: "Tiểu hồ ly con buổi trưa còn cần người dỗ ngủ."

 

Càng Nhiễm khẽ cong môi: "Ta đã sắp xếp cả rồi. Buổi trưa Tiểu Thích Duệ sẽ dẫn nó chơi xe nhỏ, chơi mệt muốn ngủ thì đưa đến Cẩm Vi Điện."

 

Song Chân đang dùng khăn lau miệng cho tiểu hồ ly con. Nghe vậy, nàng cười đáp:

 

"Sư tỷ, cứ giao tiểu hồ ly con cho muội. Buổi trưa muội sẽ ôm nó ngủ."

 

Hoa Triêu ngập ngừng, như muốn nói gì đó:
"Muội cũng muốn ôm tiểu hồ ly con."

 

Song Chân lập tức lạnh mặt, phản bác:
"Trong Cẩm Vi Điện có cấm chế, yêu điểu không được vào."

 

Hoa Triêu lè lưỡi, biến thành người, áp trán vào trán nhỏ của tiểu hồ ly con:
"Giờ là người rồi, tiểu hồ ly con có phải thích Triêu di nhất không? Buổi trưa để Triêu di ngủ cùng con, được không?"

 

Tiểu hồ ly con bị Hoa Triêu áp sát liền phát ra hai tiếng "yiying", chân sau quẫy nhẹ. Ăn no uống đủ, nó lại muốn đi tìm Tán Thanh Xuân.

 

Hai cái chân nhỏ vươn về phía Tán Thanh Xuân, giọng nũng nịu mềm mại như gọi mẹ.

 

Tiểu hồ ly con nhà mình, ngoại trừ lúc ăn và chơi thì có thể để người khác bế, còn lại vẫn nhất quyết muốn mẹ ở bên cạnh. Không thấy mẹ thì liền khóc, chẳng khác gì con hồ ly lớn, căn bản không thể rời xa Tán Thanh Xuân.

 

Tán Thanh Xuân bế tiểu hồ ly con lên. Tiểu thân tròn trĩnh dính chặt trong lòng nàng, đôi mắt to tròn long lanh, ngoan ngoãn không thôi.

 

Tán Thanh Xuân chỉ đành nói với Song Chân: "Đợi tiểu hồ ly con ngủ, ta sẽ đưa nó đến Cẩm Vi Điện. Giờ ban ngày nó ngủ có thể ngủ nửa ngày. Sư muội chỉ cần ở bên canh, đừng để nó tỉnh dậy chạy lung tung. Nếu tỉnh lại, thì đưa về Phù Dao Điện là được."

 

Song Chân gật đầu: "Được. Tiểu hồ ly con tỉnh, muội sẽ đưa nó về cho sư tỷ. Giờ muội đi trước đây, trong tông môn còn một số việc phải xử lý. Đợi lát nữa muội sẽ quay lại đón tiểu hồ ly con."

 

Hoa Triêu đi cùng Song Chân rời khỏi Phù Dao Điện.

 

Tiểu hồ ly con không hiểu người lớn đang nói gì, nhưng nằm trong lòng mẹ lại vô cùng yên tâm. Đôi mắt tròn xoe của nó không ngừng đảo quanh, nhìn hết người này đến người khác.

 

Càng Nhiễm nở nụ cười, nghĩ thầm: Bé ngốc của ta, buổi trưa con sẽ bị gửi sang nhà người khác rồi đó.

 

Tiểu hồ ly con thấy Càng Nhiễm cười, liền nhích đầu lông xù lại gần, muốn hôn mẹ một cái.

 

Càng Nhiễm thấy vậy, mỉm cười nghiêng mặt qua, liền bị tiểu hồ ly con liếm mấy cái, khuôn mặt dính đầy nước miếng.

 

Dẫu sao cũng là tiểu hồ ly con ruột, Càng Nhiễm chỉ lau mặt, rồi vỗ nhẹ hai cái lên cái mông nhỏ mềm mại của nó, trêu: "Tiểu hồ ly hư!"

 

Nàng lại hôn thêm mấy cái lên cơ thể thơm mùi sữa của tiểu hồ ly con, còn nhân tiện trộm hôn Tán Thanh Xuân.

 

Tán Thanh Xuân lườm nàng một cái. Càng Nhiễm khẽ nhếch môi, khóe miệng cong cong, chín cái đuôi hồ ly phía sau phe phẩy qua lại.

 

Tiểu hồ ly con thấy chín cái đuôi xinh đẹp của mẹ, cũng muốn bắt chước lắc theo cùng một độ cong. Nhưng nó còn quá nhỏ, bắt chước không ra, đuôi hồ ly căn bản chẳng nghe lời.

 

Tiểu hồ ly con tựa trong lòng Tán Thanh Xuân, ôm lấy chín cái đuôi hồ ly của mình, dùng đôi móng vuốt nhỏ hồng hồng búng tới búng lui, rồi đưa từng chóp đuôi trắng muốt vào cái miệng nhỏ cắn.

 

May mắn là vẫn chưa mọc răng, tiểu hồ ly con cắn không đau, cứ coi như đồ ăn ngon mà nhai ngấu nghiến.

 

Càng Nhiễm nhìn dáng vẻ mềm mại đáng yêu của tiểu hồ ly con, liền bế nó vào lòng, hôn tới hôn lui:
"Đồ ngốc nhỏ của mẹ."

 

Tán Thanh Xuân lấy đuôi của tiểu hồ ly con ra, dùng khăn tay lau sạch. Tiểu hồ ly con thấy đuôi mình bị mẹ cướp mất, ánh mắt lại dán lên cái đuôi lớn của hồ ly mẹ.

 

Càng Nhiễm cố tình đung đưa cái đuôi lớn của mình để trêu, tiểu hồ ly con vươn đôi móng nhỏ ra bắt, nhưng cứ bắt hụt, gấp gáp phát ra tiếng "u u", quay đầu tỏ vẻ ấm ức, như đang mách mẹ mình.

 

Tán Thanh Xuân ánh mắt như sóng gợn, liếc Càng Nhiễm một cái, sau đó túm lấy một cái đuôi lớn của nàng, đưa đến trước mặt tiểu hồ ly con.

 

Tiểu hồ ly con mắt sáng rực, thỏa mãn ôm lấy cái đuôi lớn của mẹ hồ ly.

 

Càng Nhiễm khẽ cười, tiếp tục dùng cái đuôi lớn trêu tiểu hồ ly con: "Mẹ con đúng là xấu xa, lấy đuôi của hồ ly lớn để dỗ hồ ly nhỏ."

 

Tiểu hồ ly con bị cái đuôi mềm mại của mẹ hồ ly vỗ nhẹ, vừa ôm chặt không buông, vừa cười khanh khách thích thú.

 

Tán Thanh Xuân vén lọn tóc mai rơi bên tai, thản nhiên đáp "Xấu xa là hồ ly lớn."

 

Càng Nhiễm khẽ hừ một tiếng, ôm tiểu hồ ly con xoay người:
"Đưa bảo bối của chúng ta ra ngoài ngồi xe nhỏ nhé, không chơi với mẹ con nữa."

 

Tiểu hồ ly con tinh lực dồi dào, nhất thời không dễ dỗ ngủ. Càng Nhiễm bế tiểu hồ ly con ra khỏi tẩm điện, Tán Thanh Xuân cũng đi theo sau hai mẹ con.

 

Tiểu Thích Duệ đang ở bên ngoài điện, lắp chiếc xe gỗ nhỏ cho những con capybara. Chiếc xe gỗ được làm rất nhẹ, bánh xe nhỏ, gầm thấp, ổn định, vừa vặn chở được một người lớn và một đứa trẻ.

 

Tiểu Thích Duệ thấy đại vương bế tiểu hồ ly con từ trong điện ra, liền chạy tới, kiễng chân nói: "Đại vương, xe nhỏ đã chuẩn bị xong. Tiểu Thích Duệ di đã sẵn sàng ngồi xe chơi cùng tiểu hồ ly con rồi."

 

Sàn trước Phù Dao Điện đều lát bằng đá cẩm thạch, nếu ngã sẽ rất đau. Tán Thanh Xuân nhẹ giọng dặn dò:
"Xung quanh Phù Dao Điện có nhiều ngọn núi, các ngươi tìm một bãi cỏ bằng phẳng để chơi. Cẩn thận đừng để tiểu hồ ly con ngã."

 

Tiểu Thích Duệ thấy tiên tôn đồng ý, vui vẻ nhảy cẫng lên:
"Ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bảo bối thơm tho!"

 

Từ sau khi tiên tôn sinh ra tiểu hồ ly con, dường như càng ngày càng dịu dàng, nhưng tiên tôn vẫn là tiên tôn, vẫn khiến Tiểu Thích Duệ cảm thấy kính sợ.

 

Rất nhanh, bọn họ tìm được một bãi cỏ bằng phẳng xanh mướt. Tiểu hồ ly con và Tiểu Thích Duệ cùng ngồi lên chiếc xe do capybara lớn kéo. Buộc dây an toàn xong, chiếc xe chạy rất chậm, nhưng đối với Tiểu Thích Duệ và tiểu hồ ly con lại vừa vặn.

 

Càng Nhiễm và Tán Thanh Xuân đứng gần đó trông chừng. Tiểu Thích Duệ bế tiểu hồ ly con, còn Càng Nhiễm pha trà ở gần, Tán Thanh Xuân lấy ra cây đàn cầm, ngón tay khẽ lay động, đàn mấy khúc nhạc nhẹ nhàng du dương.

 

Càng Nhiễm nghe đến tâm hồn thư thái, không khỏi tựa đầu vào vai Tán Thanh Xuân.

 

Tiểu hồ ly con và Tiểu Thích Duệ ngồi xe nhỏ một lúc, ngoảnh đầu nhìn thấy mẹ và mẹ cáo đều ở bên cạnh, liền yên tâm vui chơi hết vòng này đến vòng khác.

 

Chơi đến khi mệt, nó nằm gối đầu lên cái bụng mềm mại của Tiểu Thích Duệ ngủ thiếp đi. Lúc này, Tiểu Thích Duệ mới bế nó từ trên xe xuống.

 

Tán Thanh Xuân ngừng tay, cất đàn, bế lấy tiểu hồ ly con.

 

Tiểu hồ ly con vốn đã ngủ say, mềm mại dựa vào lòng mẹ, giống như một cục lửa nhỏ ấm áp.

 

Tán Thanh Xuân nhẹ nhàng vỗ về hai cái, tiểu hồ ly con càng ngủ ngon hơn. Sau khi bế nó trở lại Phù Dao Điện, nàng truyền tin cho Song Chân đến đón.

 

Song Chân bế lấy cục bông nhỏ đang ngủ say, nụ cười trên mặt không giấu được, dùng má mình áp vào đầu tiểu hồ ly con liên tục.

 

Càng Nhiễm chưa từng thấy Song Chân bộc lộ dáng vẻ "dì nhỏ" tràn ngập yêu thương như vậy, sự dịu dàng như sắp tuôn trào.

 

Nàng giao cả bình sữa mà tiểu hồ ly con thường dùng cho Song Chân, dặn dò rằng khi tiểu hồ ly con thức dậy có thể cho uống một chút sữa bò để tạm thời ngăn nó khóc nháo.

 

Song Chân liên tục gật đầu, cẩn thận cất bình sữa, rồi bế tiểu hồ ly con rời khỏi Phù Dao Điện, quay về Thúy Vi Điện.

 

Điện nội yên tĩnh như chưa từng có, Càng Nhiễm nhất thời không quen, liền từ phía sau ôm lấy Tán Thanh Xuân, khẽ hôn một cái lên má nàng: "Ta tưởng sư muội của ngươi rất ghét yêu tộc, không ngờ nàng lại thích tiểu hồ ly con như vậy."

 

Tán Thanh Xuân hơi xoay người lại, khẽ vuốt mái tóc dài đỏ rực của Càng Nhiễm: "Sư muội vì tiểu hồ ly con mà gần như trải qua cảnh cửu tử nhất sinh, sao có thể không thích? Nàng đã mong chờ từ lâu rồi. Còn tìm người may rất nhiều bộ quần áo nhỏ, còn tự tay đúc khóa bình an cho con."

 

Khó khăn lắm tiểu hồ ly con mới không ở nhà, Càng Nhiễm không muốn bỏ lỡ thời khắc tốt đẹp. Nàng vừa hôn lên đôi môi của Tán Thanh Xuân, vừa đẩy nàng xuống giường: "Đừng nhắc tới sư muội của ngươi nữa. Tiểu hồ ly không có ở nhà, tiên tôn, mau mau cho hồ ly lớn ăn no đi."

 

Chín cái đuôi hồ ly chen chúc đưa vào lòng bàn tay Tán Thanh Xuân. Tán Thanh Xuân bị nhiệt tình của yêu hồ làm cho không thể chống đỡ, gương mặt lạnh lùng phủ đầy mây hồng.

Bình Luận (0)
Comment