Thanh Xuân Tươi Đẹp Bị Phá Vỡ

Chương 24

Tuy đi ngủ muộn nhưng cô vẫn dậy đúng giờ. Do đang ở nhà người bạn nên cô rất có chừng mực, thay đồ vệ sinh gọn gàng xong thì đi từng phòng khua khoắng mấy cô bạn của mình dậy. Cân nhắc trước sau để họ tự gọi mấy anh dậy, cô biết thân phận nên tới gõ cửa phòng anh. Nhưng cũng chẳng cần gõ vừa tới cửa đã thấy anh bước ra ngoài rồi.

- Buổi sáng tốt lành_ cô mỉm cười lấy lời chúc thay lời chào.

- Buổi sáng tốt lành_ anh cũng nhếch miệng cười, xem ra hôm nay không tệ mới có thể thấy cô đầu tiên.

Cô đi trước anh đi sau, thong dong xuống lầu, bố mẹ của Ninh Nhật đang ngồi đọc báo trên ghế, mấy người kia chưa xuống.

- Cháu chào hai bác_ Cô lễ phép nói.

- Hai bác_ anh cũng hỏi han.

- Hai con buổi sáng tốt, ngồi đây chờ một mấy bạn rồi cùng ăn cơm_ mẹ Ninh dịu dàng nói. Bà tâm trạng rất phấn khởi, 1 là có con dâu, 2 là sáng nay có rất nhiều người ăn cơm cùng bà, 3 là con trai đi làm thay chồng, bà được đi du ngoạn với ông rồi.

- Dạ_ All

10 phút sau thì mấy người kia cũng xuống, lần lượt chào hỏi người lớn rồi vào bàn ăn sáng. Không khí không tệ, rất ấm áp.

- Mẹ, Đan dậy chưa?_ Ninh Nhật hỏi, chỉ thiếu mỗi con bé đó thôi.

- Dậy rồi nhưng đi chơi rồi, mở mắt ra biến mất tăm, mẹ cảm thấy nó là sinh viên mà còn bận hơn kẻ đi làm như con đấy_ nhắc đến con gái mẹ Ninh lại ngán ngẩm.

- Con gái tôi vừa thi xong, phải để nó chơi chứ. Con trai bà chẳng chơi mãi là gì_ bố Ninh bênh con gái, nó là bảo bối tâm can của ông đấy.

- Phải, ông nói phải lắm. Nhưng mà tốt nhất yên phận ăn đi để tôi nói chuyện với con trai, phe đồng minh của ông không có ở đây đâu!!!_ mẹ Ninh hất hàm nói.

-..._ những người chứng kiến ngoại trừ anh quen biết họ từ lâu thì mấy người kia đều ngẩn người, không ngờ bố mẹ Ninh Nhật lại vui tính như vậy.

- Ấy, ăn đi các cháu_ mẹ Ninh thấy cả đám ngẩn người không ăn thì sốt sắng. Chẳng lẽ đầu bếp thượng hạng bà mời về nấu ăn không ngon.

- Dạ_ All

- Ối, tự nhiên như ở nhà, cứ coi hai bác như bố mẹ các cháu vậy. Thoải mái đi_ mẹ Ninh cũng vui vẻ nói.

- Dạ_ All

- Hôm qua bác quên không hỏi tên mấy đứa, chẳng biết gọi đứa gọi bằng cách nào nữa.

- Mẹ, đây là Thư_ Ninh Nhật nháy mắt nói.

- Vâng, con tên đầy đủ là Lã Anh Thư, bác gọi con là Thư được rồi ạ_ Thư ái ngại nói.

- Thư, được bác nhớ rồi. Thật là cô bé đáng yêu.

- Cảm ơn bác.

- Bác, chắc con không phải giới thiệu đâu nhỉ_ anh hài hước nói.

- Đương nhiên, bác mà không biết con thì mới có vấn đề đấy.

- Cậu thật lắm chuyện.

Mẹ, đây là Du, Thanh và Chí, họ đều là bạn học cấp ba của Tường. Kia là Huyên, anh họ cậu ta. Cô gái bên cạnh tên Lam, bạn của Thư, Du với Thanh. Nói chung họ đều là bạn tốt của con.

- Ừ, bác nhớ rồi, tên đứa nào cũng thật kêu, đã là bạn của Nhật thì phải hay tới nhà chơi đấy_ mẹ Ninh nói.

- Dạ_ All

- Thôi, ăn đi rồi còn đi làm_ mẹ Ninh giục.

- Dạ vâng.

Bữa sáng ấm cúng trôi mau, anh đưa cô và Thư tới công ti, Lam và Huyên cũng tới công ti của mình, vợ chồng Chí tới trường quay, mỗi Ninh Nhật là một ngả đường, bắt đầu tới công ti làm việc thay cho hình ảnh nhiều năm về trước của bố anh.

Cuộc sống bộn bề, nhịp sống lẳng lặng trôi. Thời gian vô hạn, tương lai bất định. Không ai biết trước điều gì, cũng mù mờ từng bước chạy đua với không gian và thời gian.

Sau nụ hôn trên bãi biển lần ấy mà tình cảm giữa anh và cô tăng thêm một bậc. Cô không phát hiện ra điều gì nhưng anh lại cảm nhận rất sâu sắc quãng thời gian này. Cô không hề biết cô đã gỡ bỏ rào cản với anh rồi. Anh rất vui vì điều ấy, đôi lúc cô sẽ ân cần lo lắng cho anh, có khi lại vui đùa với anh, rất thoải mái, lúc sẽ nũng nịu kể khổ, hạnh phúc vì vài thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống,...

Cô đã dần để anh bước vào tim cô, nhẹ nhàng như một con gió lướt qua mặt hồ vậy.

Cô đôi lúc sẽ giận dỗi vì anh kéo cô đi mất, không cho cô đi chơi với mấy bạn nhưng rồi sau đó lại vui vẻ khi anh đồng ý làm gì đó cho cô. Nếu anh bất ngờ hôn cô, cô sẽ phồng má, tức giận, đánh anh, sau đó lại như bình thường nấu mì cho anh ăn...

Cô chính là đã thực sự để cho anh thăng cấp thành bạn trai rồi, anh mừng lắm, anh đang cố gắng để thành chồng cô luôn, như vậy mới càng chắc chắn vị thế của mình trong tim cô.

***

Lại một ngày đẹp trời như bao ngày khác, sau khi làm việc hăng say cả một ngày trời, họ lại cùng nhau ăn tối, dạo phố rồi mới trở về nhà.

Cô theo một thông tin đáng tin cậy từ bạn Thanh mà dẫn anh tới một nhà hàng thịt nướng mới khai trương nhưng rất ngon.

- Cậu nướng tôi ăn_ cô ra lệnh cho anh sau khi phục bộ dần dọn mọi thứ ra trước mắt.

- Được_ nhìn dáng vẻ chọc đũa sẵn của cô mà anh phì cười, cái gì cô khác nhưng về ăn thịt thì mãi là trở trường của cô, cô yêu thịt như mạng vậy.

- Cậu uống gì, coca được không, ăn thịt uống coca là đã nhất đấy_ cô hất hàm hỏi, có đồ ăn thì cũng phải uống chứ.

- Dạ dày không tốt thì đừng uống nước có ga, uống nước lọc được rồi_ anh nghiêm mặt nói, đừng nghĩ hỏi ý kiến anh là sẽ nịnh được uống.

- Tường..._ giọng cô ngọt như mía lùi vậy, còn gọi rất tình cảm nữa.

Anh thoáng rung động nhưng không thể để cô tuỳ hứng được. Dạ dày cô luôn không tốt nhưng cô chẳng bận tâm, ăn uống tuỳ hứng. Tuy là nhẹ nhưng không chú ý thì sẽ nặng, cô không quan tâm sức khoẻ mình nhưng anh quan tâm được chưa.

- Tường..._ cô lại nũng nịu, sắp phá được thành trì rồi.

- Một cốc, nhưng đợi bắn hết ga rồi uống_ anh thông minh nói.

- Bắn hết thì còn vị gì nữa!!!_ cô than thở.

- Vị ngọt_ anh vẫn rất bình tĩnh nói với cô.

- Chẳng thèm chấp cậu, được rồi, cứ gọi đi_ cô thoả hiệp.

- Ngoan..._ anh hí hửng khen ngợi.

- Làm như con nít, ngoan..._ cô giả giọng anh, hết sức nhí nhố, không khí cũng theo đó là vui vẻ thích thú.

Anh cũng mỉm cười, cắt thịt đặt lên bếp nướng, lật qua lật lại, chín sẽ đặt vào bát cô, khoan thai ngắm nhìn cô ăn, rất mãn nguyện. Khi cô ăn thịt chính là lúc cô trở về dáng vẻ của đứa trẻ nhận được kẹo từ tay mẹ mang về, rất đáng yêu, chỉ muốn cắn một cái.

- Aaaa...

Cô bần thần nhìn cô, lại thấy cô đang gói miếng thịt vào rau sống đưa tới cho mình, hơi sững người nhưng rồi cũng há miệng, nhai nuốt miếng thịt gói ấy thật lâu mới nuốt xuống, ngon thật.

- Ngon không?_ cô hỏi.

- Ừ.

- Chuyện, được tớ đút cho vị đương nhiên phải khác_ cô giương giương tự đắc.

- Ừ, nữa đi.

- Được voi đòi tiên_ nói thì nói vậy nhưng cô vẫn gói thịt cẩn thận rồi đút cho anh ăn. Càng đút càng hăng, thỉnh thoảng anh sẽ thuận tay đút cho cô ăn. Tiếng hạnh phúc rơi lộp bộp hoà quyện theo tiếng xì xèo của những miếng thịt dần chín vàng. Một bữa ăn đầy mỹ vị cho anh và cho em.

- Anh Tường...

Một tiếng gọi cất lên trong nhà hàng, thu hút sự chú ý của vài người. Có lẽ mấy người đó cũng tên là Tường như anh, giây phút anh ngẩng lên chính là giây phút anh thấy hối hận nhất. Người trước mắt khiến anh mặt cứng lại, nụ cười vụt tắt và tròng mắt ánh lên tia lửa căm ghét. Điều đó chỉ vụt qua vài giây rồi biến mất nhưng cô lại nhìn thấy, bản thân khó hiểu quay đầu lại.

Nhìn rõ người trước mắt, anh và cô đều im lặng, chẳng tỏ vẻ gì hay đúng hơn là không biết có cảm giác gì.

- Anh...

-...

- Sao anh không nói gì vậy, gặp em hạnh phúc đến nỗi không nói được gì sao.

- Làm gì_ anh lạnh giọng nói, người thông minh sẽ biết trong ý tứ của anh là tới đây làm gì. Anh là chẳng muốn cho cô gái trước mắt này nửa phân chữ, tốn nước bọt của anh.

- Anh thật là, em mới thi tốt nghiệp xong, sang đây chơi thư giãn, trùng hợp ghê lại gặp anh, em với anh như có duyên phận ý, thế mà lại cùng ăn ở một nhà hàng.

Em gái thấy anh đương nhiên phải qua chào hỏi rồi_người đang nói chính là Uông Bách Hợp, cô bé muốn đẩy cô năm nào giờ đã rất xinh đẹp, sự xinh đẹp lẳng lơ ẩn dấu sau bộ váy diêm dúa, nét quyến rũ nhất định, khác trước rất nhiều. Nhưng có nét không thay đổi là sự giả dối trong mắt cô ta, càng lớn ánh mắt ấy càng đen tối, thâm sâu khó lường.

- Không cần thiết, cô đi được rồi_ anh khó khăn nặn ra vài chữ, mùi hương của cô ta khiến anh chán ghét, đau đầu dữ dội.

- Sao lại không, không chung dòng máu nhưng anh vẫn là anh, em gái nên phép tắc.

-...

- Anh đang ăn với ai vậy. Ôi hoá ra là chị Du đây mà, trùng hợp thật. Vừa tới nơi liền gặp toàn người quen, chắc chuyến đi này rất ý nghĩa đây.

Chị Du lâu không gặp càng đẹp ra đấy, chị có còn nhớ em không, em là em luôn rất nhớ chị đó nha!!!_ Uông Bách Hợp tỏ ra vui mừng nói.

- Đúng là lâu quá không gặp, Uông Bách Hợp_cô khách sáo nói. Bao nhiêu không gặp, nghe nói cô ta về nước của cô ta không ngờ một lần sang chơi liền gặp lại. Nghiệt duyên a...

- May là chị vẫn nhớ em không thì tự mình độc thoại khó xử lắm_ Uông Bách Hợp giả bộ biết ơn nói.

- Sao quên được chứ?_ cô cũng theo kịp thời đại giả bộ nói, mà thật là vẻ mặt này cô muốn quên cũng không quên nổi, ai bảo cô chưa thấy ai mặt dày vô sỉ như người trước mắt chứ. Lại cái gì mà có duyên, theo cô thấy là cố tình tới đây gây chuyện thì có. Thật là đáng ghét mà!!!!

- Thật tốt, vậy hai người thong thả, em đi với bạn không thể nói chuyện lâu được. Em chỉ chào hỏi trước thôi._ Phải chào chứ, phải biết là mãi được sang đây một lần đấy. Hôm nay chính thức chào hỏi, ngày tháng sau này còn gặp nhau nhiều, anh trai của em ạ.

Thấy ả rời đi, cô thầm khinh bỉ, hừ lạnh với anh.

- Tôi chướng mắt em cậu_ cô phì phò nói, cậu ta mà dám bênh ả cô sẽ đè đầu cưỡi cổ giết chết anh cho bõ ghét.

- Nó không phải em tôi_ anh gằn từng tiếng lên giận dữ, đáy mắt tỏa ra sự khinh bỉ không thèm quan tâm.

Cô há hốc mồm, cô nói ghét nhưng sao cô trông anh mới như vậy nhỉ, còn có sự thù địch khiến ta phát run nữa chứ.

- Sao vậy, nó chọc gì tới cậu sao, chẳng phải trước kia cậu đối với nó rất tốt sao?_ cô nghi hoặc hỏi.

- Nó không xứng..._ ánh mắt anh mơ hồ, chua xót nói.

- Tường..._ cô gọi, cô chưa từng thấy anh như vậy, à có một lần lúc ở trường đại học của cô.

- Tiểu Du, tôi đau_ anh mệt mỏi than thở, tranh thủ sự ân cần dịu dàng quan tâm của cô. Anh biết cô thấy anh lạ, bộ dạng muốn hỏi của cô nhưng thật không biết nói thế nào. Anh cũng không muốn nhắc lại, chỉ thêm mệt mỏi.

Thấy anh có vẻ đau thật nên cô vội nhảy sang cạnh anh, dùng bàn tay thần của mình day trán và thái dương cho anh.

Vẻ mặt lo lắng tức thì của cô khiến lòng anh thanh thản hơn nhiều, cầm lại tay cô vào tay mình, nắm chặt.

Cũng may là ăn gần xong rồi nếu không thật mất hứng, ăn cũng mất vị giác.

Anh cũng không muốn ăn nữa nên tính tiền kéo cô về. Dọc đường anh và cô không nói gì, lúc vào nhà cô rồi anh cũng không mở miệng, tâm trạng rất xấu có vẻ còn lây sang cả cô, mặt cô cũng không kham nổi một nụ cười gượng nữa.

Anh biết mình không tốt nên ôm cô vào lòng, mở miệng trước.

- Tiểu Du, xin lỗi.

Cô thấy sự mệt mỏi của anh, vỗ nhè nhẹ vỗ lên tấm lưng rộng rãi, chẳng biết anh bị sao nữa.

- Cậu có lỗi gì đâu mà xin.

- Làm cậu mất hứng rồi_ anh nhắm mắt lại, tựa đầu lên vai cô, thỏ thẻ.

- Không sao, mệt rồi thì ngủ đi_ cô có nhiều lời muốn hỏi. Nhưng không phải bây giờ, mà cô cũng sẽ không hỏi anh, cô sẽ tìm Nhật hỏi chuyện, bởi cô biết chắc chắn sự mệt mỏi của anh bắt nguồn từ những năm qua.

- Ừ...

Anh nhắm mắt lại, tựa bên vai cô, nhưng không ngủ. Anh chỉ muốn ôm cô thôi, anh chẳng thấy buồn ngủ chút nào, có lẽ anh chưa biết ngủ đẫy giấc là gì trong cái cuộc sống này nữa mất.

Trăng vằng vặng lên cao, chiếu sáng le lói một góc trời, trong phòng họ ôm lấy nhau, trao hơi ấm và tình yêu của mình cho đối phương. Khát vọng về một tình yêu đẹp chính là có thể ôm lấy nhau mãi mãi, hi vọng cái mãi mãi ấy sẽ đến với họ trong tương lai không xa_ trích lời tác giả.

Chap 33: Mẹ bên con

Anh phát hiện ra cô nàng của mình ngủ rồi nên nhẹ nhàng nhấc cô lên, đặt cô xuống giường ngủ, lặng lẽ ngắm cô. Khi cô ngủ rất giống trẻ nhỏ, mắt nhắm chặt môi chu ra thở khe khẽ, ngoan ngoãn im lặng một tư thế ôm gối, vùi mặt vào gối ôm mĩ mãn cười.

Lần đầu tiên anh vào phòng ngủ của cô, trường hợp bất đắc dĩ thôi, anh sợ cô ngủ không thoải mái. Phòng ngủ của cô thế mà lại thông sang một phòng khác, gọi là thư phòng nhỉ. Có một cái bàn và vô vàn sách bao quanh, mỗi ngăn là một loại sách khác nhau, ngăn to nhất và dài nhất anh tưởng sách gì hoá ra là tiểu thuyết ngôn tình. Số truyện này của cô phải nói là nhiều gần bằng đống sách văn học các loại kia mất.

Anh chậm rãi tham quan, có một cái tủ bị khoá, không thể xem cái gì trong đó rồi. Anh để ý kĩ không chỉ có một cái tủ đó mà có mấy cái liền đều bị khoá, nó gây cho anh sự tò mò, bí mật nhỏ của cô chăng.

Dạo một vòng, sự thần bí của thư phòng này khác với vẻ tươi tắn của phòng ngủ, phòng ngủ sơn màu xanh nhạt, trừ bỏ cái giường, cái tủ quần áo và TV ra thì khắp nơi đều mang lại cảm giác rất ấm áp. Giường cô không có con gấu bông nào như mọi cô gái khác nhưng lại đủ loại gối ôm, màu sắc loè loẹt. Có rất nhiều vật thể nhỏ đặt trưng bày, rất nhiều tượng nữa, hẳn cô rất thích tô tượng.

Anh phát hiện ra cô rất thích giữ đồ, trên kệ bàn anh thấy bắt gặp khá nhiều đồ từ tận nhiều năm trước.

Nhớ lúc còn là học sinh, trường tổ chức tham quan, đến chỗ thăm quan bán đồ lưu niệm, cô đã mua rất nhiều, tỉ như cái vòng, hạt trân châu đen, móc khoá... Chúng đều ở đây hết. Lần ấy cô cũng muốn anh mua cái gì nhưng anh chẳng hứng thú chỉ lấy con nhện giả mang về.

Lúc về không thấy, tưởng mất hoá ra là trong tay cô, con nhện nhỏ này bị cô trộm mất đặt đây đây.

Còn có mấy thứ đã mua ở biển đợt trước và rất nhiều đồ khác, chắc là từ bé của cô vẫn giữ lại. Nhìn những thứ này anh thấy cô mở tiệm đồ lưu niệm chắc cũng được mất.

Ngắm nghía chán chê, đã 2 giờ sáng rồi. Ra ngoài, qua khung cửa sổ, màn đêm vẫn đen đặc tối tăm. Rót một cốc nước, rồi trở lại phòng ngủ của cô, nhảy lên giường ôm cô ngủ. Ấm quá, người cô lúc nào cũng thơm thơm mùi sữa tắm, ôm lấy có cảm giác rất thành tựu. Mặc kệ chuyện sáng mai, ôm cô lúc lâu chính anh cũng đi vào giấc ngủ, trong lòng ôm chặt lấy mĩ nhân.

Cô ngủ say cảm thấy có hơi ấm nên rúc vào, nằm gọn lỏn trong vòng tay anh, môi xinh lại khẽ cười thích thú, chắc lại mơ thấy cái gì đẹp rồi.

***

Mẹ Lâm mỉm cười từ trên cao nhìn xuống.

- Xin lỗi đã bỏ con lại một mình. Nhưng con trai, mẹ vẫn mãi theo dõi con, mãi che chở con.

Nhìn người con gái trong lòng con mẹ biết con dâu mẹ đây rồi phải không?

Con bé rất tốt, rất đáng yêu.

Mẹ tin hai đứa chính là cặp đôi hạnh phúc nhất trên thế gian này.

Nhưng mà vẫn phải cố gắng lên, còn một cửa ải nữa đang chờ các con.

Vượt qua nó sẽ là hạnh phúc viên mãn mãi mãi, hai con sẽ bên nhau mãi mãi. Chỉ cần các con nắm tay nhau thật chặt thì không gì ngăn cản được hai đứa nữa. Rất dễ dàng thôi, mẹ tin các con làm được, cố gắng lên nhé.

Mẹ yêu các con!!!

***

- Mẹ trăng, ở lại thêm một lúc được không, con trai con mới ngủ, người kệ ba trời đi_ mẹ Lâm nói.

- Ừ_ mẹ trăng đồng ý.

Nhờ sự giúp đỡ của mẹ yêu, đêm dài hơn, giấc ngủ của các con cũng lâu hơn, anh ôm em cũng lâu hơn.

Chỉ có ba trời uỷ khuất.

- Ngày là của ta, đêm của bà hết rồi lại còn lấn sân của tôi là sao.

- Ông có ý kiến_ mẹ Trăng hất hàm hỏi.

- Không_ ba trời câm nín nuốt nước mắt chảy ngược.

Mẹ Lâm cười ha ha nhìn họ. Cuộc sống trên trời thật ra cũng vui vẻ không kém nhân gian đâu nha!!!
Bình Luận (0)
Comment