Thanh Xuân Tiên Vương Mang Thai Cáo Con Của Tôi

Chương 74

Càng Nhiễm cầm lấy đơn thuốc mà Tả Xuân Lê viết, hầu hết linh thảo thượng phẩm đều có thể lấy từ Vạn Dược Môn, chỉ còn năm vị thuốc là môn phái không có.

 

Trong đó, ba loại thuốc là dành cho tiểu hồ ly, bao gồm Huyền Băng Linh Tủy, Ngưng Tâm Tiên Thảo và Xích Nguyệt Thánh Lan. Hai vị còn lại là Thần Mộc Chi Tinh và Băng Thiềm Độc Mục, dùng để giải độc cho Song Chân.

 

Huyền Băng Linh Tủy và Thần Mộc Chi Tinh đều từng xuất hiện trong cùng một bí cảnh di động, có thể thu thập cùng lúc. Ba vị thuốc còn lại có thể tìm kiếm tại hội đấu giá lớn nhất khu vực trung bộ giới tu chân. Chỉ cần linh thạch đủ, khả năng mua được là rất cao.

 

Song Chân hiện tại chỉ tạm thời áp chế được độc, cách lần phát tác tiếp theo chỉ còn mười lăm ngày. Trong khoảng thời gian đó, bọn họ cần lấy được Thần Mộc Chi Tinh từ bí cảnh và gửi về Thái Huyền Tông thông qua truyền tống trận của tông môn.

 

Sau đó, họ phải lập tức khởi hành đến hội đấu giá trung bộ để mua Băng Thiềm Độc Mục. Trong vòng mười lăm ngày còn lại, những linh dược này phải được đưa trở về tông môn kịp thời.

 

Ngoài ra, Càng Nhiễm và Tán Thanh Xuân cũng cần tìm cách đánh thức tiểu hồ ly sớm nhất có thể. Chỉ khi tiểu hồ ly tỉnh lại, linh dược mới phát huy tối đa công dụng.

 

Tại Phù Dao Điện, Càng Nhiễm cầm trong tay ngọc giản, mày nhíu chặt. Thần Mộc Chi Tinh mà Song Chân cần nằm trong bí cảnh di động, còn Huyền Băng Linh Tủy cho tiểu hồ ly lại nằm trong vạn niên tiên tuyền luôn di chuyển bên trong bí cảnh, thực sự khó khăn trùng trùng.

 

Trong nguyên tác, vốn không hề nhắc đến bí cảnh này. Càng Nhiễm không cho rằng vận khí của mình đủ tốt để tìm ra nó. Nghe nói bí cảnh di động sẽ hiển lộ bản đồ khác nhau với mỗi người. Ngay cả Vạn Dược Môn cũng chỉ mới gặp được một lần.

 

Liệu nàng có thể kích hoạt bí cảnh này một lần nữa sao? Lần trước tiến vào Thần Kiếm Mộ đã là nhờ biết trước cốt truyện, lại đúng lúc gặp được tiểu yêu điểu mới tìm thấy cửa vào. Nhưng kể cả vậy, bọn họ cũng phải vòng vèo nửa ngày mới đến được nơi cần đến.

 

Lông mày Càng Nhiễm càng nhíu chặt hơn. Đột nhiên, một bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng đặt lên giữa trán nàng, mùi hương đàn hương thanh nhã khiến nàng dần bình tâm lại.

 

Càng Nhiễm ngẩng lên nhìn Tán Thanh Xuân: "Thanh Thanh, bí cảnh này rất khó tìm. Vị trí mỗi lần xuất hiện đều không giống nhau, lúc thì ở băng nguyên, lúc lại ở thảo nguyên. Thời gian và địa điểm đều không trùng khớp. Ta thực sự không tìm ra được mối liên hệ nào."

 

Tán Thanh Xuân bình tĩnh phân tích: "Bí cảnh không thể vô duyên vô cớ di chuyển. Một số bí cảnh có thể dựa vào ngũ hành thiên nhiên để tự hội tụ linh khí. Theo thời gian, bí cảnh sinh ra chút linh trí, sẽ tự động di chuyển đến nơi thích hợp để hấp thu linh khí."

 

"Trong vòng một trăm năm qua, có người từng thấy bí cảnh này xuất hiện tại Lưu Sa Đảo. Đảo này hẻo lánh, linh khí lại thưa thớt, rất ít người lui tới. Bí cảnh dừng ở đó vốn đã rất kỳ lạ, nên khả năng rời đi sớm là không cao. Mỗi lần di chuyển, bí cảnh cũng tiêu hao không ít năng lượng."

 

Càng Nhiễm gật đầu: "Được, chúng ta có thể thử vận may ở Lưu Sa Đảo. Nhưng ta không chắc liệu có tìm được bí cảnh hay không."

 

Ánh mắt Tán Thanh Xuân kiên định: "Sẽ tìm được. Khi bí cảnh xuất hiện, nó sẽ gây ra dao động linh khí. Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần cùng nhau mở rộng thần thức tìm kiếm."

 

Càng Nhiễm nhìn thoáng qua bụng của Tán Thanh Xuân, nhớ đến lời Tả Xuân Lê dặn phải thường xuyên ở bên cạnh tiểu hồ ly con. Nàng kéo tay Tán Thanh Xuân, để nàng ngồi lên đùi mình.

 

Tay nàng đặt lên bụng Tán Thanh Xuân, đầu nhẹ tựa vào hõm vai nàng, dịu dàng nói: "Mở rộng thần thức tiêu hao rất nhiều tinh lực. Ngươi còn đang mang thai tiểu hồ ly, đến lúc đó để một mình ta tìm là được rồi."

 

Lòng bàn tay ấm áp của Càng Nhiễm nhẹ nhàng xoa lên bụng, cảm giác thoải mái lan tỏa, giữa hai người toát lên một không khí dịu dàng ấm áp.

 

Tán Thanh Xuân khẽ vuốt sau đầu nàng: "Một mình ngươi cũng sẽ rất vất vả. Mang thêm nhiều người đi. Bất kể ai tìm thấy bí cảnh trước, chúng ta đều có thể nhanh chóng tiếp cận hơn. Sư muội đã giới thiệu cho ta vài người, ngươi muốn xem thử không, xem có mang theo được không?"

 

Càng Nhiễm tò mò hỏi: "Song Chân giới thiệu ai? Có phải cũng bao gồm cả đệ tử của nàng không?"

 

Tán Thanh Xuân mỉm cười: "Ừ. Sư muội nói Minh Nguyệt thường xuyên đi lịch luyện bên ngoài, rất thành thạo sử dụng pháp khí phi hành. Nàng có thể phụ trách mấy việc lặt vặt, như lấy nước nấu cơm, còn ngươi và ta thì ở bên trong chăm sóc tiểu hồ ly."

 

Càng Nhiễm cười mỉa: "Song Chân thật khéo. Vừa nói Tả Môn Chủ cao cả biết bao, quay đầu lại đã lén nhét đại đệ tử của mình vào rồi."

 

Tán Thanh Xuân thấy vẻ mặt tức giận của Càng Nhiễm, ôn nhu nói: "Minh Nguyệt cũng là ta nhìn lớn lên. Nàng tính cách chững chạc, làm việc cẩn thận, lại là đại đệ tử của sư muội, nhân phẩm và năng lực đều không tệ."

 

"Sư muội lo lắng nếu gặp chuyện bất ngờ mà không có người hỗ trợ, nên muốn để Tần trưởng lão đi cùng. Bà ấy từng chu du nhiều nơi, giao thiệp rộng rãi, lại tinh thông pháp khí và linh bảo. Nếu pháp khí phi hành gặp sự cố, Tần trưởng lão có thể hỗ trợ. Nếu gặp nguy hiểm, cũng có người bảo vệ một hai."

 

Càng Nhiễm cảm thấy mình có thể bảo vệ được Tán Thanh Xuân, nhưng nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, có lẽ cũng khó mà địch lại bốn phương tám hướng. Tần trưởng lão vốn cùng thế hệ với sư tôn của Tán Thanh Xuân, chắc chắn là một cao thủ. Có bà ấy đồng hành, mọi chuyện sẽ vững vàng hơn, lại thêm tính cách dễ gần, quả thật cách sắp xếp này cũng khá ổn thỏa.

 

Đã mang theo ba người, Càng Nhiễm muốn đưa cả Vân Mộ Dữ đi cùng. Dù sao thì cũng là nữ chính của nguyên tác, khí vận và cơ duyên chắc chắn không hề tầm thường.

 

Bí cảnh di động và tiên tuyền biết chạy trốn, nàng có thể không tìm thấy, nhưng Vân Mộ Dữ là nữ chính của nguyên tác, kiểu gì cũng phải có chút ưu ái từ vận mệnh chứ.

 

Càng Nhiễm không nhịn được mà hỏi: "Có thể mang theo Mộ Dữ cùng đi không?"

 

Tán Thanh Xuân nhướng mày: "Mộ Dữ mới chỉ Chúc Cơ (1), ra ngoài lịch luyện nguy hiểm, sao nàng lại muốn đưa con bé theo?"

 

Càng Nhiễm không biết phải giải thích vấn đề mang tính huyền học này như thế nào, đành tìm một cách nói khác: "Ta nghĩ rằng Vân Mộ Dữ là đồ đệ của nàng, khí vận hẳn sẽ không tồi. Chúng ta mang theo con bé, chắc sẽ nhanh chóng tìm được bí cảnh hơn. Hơn nữa, đồ đệ của người khác đều mang theo, nếu không mang con bé theo, nó sẽ buồn."

 

Tán Thanh Xuân liếc nhìn nàng, trêu chọc: "Ta thấy vị sư tôn này nên đổi lại cho nàng làm, đúng là quá chu đáo rồi."

 

Càng Nhiễm mặt dày đáp lời: "Đúng vậy, ta hiện tại là yêu quái Ngưng Hồn (7) kỳ, dạy một tiểu tu sĩ Chúc Cơ (1) kỳ thì dư sức. Mấy hôm trước ta thấy kiếm pháp con bé luyện đều là những thứ ta đã luyện qua, có thể chỉ dạy nó một chút."

 

Tán Thanh Xuân nghe giọng điệu tự tin của nàng, khẽ nhướng mày: "Nếu vậy thì tốt, sau này để nàng dạy. Ta thấy nàng làm sư mẫu thật sự rất hợp."

 

Càng Nhiễm lập tức đồng ý: "Không thành vấn đề, giao cho ta nàng cứ yên tâm, ta nhất định sẽ dạy con bé thật tốt."

 

Vân Mộ Dữ trời sinh kiếm cốt, trong cả triệu người mới có được một người như vậy. Khi xưa Càng Nhiễm học kiếm, thiên tư còn kém xa Vân Mộ Dữ. Vân Mộ Dữ không chỉ có thiên phú mà còn có nghị lực, e rằng nàng hồ ly này chẳng dạy được bao lâu.

 

Tán Thanh Xuân nhẹ nhàng mở miệng, từ trên cao nhìn xuống Càng Nhiễm với dung nhan tinh xảo, xinh đẹp: "Đặt ta xuống, ta đi tìm sư muội sắp xếp chuyện xuất hành."

 

Càng Nhiễm không cho Tán Thanh Xuân rời đi, hai tay ôm lấy eo thon của nàng: "Tả môn chủ chẳng phải đã nói muốn chúng ta thân mật một chút để đánh thức con sao? Nàng cứ ngồi đây đừng đi, dùng thần thức truyền tin cho Song Chân là được. Nàng ấy đã đồng ý lo liệu những chuyện này rồi."

 

Tán Thanh Xuân trong mắt thoáng qua một tia bất đắc dĩ nhưng lại mang theo chút sủng nịch, dùng thần thức truyền tin đi: "Được, đều nghe nàng."

 

Nàng khẽ cười bất lực, điểm nhẹ lên chóp mũi Càng Nhiễm: "Nàng cứ vuốt ve mãi thế này, con cũng chẳng có phản ứng."

 

Càng Nhiễm nhìn Tán Thanh Xuân, hàng mi dày cong dài chớp nhẹ: "Ta biết, ta chỉ đang nghĩ có cách nào tốt hơn không. Vuốt ve thế này con vẫn còn, ta yên tâm hơn một chút."

 

Tán Thanh Xuân nhắc nhở: "Tả môn chủ nói phải nói chuyện nhiều với đứa trẻ, nàng thử nghĩ xem sẽ nói gì với tiểu hồ ly?"

 

Càng Nhiễm vừa xoa bụng Tán Thanh Xuân, vừa nghiêm túc nói: "Tiểu hồ ly mau tỉnh dậy nhé, đại hồ ly yêu con."

 

Tán Thanh Xuân bị giọng điệu thành kính cầu nguyện của nàng chọc cười, nhẹ nhàng nựng đôi tai hồ ly của nàng: "Nàng coi ta là đá cầu nguyện à?"

 

Càng Nhiễm nhìn gương mặt thanh nhã của Tán Thanh Xuân, trong đôi mắt sóng sánh ánh nước, khẽ thổi một luồng khí ấm vào vành tai trắng nõn của nàng: "Đúng vậy, Tiên Tôn, nàng cảm thấy ta làm thế này có thành công không?"

 

Đôi mắt của tiểu hồ ly lúc này đầy ắp những móc câu nhỏ, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.

 

Vành tai của Tán Thanh Xuân thoáng ửng đỏ, thản nhiên hỏi: "Thành tâm không?"

 

Càng Nhiễm hôn một cái lên gò má trắng mịn như ngọc của nàng: "Thế này đủ thành tâm chưa?"

 

Nụ hôn vang dội làm Tán Thanh Xuân không nhịn được mà lườm nàng một cái.

 

Càng Nhiễm lại hôn lên đôi môi mềm mại, ngọt ngào của Tán Thanh Xuân, càng hôn càng yêu thích.

 

Nàng ngẩng đầu, khóe mắt hơi nhếch lên, đầy vẻ quyến rũ: "Có phải vẫn chưa đủ? Nếu không, để ta thi pháp nhé, Tiên Tôn~"

 

Càng Nhiễm bế Tán Thanh Xuân lên, đặt nàng lên giường, như một yêu tinh tu luyện ngàn năm, dung nhan kiều diễm đến mức động lòng người.

 

Tán Thanh Xuân dùng ngón tay thon dài khẽ nâng cằm nàng lên, giọng nói hơi khàn: "Dự định bắt đầu thi pháp từ đâu đây?"

 

Càng Nhiễm xõa mái tóc đỏ dài đến eo, khẽ lắc lư, toát lên vẻ đẹp khó tả: "Không nói cho nàng biết."

 

Càng Nhiễm cúi người, hôn nhẹ lên đôi mày thanh thoát của Tán Thanh Xuân.

 

Hồ ly tinh thi pháp hơi lâu, cả hai đều lấm tấm mồ hôi nóng, ánh sáng ngoài cửa sổ rọi lên người, làm những giọt mồ hôi lấp lánh ánh sáng, tạo nên vẻ đẹp mơ hồ mà duy mỹ.

 

Càng Nhiễm ngẩng đầu, má ửng hồng, còn vương chút ánh nước, cọ cọ vào tay Tán Thanh Xuân để lau bớt.

 

Nàng hôn nhẹ lên vùng bụng trắng mịn của Tán Thanh Xuân: "Sau này ta sẽ kể chuyện cho tiểu hồ ly nghe mỗi ngày nhé?"

 

Tán Thanh Xuân kéo chăn lên, đắp kín cho cả hai, giọng nói lười biếng, hơi khàn: "Kể chuyện gì?"

 

Càng Nhiễm chống cằm bằng tay, năm chiếc đuôi cáo đỏ rực nhẹ nhàng đong đưa theo tâm trạng, nhìn về phía Tán Thanh Xuân đáp: "Chỉ là mấy câu chuyện trước khi ngủ thôi. Ta từng nghe rất nhiều chuyện, vừa hay có thể dùng để mỗi ngày dỗ bảo bảo và nàng."

 

Tán Thanh Xuân nhìn đôi môi mềm mại như cánh hoa hồng của nàng, đầu lưỡi đỏ thẫm còn vương chút nước sáng lấp lánh, liền quay đầu đi, niệm một đạo Thanh Trần Quyết trên người cả hai: "Ừ, vậy sau này mỗi tối nàng kể."

 

Càng Nhiễm thấy giữa mày mắt Tán Thanh Xuân thoáng hiện vẻ mệt mỏi, liền giúp nàng vén gọn những sợi tóc mai ướt đẫm mồ hôi, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng dỗ ngủ.

 

Tán Thanh Xuân mấy ngày nay luôn bận rộn chăm sóc Song Chân, trong lòng lúc nào cũng canh cánh, lại còn đang mang thai, quả thực nên thả lỏng nghỉ ngơi một chút.

 

Càng Nhiễm giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng dẫn một luồng linh khí của mình vào, cảm nhận tình trạng của tiểu hồ ly. Tim tiểu hồ ly vẫn đập mạnh mẽ, nhưng vẫn không có phản ứng với nàng.

 

Nàng hơi thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ không được nóng vội, nóng vội dễ hỏng chuyện. Sau khi đắp kín chăn cho Tán Thanh Xuân, nàng xuống giường, cầm ngọc giản vẽ vài thứ, chuẩn bị khi đi sẽ để lại cho Tiểu Thích Duệ.

Bình Luận (0)
Comment