Viên linh chi đan vừa vào miệng lập tức tan ra, linh dịch mát lạnh trôi xuống cổ họng, rồi hóa thành vô số sợi tơ nhỏ, nuôi dưỡng đan điền, từ trong ra ngoài, tẩy rửa cơ thể một cách hoàn toàn.
Cơ thể Càng Nhiễm như biến thành một đám bụi nhỏ, lơ lửng trong đại đạo huyền bí, lướt qua những biến hóa vô thường của trời đất, cuối cùng cũng nhìn thấy một luồng ánh sáng vàng đang bơi lội.
Giống như hái sao, nàng vươn tay vớt lấy một tia sáng vàng. Ánh sáng đó từ lòng bàn tay theo các mạch máu chảy vào cơ thể, chạy dọc theo kinh mạch toàn thân, đến khi chạm vào rào cản của cảnh giới, ngay lập tức phá vỡ lớp rào chắn dày đặc.
Cơ thể nàng đột nhiên nhẹ bẫng, tu vi lập tức từ giai đoạn hóa hình (6) cấp 9 vọt lên giai đoạn ngưng hồn (7) cấp 1, ngay sau đó, từ cấp 1, nàng lại tiếp tục leo lên, dừng lại ở cấp 6.
Giống như nhận được sự hồi báo từ vạn vật của thiên địa, lượng linh khí xung quanh nàng dao động như những vòng sóng, lan tỏa ra ngoài.
Khi những đốm sáng vàng quanh người nàng từ từ tan biến, nàng nhận ra mình đã thoát khỏi một lớp gông cùm, linh khí trong cơ thể nhiều hơn, các kinh mạch cũng rộng gấp đôi.
Sau khi bước vào một cảnh giới mới, nhận thức về mọi thứ trong thế gian của nàng cũng tăng thêm một cấp.
Càng Nhiễm mở mắt, cảm giác tinh thần sảng khoái, huyết mạch nàng đã được tinh lọc, đuôi nàng lập tức mọc thêm hai cái, bây giờ trở thành một con hồ ly năm đuôi.
Nàng lắc lắc đuôi mới mọc, làm không khí xung quanh chuyển động, ngửi thấy một mùi khó chịu.
Càng Nhiễm cúi đầu ngửi kỹ, phát hiện ra rằng mùi hôi này chính là từ trên người mình tỏa ra.
Tán Thanh Xuân nhìn biểu cảm sắp nôn mửa của tiểu hồ ly, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Chắc là sau khi ăn linh chi, tẩy tủy tẩy cốt, những tạp chất trong cơ thể được thải ra ngoài rồi, bây giờ đi tắm rửa đi."
Càng Nhiễm đáp một tiếng, nghĩ đến việc vừa rồi Thanh Xuân chắc chắn đã ngửi mùi lâu rồi, mặt nàng đỏ bừng, vội vàng hóa thành hình hồ ly, nhanh chóng chạy về phía thác nước.
Không ngờ nàng vừa rời khỏi cửa động, đã gặp phải kiếp nạn thiên đạo giáng xuống. Một tia sét tím to như cột trụ ầm ầm đánh vào người nàng, toàn bộ bụi bẩn trên người nàng ngay lập tức bị nổ thành tro bụi. (Editor: trời ơi tội con cáo)
Cả con hồ ly như bị nướng cháy, đất dưới chân cũng bị đánh thành một hố sâu. Kiếp nạn lần này còn ác liệt hơn cả lần trước, vừa có một tia sét đánh xuống, lại có một tia sét khác đang hình thành trên bầu trời.
Để không để sấm sét phá hủy ngôi nhà của mình, Càng Nhiễm chịu đựng cơn đau dữ dội, nhanh chóng từ trong hố vọt ra, dùng chân sau đạp mạnh, chân trước bám vào miệng hố để leo lên, nhưng đột nhiên miếng đệm chân bị trượt một cái.
Sấm sét vang lên một tiếng ầm ầm, một tia sét lại giáng xuống, Càng Nhiễm vươn móng vuốt sắc bén, móng vuốt cắm sâu vào mặt đất, mạnh mẽ dồn lực leo ra khỏi hố sâu.
Tia sét đó suýt nữa đánh vào bên phải nàng, Càng Nhiễm chạy nhanh như bay, năm cái đuôi lớn vung vẩy như đang múa trong sấm sét và gió bão.
Tán Thanh Xuân đứng phía sau nàng, thu lại pháp ấn ngăn cản tia sét, yêu tu cần phải dùng kiếp nạn sấm sét để tôi luyện cơ thể, nàng không thể can thiệp quá nhiều.
Càng Nhiễm trong hơn nửa năm qua đã luyện thành kỹ năng tránh né rất tốt, sấm sét rơi xuống, đuổi theo nàng, chớp lóe, từng tia sét lại rơi xuống, để lại những hố sâu và bụi bay tung tóe.
Kiếp nạn sấm sét không phải là có thể tránh né được, sấm sét sẽ đánh đủ rồi mới rời đi, Càng Nhiễm biết tránh cũng vô ích, đến khi nàng đến được đống đá hỗn loạn dùng để qua kiếp, mới dừng lại, dùng sấm sét để tôi luyện xương cốt.
Từng tia sét nổ tung trên người nàng như không tốn một đồng, Càng Nhiễm cảm thấy cơ thể mình như bị nổ tan thành bùn, những tia sét nhỏ văng ra từ tia sét chính khiến mặt đất cũng phải lõm xuống.
Khi kiếp nạn tan đi, Càng Nhiễm cảm thấy cơ thể mình như bị cháy, đau đớn vô cùng, nàng biến thành một con hồ ly đen thui, nằm xuống trong hố sâu đầy bụi bặm. (Editor: thịt cáo đã sẵn sàng để chị Thanh Thanh xơi!)
Nàng giang bốn chân, đôi mắt tròn xoe mở to, yên lặng nhìn lên bầu trời xanh thẳm, ánh sáng chói lọi phản chiếu một vẻ đẹp kỳ lạ trong mắt nàng.
Chẳng bao lâu, một người đẹp thanh thoát xuất hiện trên không trung phía trên hố sâu, nàng nghe thấy tiếng nói trong trẻo như ngọc vỡ của Tán Thanh Xuân.
"Có cần ta bế ngươi ra không?"
Bây giờ nàng giống như một cục than đen, nếu để Thanh Xuân bế nàng ra, chắc chắn sẽ làm nàng ấy dính đầy bụi bẩn.
Nàng không muốn để Thanh Xuân nhìn thấy mặt xấu của mình, mặc dù giờ thì đã nhìn thấy, còn nhìn rất rõ ràng nữa.
"Không cần, ta nằm một lát." Càng Nhiễm yếu ớt động môi nói.
Nghĩ rằng tu sĩ có thính lực rất nhạy, chắc Thanh Xuân sẽ nghe thấy.
Tán Thanh Xuân vén tóc dài, đứng trên miệng hố, lặng lẽ nhìn xuống tiểu hồ ly.
Con hồ ly đen như than quả thật không thường thấy, sau khi bị sấm sét nổ cháy, hình như còn phồng lên một chút, nên nàng dừng lại lâu hơn để quan sát.
Ánh mắt Tán Thanh Xuân không tự chủ được mà lộ ra một nụ cười, trong đó có một chút yêu chiều mà chính nàng cũng không nhận ra.
Càng Nhiễm thấy Tán Thanh Xuân cứ đứng mãi trên miệng hố, trong lòng dần dần nổi lên một chút tự ái nhỏ bé.
Nàng động đậy móng vuốt, bướng bỉnh nói: "Ngươi chắn mất ánh mặt trời của ta rồi."
Tán Thanh Xuân bước đi, một lúc sau, nàng lại đứng ở một hướng khác.
Càng Nhiễm cảm thấy hơi xấu hổ vì bị nàng ấy nhìn chăm chú, cố gắng sử dụng linh khí để tự leo ra khỏi hố và chạy đi, nhưng linh khí dường như bị sấm sét đánh mất rồi.
Móng vuốt nàng cố gắng vẫy vài cái, chỉ làm bay lên một ít đất bụi, rất đau, có lẽ sẽ không thể đứng dậy ngay được.
Thế là, nàng chứng minh được, nàng chính là một con hồ ly bướng bỉnh và rất chú trọng thể diện.
Tán Thanh Xuân thấy móng vuốt của nàng nâng lên rồi lại hạ xuống, trông thật tội nghiệp, liền nhẹ nhàng hỏi: "Ta bế ngươi lên được không?"
Càng Nhiễm dùng một cái đuôi còn có thể cử động quét nhẹ lên mặt đất, coi như là đồng ý.
Tán Thanh Xuân bước xuống, cúi người nhẹ nhàng bế Càng Nhiễm lên, dùng pháp thuật thanh tẩy, làm sạch nàng và bản thân.
Càng Nhiễm đau đớn không thể động đậy, hai bàn chân trước yếu ớt đặt lên người Tán Thanh Xuân: "Mang ta đến hồ nước tắm rửa và chải lông đi, ta đau đến không có sức nữa, ngươi phải báo đáp ta đấy."
Những từ cuối nàng nói rõ ràng, sợ Tán Thanh Xuân không để tâm, lại làm không đúng.
Ánh mắt Tán Thanh Xuân như suối nước mùa xuân, sóng sánh lấp lánh, nhẹ nhàng gật đầu đáp: "Được."
Càng Nhiễm hài lòng nhắm mắt lại, ngoan ngoãn nằm yên.
Tán Thanh Xuân quay về động phủ, ôm nàng, đi tìm lược chải lông, vải bông để lau người, còn phải hỏi nàng đồ đạc để đâu.
Dù Tán Thanh Xuân ôm nàng rất dịu dàng, nhưng nàng vừa mới bị sấm sét đánh, toàn thân đau nhức, chỉ cần động đậy một chút là cơn đau sẽ tăng lên gấp trăm lần, đau đến mức nước mắt chảy ra.
May là nàng không phải là bảo bối của Tán Thanh Xuân, Tán Thanh Xuân nhìn rõ là người không biết chăm sóc người khác, không thể sánh bằng nàng trong việc chăm sóc tỉ mỉ.
Tán Thanh Xuân nghiêng người mở tủ quần áo, Càng Nhiễm bị kẹp giữa chiếc tủ ngọc lạnh lẽo và bầu ngực mềm mại của Tán Thanh Xuân, đôi mắt hồ ly xinh đẹp chứa đầy nước mắt, không nhịn được lại kêu lên: "Chậm thôi, chậm thôi."
Nghe thấy giọng nói mềm mại như vậy, chứa đựng nỗi uất ức và nước mắt, Tán Thanh Xuân lại không kìm được nhớ lại đêm trước giúp Càng Nhiễm xoa đuôi, nàng ấy mặt ửng đỏ nắm chặt tay nàng không buông, cơ thể nàng không tự chủ được dâng lên một cảm giác nóng bỏng.
Đôi tai nàng ửng đỏ, đột nhiên cảm thấy một luồng hơi lạnh, cúi đầu nhìn, móng vuốt hồ ly đã mượn cơ hội kéo chặt cổ áo trắng tinh của nàng.
Cổ áo thẳng tắp bị kéo ra một chút, lộ ra làn da lạnh lẽo, mịn màng, trên đó còn in dấu vết của lớp lông mềm mại của hồ ly, ửng một màu hồng nhạt.
Con hồ ly này, ngay cả lúc thế này mà vẫn nhớ tới việc trêu ghẹo nàng, quả nhiên bản tính không thay đổi.
Tán Thanh Xuân mặt hơi nóng lên, vuốt phẳng cổ áo, lấy miếng vải bông từ trong tủ, định trước tiên đặt Càng Nhiễm lên ghế.
Con hồ ly nhỏ nằm trong lòng nàng, đầu tai run lên, đau đến mức co rúm lại thành một quả cầu lông đỏ rực: "Đừng, sẽ đau."
Bây giờ mà đặt nàng lên ghế cứng ngắc, cũng chẳng khác gì hành hình.
Tán Thanh Xuân lúc này thật sự không biết phải làm thế nào, nàng không phải người thiếu quyết đoán, nhưng cứ bị con yêu tinh nhỏ này làm cho không thể tiến không thể lùi.
Tán Thanh Xuân dùng ngón tay dài nhẹ nhàng giữ cằm Càng Nhiễm, ánh mắt lạnh lùng đối diện với mắt nàng: "Yên lặng một chút, không được cử động, chỉ có thể nằm trên vai ta."
"Không muốn, tôi rất đau." Càng Nhiễm nói nhỏ, đôi mắt đầy nước mắt ngày càng nhiều, nước mắt trào ra, lăn xuống.
Tán Thanh Xuân thấy nàng được lợi rồi còn tỏ vẻ uất ức, khẽ nhíu mày, dù có khóc cũng không thể để con hồ ly nhỏ này làm loạn khắp nơi.
Nàng lạnh lùng, tay nhẹ nhàng giữ đầu hồ ly lông mượt, dịu dàng ấn Càng Nhiễm trở lại trên vai nàng.
Càng Nhiễm vô tình đâm mũi vào xương bả vai của Tán Thanh Xuân, đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt lại trào ra nhiều hơn.
"Đền ơn báo oán, lần này ta sẽ không để Thanh Thanh giúp ta chải lông nữa, ta thề!" Càng Nhiễm nghĩ thầm.
Tán Thanh Xuân cảm thấy áo mình bị ướt một mảng lớn bởi nước mắt của con hồ ly này, đúng là chẳng có cách nào, đành nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng Càng Nhiễm, truyền vào chút linh khí giúp nàng.
"Đừng khóc nữa, chỉ là một đợt sấm sét mà thôi." Tán Thanh Xuân giọng điệu nhẹ nhàng, dịu dàng vỗ về con hồ ly nhỏ.
Nghe vậy, Càng Nhiễm biết nàng không phải vì sấm sét mà khóc, mà chính là vì Tán Thanh Xuân đặt nàng xuống quá mạnh tay khiến nàng đau đớn.
Càng Nhiễm quay mặt đi không thèm để ý đến nàng, bỗng nhiên cảm thấy một bàn tay dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng mình, lượng linh khí vàng ấm áp tràn vào cơ thể nàng, giúp nàng cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Cảm giác giống như vừa được ngâm mình trong dòng suối linh khí, từng kẽ xương đều được lấp đầy sự dễ chịu, không thể diễn tả bằng lời.
Tán Thanh Xuân truyền vào nhiều linh khí như vậy, Càng Nhiễm gần như đã hấp thu đủ để biến hình thành người.
Càng Nhiễm cảm thấy thỏa mãn, nhắm mắt lại, vui vẻ nằm trên vai Tán Thanh Xuân, đuôi lớn vui vẻ lắc lư.
Hiện giờ nàng có tới năm chiếc đuôi, mỗi chiếc đuôi đỏ rực như lửa, được linh khí bổ sung thêm nên trở nên mềm mại bóng loáng, khi cùng nhau lắc lư thì thật sự nổi bật.
Tán Thanh Xuân ôm con hồ ly nhỏ trong lòng, đuôi lông xù xì chạm vào cổ tay nàng, thỉnh thoảng vỗ vài cái lên đùi nàng, hai tai hồ ly cũng hơi động đậy, có vẻ như không muốn khóc nữa.
Sau khi lấy xong đồ dùng tắm cho Càng Nhiễm, Tán Thanh Xuân dẫn nàng đến hồ nước mà bình thường nàng hay đến để luyện kiếm.
Mùa xuân đã gần cuối, ánh nắng chiếu xuống mặt nước ấm áp, những đợt sóng lăn tăn lấp lánh như thể có vàng vụn trong đó.
Càng Nhiễm nhìn thấy liền muốn tắm ngay, vội vã trượt xuống khỏi tay Tán Thanh Xuân.
Vừa mới bước vào hồ nước mát lạnh, Càng Nhiễm không khỏi co rụt lại một chút, Tán Thanh Xuân lập tức kéo nàng lên, lông ướt sũng nước, giống như một cơn mưa nhỏ rơi xuống hồ.
Càng Nhiễm nhớ lại lần trước khi nàng giặt đồ cho Tán Thanh Xuân, giờ thì tính sao đây, có phải là đang tắm cho hồ ly không?
Nhưng nhìn Tán Thanh Xuân đẹp như ngọc, bình thường lúc nào cũng lạnh lùng không gần gũi, lại tắm cho nàng, trong lòng Càng Nhiễm cảm thấy rất thỏa mãn.
"Để ta xuống, ta chỉ cần làm quen một chút là được." Càng Nhiễm vui vẻ, không kìm được nói với Tán Thanh Xuân.
Tán Thanh Xuân nhìn nàng, đôi mắt còn sưng húp do khóc, lông hồ ly đỏ rực vẫn còn vương chút nước mắt, nàng nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi.
Rồi Tán Thanh Xuân vận một pháp quyết, làm tăng nhiệt độ của hồ nước lên một chút, sau đó ôm Càng Nhiễm vào lòng, từ từ đặt nàng xuống hồ.
Lần này cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhiệt độ vừa phải, Càng Nhiễm có thể tự do bơi lội. Nàng không bơi xa, chỉ tìm một chỗ để Tán Thanh Xuân chải lông cho mình, hai chân đặt trên đá núi xanh nhạt, mồm ngậm lấy chiếc lược bạch ngọc đưa cho Tán Thanh Xuân.
Đôi mắt Càng Nhiễm dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh như ngọc, bộ lông của nàng sau khi tắm đã mềm mại như lụa, không cần lược cũng rất mượt mà.
Tán Thanh Xuân nhận chiếc lược bạch ngọc từ miệng con hồ ly nhỏ, lược này cũng khắc hình một con hồ ly, có vẻ là do Càng Nhiễm tự làm.
Tán Thanh Xuân ngồi bên hồ, cúi đầu, dịu dàng chải lông cho Càng Nhiễm.
Không thể không nói, Tán Thanh Xuân rất chuyên tâm trong công việc, rất biết cách chăm sóc hồ ly, chải lông không hề qua loa, mà làm rất tỉ mỉ và nhẹ nhàng. Càng Nhiễm dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Càng Nhiễm thoải mái nhắm mắt, tựa đầu lên đùi Tán Thanh Xuân, ngái ngủ nói: "Cho ngươi chín điểm."
Tán Thanh Xuân ngừng chải lông, ánh mắt chăm chú nhìn nàng: "Chín điểm là sao?"
Càng Nhiễm thỏa mãn cọ nhẹ lên đùi nàng: "Mười điểm thì cho ngươi chín điểm, còn một điểm, sợ ngươi kiêu ngạo, lần sau làm tốt hơn nữa."
Con yêu tinh nhỏ này thật sự khiến nàng phải làm theo yêu cầu, Tán Thanh Xuân làm tiên vương tám trăm năm, chưa từng làm những chuyện thế này.
Lông hồ ly trên lưng của Càng Nhiễm đã được chải xong, Tán Thanh Xuân một tay cầm lược ngọc, tay kia đỡ lấy lưng của con hồ ly nhỏ, từ từ lật nàng lại, chải tiếp lớp lông mềm mại trên bụng.
Lông hồ ly trên bụng của Càng Nhiễm vừa mềm mại lại trắng tinh, lại còn chống nước rất tốt, dù đã lâu mà không bị thấm ướt. Tán Thanh Xuân không khỏi buông chiếc lược ngọc, đưa tay vào trong hồ nước, múc một chút nước vẩy lên bộ lông của hồ ly.
Một vốc nước rơi xuống người hồ ly, giống như những giọt nước lăn xuống, chỉ có một chút nước thấm vào bộ lông của nàng.
Thấy vậy, Tán Thanh Xuân lại múc một vốc nước nữa, đổ hết lên bộ lông trắng mềm như mây của hồ ly, rồi dùng ngón tay dài nhẹ nhàng xoa xoa, giúp nước hồ thấm đều vào lông của nàng.
Trong tay nàng, con hồ ly nhỏ bỗng chốc biến thành một mỹ nhân quyến rũ, mái tóc dài như tơ rũ xuống giữa hai chân nàng, làn da tuyết trắng như băng, thân hình cao ráo thon thả, làn da mịn màng như ngọc, trên cơ thể toát lên ánh sáng mờ ảo.
Càng Nhiễm khoác lên mình chiếc vải đỏ mỏng manh, đôi mắt mơ màng như sương, hai má ửng đỏ như mây chiều, mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt trong suốt, sạch sẽ của Tán Thanh Xuân.
Để nàng chải lông, nhưng nàng lại nhân cơ hội này mà vuốt ve mình, Thanh Thanh rốt cuộc đang ám chỉ điều gì?
Càng Nhiễm từ từ đứng dậy từ trong nước, mỗi cử động đều đầy mê hoặc, chậm rãi tiến lại gần bên tai Tán Thanh Xuân, nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi có muốn cùng ta song tu không?"
Cơ thể mềm mại nóng bỏng dán sát vào, qua lớp vải mỏng, cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp rõ rệt, hơi nóng tỏa ra, bao phủ lấy họ.
Mùi hương nhẹ nhàng theo từng nhịp thở của Càng Nhiễm, khoảng cách gần như vậy, ngay cả tiếng tim đập cũng trở nên rõ ràng hơn.
Tán Thanh Xuân khẽ nhắm mắt lại, mi mắt không ngừng run rẩy, dung nhan như tranh vẽ của nàng phủ lên một lớp phấn mỏng, trong khoảnh khắc này, nàng như một vị thần tiên sa xuống trần gian.
Càng Nhiễm khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly, nhẹ nhàng hôn lên mặt nghiêng thanh thoát của Tán Thanh Xuân: "Muốn không?"