Thanh Xuân Tiên Vương Mang Thai Cáo Con Của Tôi

Chương 52

Tiểu Thích Duệ hỏi: "Đại vương, hôm nay chúng ta có thể về Hồ Hồ Sơn không?"

 

Càng Nhiễm gật đầu: "Chắc là được."

 

Tiểu Thích Duệ có chút ngượng ngùng nói: "Đại vương, hiện giờ ta có hơi béo, một chút là lại ăn quá nhiều, không biết khi dùng trận truyền tống, có phải sẽ bị thu phí nhiều hơn không?" (Editor: thương bé nhím quáaa)

 

Càng Nhiễm nhìn Tiểu Thích Duệ, tổng thể chỉ thấy hơi to hơn bình thường một chút, không thấy chỗ nào béo lên: "Chắc là không đâu, người ta tính phí theo đầu yêu, mà ngươi đâu có béo lên đâu?"

 

Tiểu Thích Duệ véo véo phần mỡ mềm trên bụng, lắc qua lắc lại cho đại vương xem: "Bụng nhỏ của ta béo lên rồi, giờ mà xuống nước bơi, dùng cái vòng mỡ này có thể nổi lên được đấy."

 

Bụng của Tiểu Thích Duệ màu hồng, trên đó có rất nhiều lông mềm mại, mỡ mềm bị véo lên rồi thả xuống, khá là mềm mại và đàn hồi, lắc qua lắc lại.

 

Lông bụng của Tiểu Thích Duệ còn mượt mà hơn lúc trước, trông bóng loáng, chắc hẳn là ăn uống tốt, lại thường xuyên bị con người xoa nắn.

 

Vẫn là một con nhím nhỏ thì tốt hơn, bình thường cũng không có gì lo lắng.

 

Càng Nhiễm vỗ tay một cái, nói: "Quả thật là hơi béo một chút, nhưng không sao đâu, đại vương giờ có thể bay bằng kiếm, đến lúc đó ngươi chỉ cần đứng sau đại vương, nắm chắc là được."

 

Tiểu Thích Duệ thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: "Hì hì, vậy ta yên tâm rồi, đại vương, khi nào chúng ta về Hồ Hồ Sơn, ta đi thu dọn đồ đạc đây."

 

Càng Nhiễm nói: "Khi ngươi thu dọn xong, đợi ta ở đây, ta phải đi tìm Tán Thanh Xuân lấy lệnh bài tông chủ."

 

Khi Càng Nhiễm quay lại tẩm cung, Tán Thanh Xuân đang ngồi trong điện, chơi đàn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên dây, âm điệu du dương, thanh thoát.

 

Trước đây, Càng Nhiễm từng nghĩ rằng Tán Thanh Xuân sẽ giết nàng cùng với nữ chính, khiến nàng cảm thấy sợ hãi, nhưng giờ nàng lại nghĩ, dù chết trong tay Tán Thanh Xuân, thực ra cũng không sao.

 

Nàng chỉ sợ Tán Thanh Xuân vì nàng mà thật sự như lời sư muội nàng nói, sẽ phá vỡ lời thề, đi vào con đường không thể cứu vãn.

 

Vì vậy, người nên rời đi là nàng, nàng đã có được thứ mà mình mong muốn từ lâu, Tán Thanh Xuân nên ngồi trên mây, đừng vì nàng mà xuống trần, vấy bẩn tay chân.

 

Âm điệu đàn tạm ngừng, Tán Thanh Xuân ngẩng mắt nhìn Càng Nhiễm, nhẹ nhàng hỏi: "Vừa rồi ngươi đi đâu, sao không đợi ta trong tẩm cung?"

 

Càng Nhiễm không khỏi cảm thấy lo lắng, đi đến trước mặt Tán Thanh Xuân: "Không đi đâu cả, chỉ đi tìm Tiểu Thích Duệ, nói chuyện với nàng một lát."

 

Tán Thanh Xuân cúi đầu, giọng nhẹ nhàng: "Vừa rồi ta và sư muội ở đại điện nói chuyện, ngươi có nghe thấy không?"

 

Càng Nhiễm không khỏi khẽ vặn ngón tay, nàng rõ ràng đã ẩn thân, tại sao Tán Thanh Xuân vẫn có thể biết nàng đi đâu.

 

Nàng chỉ có thể thành thật gật đầu: "Nghe thấy rồi."

 

Tán Thanh Xuân vẻ mặt nghiêm túc nói: "Những lời nàng ta nói ngươi không cần lo lắng, ta có cách giải quyết tất cả vấn đề, đến lúc đó ta sẽ cùng ngươi tổ chức nghi lễ kết đạo lữ, ngươi chỉ cần ở bên cạnh ta là được."

 

Càng Nhiễm ngây người nhìn Tán Thanh Xuân, nàng chỉ ngồi đó, lưng thẳng tắp, mặc gió mưa tơi tả, cũng không thể làm nàng khuất phục, Tán Thanh Xuân như vậy mới là một tiên vương đích thực.

 

Cách giải quyết của Tán Thanh Xuân, Càng Nhiễm có thể đoán được chút ít, nhưng nàng thật sự không nỡ để Tán Thanh Xuân vì nàng mà chịu khổ, Tán Thanh Xuân không chịu để nàng rời đi, giữa họ mãi mãi không thể có kết thúc.

 

Càng Nhiễm chủ động ngồi cạnh Tán Thanh Xuân, vòng tay ôm lấy nàng, tựa đầu vào lòng nàng: "Thanh Thanh, nếu chúng ta chỉ là một đôi vợ chồng bình thường thì tốt biết mấy."

 

Tán Thanh Xuân xoa nhẹ tai cáo của Càng Nhiễm, an ủi nói: "Dù không phải vợ chồng bình thường, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi toàn vẹn."

 

Càng Nhiễm nghe thấy lời này, lòng lại không hiểu sao cảm thấy càng thêm đau khổ, nàng không phải là loại linh thú không lo nghĩ, không thể yên tâm nhìn Tán Thanh Xuân vì nàng mà lên kế hoạch, bảo vệ nàng khỏi mưa gió.

 

Nàng hôn lên môi Tán Thanh Xuân, nghiêng người đè nàng xuống bàn, đầu lưỡi quấn lấy nhau, lần đầu tiên nàng quên hết mọi thứ mà cuốn vào nụ hôn, ngón tay dài mơn trớn lên eo Tán Thanh Xuân.

 

Tán Thanh Xuân cũng không ngờ Càng Nhiễm sẽ đột nhiên nhiệt tình như vậy, có lẽ là lần đầu thử qua cảm giác dục vọng, nàng cũng đã nghe nói yêu tộc rất cuồng nhiệt với chuyện này, thỏa mãn một chút cũng là chuyện bình thường.

 

Những ngày qua, Càng Nhiễm đã chịu rất nhiều uất ức, chính vì lòng tham của nàng, mà để Càng Nhiễm luôn biến thành con nhím nhỏ trước mặt mọi người.

 

Tán Thanh Xuân leo lên lưng Càng Nhiễm, hôn nàng, rất nhanh không thể nhịn được mà thở gấp, nhiệt độ giữa hai người dần tăng lên.

 

Tán Thanh Xuân tóc mai ướt mồ hôi, vành tai đều ửng hồng, tóc dài như thác nước xõa xuống trên lưng trắng nõn, eo nhỏ như thể sắp bị gập lại.

 

Càng Nhiễm rút tay ra từ vạt áo lộn xộn của Tán Thanh Xuân, ôm chặt lấy nàng vào lòng, thấp giọng gọi: "Thanh Thanh."

 

Đôi mắt Tán Thanh Xuân trong khoảnh khắc mê mải, quyến rũ như nước, hơi thở vẫn chưa tản đi, nàng mềm mại dựa vào người Càng Nhiễm, nắm lấy tay nàng, hai bàn tay đan vào nhau: "Đừng sợ, ngươi phải tin ta có thể giải quyết tất cả, tiểu cáo của ta phải ngoan một chút."

 

Nàng nhắm mắt lại, giữa lông mày và đôi mắt có chút mệt mỏi, trông có vẻ là vì thời gian qua vất vả quá nhiều, Càng Nhiễm đau lòng, hôn nàng một cái lại một cái: "Nhưng Thanh Thanh, ta không muốn lúc nào cũng để ngươi chịu khổ, ta cũng muốn vì ngươi che chắn gió mưa."

 

Những nụ hôn ấm áp rơi trên mặt Tán Thanh Xuân, mang theo cảm giác tê tê ngứa ngáy, Tán Thanh Xuân khóe môi cong lên, vỗ vỗ lên mặt Càng Nhiễm: "Không sao đâu, không cần như vậy, cũng đừng rời khỏi bên cạnh ta."

 

Càng Nhiễm thấy giọng nàng rất nhẹ, sắp ngủ rồi, liền ôm nàng lên: "Ta sẽ ôm ngươi đi ngủ trước."

 

Nàng ôm Tán Thanh Xuân lên giường, giúp nàng chỉnh lại y phục, đắp lại chăn gấm.

 

Lúc trước, Càng Nhiễm đã lấy được lệnh bài tông chủ từ Tán Thanh Xuân, nàng lấy lệnh bài ra, nắm chặt trong tay, nặng nề, có chút đau tay.

 

Nàng cúi đầu nhìn lệnh bài, rồi lại nhìn một lần nữa Tán Thanh Xuân đang ngủ say, đôi mày vẫn nhíu chặt, không khỏi đặt lệnh bài xuống, cúi đầu giúp Tán Thanh Xuân vuốt phẳng trán nàng.

 

Càng Nhiễm không nỡ, hôn nhẹ lên Tán Thanh Xuân, rồi ôm nàng vào lòng, cùng nhau ngủ một lúc, sau đó mới rời khỏi tẩm cung.

 

Nàng đi đến chỗ Tiểu Thích Duệ, đóng gói hành lý cho Tiểu Thích Duệ, cho vào nhẫn trữ vật.

 

Càng Nhiễm triệu hồi linh kiếm, nhìn thấy linh kiếm, không khỏi thở dài trong lòng, cây kiếm này cũng là thứ nàng có được kể từ khi ở bên Thanh Thanh.

 

Tiểu Thích Duệ đứng bên cạnh nhìn đại vương không nỡ rời đi, không khỏi lên tiếng: "Đại vương, nếu ngươi không muốn đi, chúng ta cứ ở lại đây đi, thực ra ở lại Thái Huyền Tông cũng không sao, ta thấy người ở đây cũng khá tốt."

 

Càng Nhiễm bước lên linh kiếm, kéo Tiểu Thích Duệ đến trước mặt, vận chuyển linh khí, lập tức bay lên.

 

Ban đầu tưởng rằng sẽ giống như khi Tán Thanh Xuân dạy nàng hôm trước, bay thuận lợi, không ngờ giữa chừng, linh kiếm bắt đầu rung lắc, bay thẳng xuống dưới như sắp rơi xuống đất.

 

Tiểu Thích Duệ vội vàng nhào về phía thân kiếm, suýt nữa bị mất thăng bằng, rơi khỏi linh kiếm, Càng Nhiễm vội vàng túm lấy chân nhỏ bé của Tiểu Thích Duệ, ôm chặt nàng vào lòng.

 

Nàng đặt chân lên linh kiếm, vận chuyển pháp thuật, thi triển một đạo linh khí khóa chặt sự hỗn loạn của linh kiếm.

 

[80, chuyện gì vậy, định phản bội à!]

 

Cán kiếm của Bát Thập chỉ về phía Phù Dao Điện, gật gật hai cái, rồi lại chỉ về phía Hồ Hồ Sơn, lắc mạnh vài cái.

 

Càng Nhiễm đã ở bên Bát Thập lâu như vậy, ngay lập tức hiểu được ý của cây kiếm linh nhỏ này.

 

Khi có Tán Thanh Xuân ở bên, Bát Thập rất phối hợp, muốn tranh thủ thể hiện tốt trước mặt Tiên Vương, sớm được chọn làm linh kiếm của Tiên Vương.

 

Nhưng khi không có ai, tính khí cứng đầu của Bát Thập lại nổi lên, vừa ăn ở trong chén của Càng Nhiễm, lại còn nhìn cái nồi của Tán Thanh Xuân.

 

Càng Nhiễm chỉ có thể vung cây roi nhỏ, dạy cho con ngựa nhỏ cứng đầu này một chút.

 

Càng Nhiễm cong ngón tay, nhắm vào thân kiếm của Bát Thập, đánh lên thân kiếm khiến kiếm vang lên những tiếng ù ù, phát ra những âm thanh trầm đục.

 

[Nếu ngươi không đi, ta sẽ cho ngươi vào trong Ngọc Quả, sau đó tìm một lò luyện khí, nung chảy ngươi luôn!]

 

Kiếm linh đang choáng váng bị đánh cho đầu óc quay cuồng, không ngừng lắc lư cán kiếm.

 

Nếu không phải Càng Nhiễm chỉ còn cây kiếm này, cô thật sự muốn ném Bát Thập đi.

 

Càng Nhiễm nhớ đến một cơ duyên của nam chủ trong sách, không thể nhịn được nữa, liền nói:

 

[Ta biết một bí cảnh, có khả năng phục hồi ngươi, nếu ngươi muốn phục hồi phong độ, mau động đậy đi!]

 

Nghe xong, Bát Thập không còn choáng váng nữa, cũng không đau đớn mà lắc lư, thân kiếm rung lên, lại có thể bay hàng nghìn dặm.

 

Càng Nhiễm thấy nó cuối cùng cũng phối hợp, liền đặt lại Tiểu Thích Duệ lên phía trước, lại tiếp tục bay trên kiếm.

 

Lần này bay vừa nhanh vừa ổn, chưa đầy một khắc, đã bay đến rìa của Thái Huyền Tông, Càng Nhiễm cảm nhận được trận pháp bảo vệ tông môn khi cách mười mét.

 

Cô là yêu tu, có thể cảm nhận được sức mạnh của trận pháp bảo vệ tông môn, chắc chắn là để phòng ngừa yêu ma xâm nhập, dù còn xa như vậy, lông cáo đỏ trên người cô cũng bị cuồng phong thổi bay tán loạn.

 

Lông trên cơ thể Càng Nhiễm căng cứng, cảm nhận được sức ép, cô có lệnh bài tông chủ, miễn cưỡng có thể giữ được cơ thể không run rẩy, còn Tiểu Thích Duệ ở dưới chân cô thì thu mình thành một quả cầu.

 

Cô thử để lệnh bài tiếp xúc với trận pháp, nhưng phát hiện có một vòng sáng cong lóe lên, ánh sáng màu xanh nhạt lưu động, nhanh chóng biến mất.

 

Một vài nhịp thở sau, trận pháp vẫn còn, không bị phá vỡ ngay lập tức.

 

Xui xẻo, chẳng lẽ lại là một cái lệnh bài giả?

 

Càng Nhiễm lại lấy lệnh bài ra, nhìn ngắm kỹ, cái lệnh bài này tinh xảo và sang trọng, cao cấp hơn rất nhiều so với cái vòng nhỏ mà cô đã nhận trước đó, chắc chắn không thể là giả.

 

Cô thử ấn hết tất cả các cơ quan có thể, nhưng không tìm thấy bất cứ cơ quan nào.

 

Chẳng lẽ cái này chỉ là một chiếc chìa khóa, còn phải tìm ra ổ khóa ở đâu sao?

 

Càng Nhiễm xoa xoa trán, cô chỉ biết nghe Tán Thanh Xuân nói ra ngoài phải dùng lệnh bài tông chủ, quên mất hỏi Tán Thanh Xuân làm thế nào để mở.

 

Giờ quay lại tìm hỏi, chẳng phải rất xấu hổ sao.

Bình Luận (0)
Comment