Thanh Xuân Tươi Đẹp Bị Phá Vỡ

Chương 52

Jay ra khỏi cổng hướng chiếc ô tô đen tuyền gõ cửa, trên xe cánh cửa sau mở ra, cậu ta theo đó cúi thấp xuống nói vài câu, không vào trong xe ngồi.

- Anh, xong rồi.

- Ừ, sự kiện bên Nhật để cậu đi.

- He he, vâng. Xong anh để em chơi 1 tuần nha...!!!

- Tuỳ cậu, tôi chẳng rảnh quản cậu làm gì cho mệt_ anh nói xong lấy tay sập luôn cửa lại, bỏ lại bộ mặt ngu ngốc của Jay.

-...

Triển Kha lái xe xông thẳng vào trại giam lần nữa, anh tự mở cửa đi ra, sải bước quay trở lại trại giam, hướng phòng ả đi tới. Triển Kha lạch bạch theo sau, không quên cái ghế vẫn đút ở cốp xe. Tự biết bản thân không phải thuộc hạ của anh nhưng mà cứ suốt ngày phải đi đằng sau y như tên người hầu vậy, rõ là anh ta có thư kí riêng, trợ lí riêng, vệ sĩ riêng, cả tên Nicclo nữa, mình chỉ là người làm thuê thôi mà... Nghĩ mà buồn.

- Đừng trưng bộ mặt đó ra nhìn tôi, tôi nhớ không nhầm thì tháng nào lương của KẺ LÀM THUÊ như cậu cũng cao nhất đấy_ anh khinh bỉ nói. Chẳng hiểu sao bản thân lại cứ không đuổi việc tên hay chửi mình như tên này.

- Hì, cậu tinh thế..._ Triển Kha cười ngu nói. Chẳng được tích sự gì ngoài cái giỏi đọc suy nghĩ người khác à.

- Cậu lại muốn gì đây?_ anh chán ghét đạp cho tên đó thêm phát nữa.

Lần này thì im miệng hẳn, đau quá không đứng nổi mà.

***

Lần này cửa ngoài trại không khoá, anh thản nhiên đi vào, quan sát một lần là thông tỏ hết ngóc ngách rồi. Triển Kha bình phục chạy tới cửa phòng ả đặt phịch cái ghế xuống, như cũ đứng tựa vào bên cạnh.

Anh cũng theo đó mà ngồi xuống, từ từ đưa mắt nhìn tới ả.

Chưa kịp lên tiếng thì Triển Kha đã gõ gõ vào khung sắt gọi ả rồi.

- Uông Bách Hợp.

Ả từ từ ngẩng đầu lên, miệng nhếch lên ma mị, tà ác. Ả kéo sền sệt cái giường nhỏ đến gần với cửa, từ từ nằm xuống, nghiêng ra đối mắt với anh, cánh tay kê lên để làm điểm tựa cho đầu, bộ dáng nhàn nhã, sung sướng như bà hoàng đang nằm nghỉ dưỡng. Bàn tay trắng muốt ma mị từ từ đưa lên cổ, vuốt dọc xuống ngực, ve vãn, ngón tay miên man vấp phải cánh cúc, ả nhếch mép, vặn ra, một cái, hai cái rồi ba cái... cánh áo mất điểm tựa khẽ bung ra. Da thịt trắng ngần lồ lộ, phơi bày cả ra những đoạn phập phồng yêu kiều, nặng trĩu sâu bên trong cái áo lót đen huyền ảo. Bóng tối lại càng làm bần bật sự yêu mị của ả đàn bà trên giường, lẳng lơ quá, nhìn mà cũng ti tiện quá.

- Đây mới là Uông Bách Hợp, người tôi quen_ anh nhếch mép ghê tởm, nhìn bộ dạng câu dẫn đàn ông chuyên nghiệp của ả mà xem, thú vị thật.

Triển Kha căng mắt nhìn, trợn tròn không thốt nên lời, rốt cuộc ai có thể lí giải cho kẻ ngu si này chuyện gì đang xảy ra với cô ta không, và rồi cô ta đang làm cái khỉ gì thế nhỉ.

Anh liếc sang bản mặt của hắn, cười cười, phóng khoáng giải thích cho hắn.

- Giờ mới chịu nhận mình là kẻ ngu sao?

Mặt Triển Kha méo xẹo, co giật khoé miệng.

- Tôi nói cậu hay, kia mới là Uông Bách Hợp.

- Ha ha ha..._ ả nghe anh nói thì cười ha hả, biếng nhác đón xem trò vui.

- Ý sếp là vừa nãy không phải sao?_ Triển Kha hỏi.

- Vừa nãy phải nhưng người tôi muốn gặp là bộ mặt này, không phải nãy.

- Thật không ngờ, tôi lại nổi bật vậy, hơn cả con nhỏ điên đó_ ả khe khẽ mấp máy môi, thảnh thơi bày tỏ sự 'khó tin'.

- Vậy sếp cho người làm đẹp cho ả để gọi bộ mặt này ra, phải không?_ Triển Kha nhanh chóng nắm thóp vẫn đề, máu đã lên não thành công, sự hứng trí ngập tràn đáy mắt, khoé miệng vui vẻ cười cười.

- Có thể cho là như vậy_ anh vuốt vuốt lông mày trả lời, chẳng để tâm đến sự phấn khích của ai đó.

- Chà chà...hay thật!

- Hết thắc mắc rồi thì im, tôi, nên trò chuyện với cô, ta..._ anh đưa mắt tới phía trong, đón nhận mắt cười của ả, nguyên tắc vô cảm, không đổi.

- Ồ, đúng nhỉ? Mấy khi có ' anh trai ' đến thăm...!!!_ ả cợt nhả đáp.

Triển Kha rất biết ý im lặng, ra dấu khoá mồm, thay vào đó đặt vào mắt ánh sáng, hào hứng chờ xem kịch.

Anh cũng không buồn để ý đến hắn nữa, có chuyện quái gì của anh mà hắn không biết đâu chứ, chuyện hắn không biết thì cần xem lại chức vị của mình, theo anh còn lâu hơn cả Nicclo nữa mà.

- À, nên gọi cô là gì, Uông Bách Hợp hay là Uông Bạch...!!!

- Ha ha ha, anh trai tôi tài thật, chuyện này mà cũng biết.

- Bình thường.

- Phải ha, nhưng sao anh biết vậy. Tôi nhớ là hình như mình chưa có nói ra mà_ ả ra vẻ đăm chiêu, thực chất là cợt nhả trêu đùa.

- Đơn giản mà, cô ghét Uông Bách Hợp như vậy thì đương nhiên không thích dùng tên cô ta rồi_ anh thản nhiên đáp.

- Đâu có, tôi rất yêu tiểu Hợp nha, cô bé rất đáng yêu_ ả vô tội bác bỏ.

- Ha ha ha... Thế thì tốt quá rồi. Vậy tôi cứ gọi là Bách Hợp cho quen miệng vậy.

- Ồ, tuỳ anh. Chúng tôi là một mà. Tại khi ở chung sợ bị lẫn nên tôi phải chịu ấm ức cắt đi một chữ rồi đổi dấu tên đấy chứ. Còn với mọi người cứ gọi đầy đủ là tốt nhất.

- Ra thế, sống chung chắc thích lắm_ anh bạc bẽo nói.

- Đương nhiên, nhất là lúc " giết người " nhưng không phải chịu tội một mình, vui lắm..._ ả trợn mắt, miệng chậm rãi nói từng chữ, thoả thích phóng túng sự sung sướng.

-..._ anh cười lạnh nhìn ả. Nếu không phải có chuyện anh có chết cũng không muốn thấy bộ mặt ghê tởm của ả.

- À, mà sao anh gọi tôi ra được hay vậy. Tôi là tôi chỉ thích ra lúc tiểu Hợp phát điên thôi, cho không khí rộn ràng ý mà_ ả chống cằm thắc mắc, bản thân ả không phải lúc nào cũng ra được, chỉ khi ả điên kia tuyệt vọng thì ả mới có thể ra. Nguyên tắc này ả mất 1 năm mới biết được, sao anh ta cái gì cũng biết ngay vậy. Ả còn nhớ tên mình cũng chỉ có con nhỏ đó biết, hay là nó nói. Nhưng hầu như toàn là mình chiếm lĩnh thân thể này mà, ả lấy đâu thời gian mà nói cơ chứ.

- Cho cậu nói đấy Kha_ anh hất hàm nói.

- Tôi?_ Triển Kha kinh ngạc, mình biết đâu.

-..._ anh nhếch mép cười không lên tiếng.

- À, dễ ý mà. Trang điểm cho cô lộng lẫy như yêu tinh thế là cô lên thôi_ Triển Kha trưng bộ mặt đương nhiên nói.

- Thế à?

- Thế đấy, chẳng phải cô thích nhất là đẹp và nằm trên đàn ông sao. Ý thứ hai thì không áp dụng được trong này nhưng mà làm cô đẹp lên thì rất dễ. Hơn nữa sếp tôi cũng thấy kinh với mái tóc lù xù, quả mắt sưng húp và đôi tay gớm ghiếc của cô. Tốt nhất là làm cô trông dễ nhìn một tí, biết sở thích của cô nên sếp đặc biết tặng cô gương mặt yêu tinh. Thấy sao, cô xấu xa nhưng sếp tôi vẫn tốt lắm_ Triển Kha liến thoáng một tràng, anh rất kiên nhẫn nghe, hơi nhíu mày nhưng cũng nhanh chóng tan ra, tên này đúng là toàn nói linh ta linh tinh.

Ả nhìn hắn nói cười tà tà, ánh mắt đã nhuốm sự tức giận nhưng lại rất thong thả gật đầu, như để minh chứng cho sự yêu mị của mình ả lại cúi đầu xuống nhìn ngực, vẽ tròn tròn khiêu khích. Ả biết anh sẽ không bị ả mê hoặc nhưng ít ra ả cũng không lỗ vốn, ả biết bản thân có thể trêu ngươi anh ta, chọc cho anh ta ngứa mắt khó chịu.

- Anh trai tôi mà, rất tốt với tôi, tôi biết lắm chứ.

- 'Em gái' không đối tốt thì tốt với ai đây, con chó tôi nuôi tôi còn cho ăn ba bữa mà_ anh từ tốn nói.

- Ha ha ha..._ Triển Kha nghe sếp nói kháy ả thì bụp miệng cười, lâu lâu sếp lại nặn ra vài câu hay đáo để.

Ả tức lắm nhưng chẳng thể làm gì, ngoài mặt vẫn cười rất tươi, rất là tươi.

- Vào thẳng chuyện đi, tôi không rảnh đùa giỡn với cô nữa!_ anh thu lại vẻ mặt bỡn cợt, chính thức đối mặt, thẳng thắn muốn nói vài chuyện với ả.

- A, có chuyện sao? _ ả giả ngu nghe theo. Tuy không thu lại dáng vẻ tuỳ ý của mình nhưng ả đang háo hức chờ câu hỏi của anh, cũng lâu rồi không giáp mặt nói chuyện như vậy, ả rất hào hứng nha. Không biết anh ta định nói gì đây.

- Lý do nhắm vào tôi?

- Ý, câu hỏi gì lạ thế, người ta nhắm gì anh đâu chứ_ ả kinh ngạc rồi lại giả ngu hỏi lại, bản thân ả thừa hiểu câu hỏi mang ý gì nhưng chính là ả không thích trả lời.

- Thích thì đáp, không thôi_ anh chẳng buồn liếc đáp trả. Anh nổi hứng muốn biết rõ nguồn cơn sự việc, câu hỏi này anh đã muốn hỏi từ lâu rồi, anh đã làm gì khiến ả cứ thích giết anh thế. Rốt cuộc những sự việc xảy đến với anh có lợi gì cho ả mà để ả phải độc ác đến vậy. Anh chỉ thấy khó hiểu, nhưng cũng không phải quá quan trọng, biết thì tốt không cũng chẳng sao. Anh sẽ xem như mình bị chó cắn vài phát là được.

- Ha ha ha, tôi không nghĩ anh tới để hỏi tôi cái này. Tôi tưởng ả ta chết nên anh tới trả thù tôi cơ đấy...!!!

- Phải không?_ anh nhếch mép hất hàm Triển Kha, thâm ý sâu xa nhìn hắn.

- Sếp mà trả thù ai đâu cần ra mặt_ Triển Kha tung hứng nói.

-...

- Tôi nghe nói cô rất thích cuộc sống trong này, ngày nào cũng hát vài bài nốt cao. Sếp đi xem liveshow của cô thôi.

-...

Ả đen mặt, ả có ngu cũng biết mình bị nói kháy, cái chính là anh ta không nói mà cứ để tên bên cạnh nói, anh ta còn không xứng để đấu với ả thì tên kia là cái loại chó gì chứ.

- Họ Uông nửa đời trước làm thuê cho nhà họ Lâm. Vì có ơn cứu mạng nên họ Lâm coi họ Uông như anh em ruột thịt. Đến khi ông Uông mắc bệnh hiểm nghèo, nhà họ Lâm sẵn sàng cứu trợ, còn nhận con và vợ của ông ta về chăm sóc, bảo vệ họ thay cho ông ta, để ông ta an tâm ra đi. Vậy mà, để trả ơn con ông ta đã làm gì. Đã lợi dụng bố Lâm để ông ta yêu thương mình rồi phút chốc quay sang cắn con trai ông ta một vố đau đớn. Thế cũng thôi, một lần qua, nhưng thú thì không thể làm người, nó đã cắn thì suốt đời chỉ biết cắn, đâu biết cái thứ cao sang gọi là ân huệ cơ chứ_ Triển Kha lại nói tiếp, sếp im lặng tức là để hắn nói. Mà hắn không nói thì thôi đã nói là phải đủ sắc bén để giết người.

Anh thu ánh mắt nhìn, tên này có lúc sẽ hiểu anh như vậy. Chỉ cần anh nhìn là hắn biết anh muốn nói gì rồi.

Ả bị chọc điên lên không kìm nén được nữa, ả ghét nhất kẻ nào nhắc chuyện xưa, căm ghét tột cùng.

- Ha ha ha, tao là thú đấy, nhưng tốt hơn cái loại chó tự xưng là người. Mày thì biết cái gì, mày có biết anh ta đã đối xử với nhà tao thế nào không? Mày trách tao sao, chúng mày là không cho tao sống, tao muốn sống thì chúng mày phải chết..._ ả gầm lên man dợ, ném bay cái gối vào mặt anh, nhưng thật tiếc song sắt chặn lại. Càng thế ả càng điên, nhảy xuống giường, ra sức rung lắc cửa phòng giam, căm phẫn nhìn anh mà chửi rủa.

Anh từ ngoài nhìn ả phát điên mà cười nhạt. Rốt cuộc thì đột nhiên ả phát khùng cái gì chứ, người nên điên phải là anh mới đúng chứ.

- Tôi không nghĩ ra mình từng hại cô hay gia đình cô, nếu không để cho ai sống thì chính cô, cô mới là kẻ không để tôi sống yên đấy.

- Mày nói mà không biết ngượng sao. Mày đối xử với gia đình tao sao, cha mày đã giết cha tao, cướp mẹ tao, khiến tao tan cửa nát nhà, mất đi người mà tao yêu nhất. Mày nói đi, tao đã làm gì để bị đối xử như thế. Tao ra nông nỗi này là tại ai, tại ai. Chính là phước phần họ Lâm mày ban cho đấy...!!!

- Cô điên rồi. Ông ấy không giết cha cô, ông ấy cứu gia đình cô. Một con người sao có thể xuyên tạc ra thứ ghê tởm như vậy để che đậy sự xấu xa ích kỉ vô ơn của mình như cô chứ _ anh tức giận đáp trả. Ả ta đang nói lời ngu xuẩn gì thế, rốt cuộc trong đầu ả đang nghĩ cái quái gì vậy.

- Mày câm miệng. Mày thì biết cái gì. Mày về mà hỏi lão cha mày, chính ông ta đã giết cha tao chứ ông không hề bị bệnh gì cả, còn nữa ba mày hại nhà tao chưa đủ còn lấy mẹ tao đi. Cha mày mê hoặc mẹ tao khiến bà yêu ông ta lại còn lấy ông ta làm chồng, bỏ tao, bỏ ba tao chết oan uổng. Cha mày là đồ độc ác, xấu xa. Mày cũng thế, vì mày mà tao quyết định bỏ qua mọi lỗi lầm của ông ta. Tao rất yêu mày, mày biết không. Tao tự nói, chỉ cần mày cũng yêu tao, tao sẽ bỏ qua hết. Nhưng sao, mày lại đi yêu cái con nhỏ Du kia, dù tao làm cái gì mày vẫn chỉ nghĩ đến nó. Tao có gì không bằng nó mà mày lại nhớ nó suốt 6 năm, tao đứng ngay trước mặt mày mà mày lại nhìn vào ảnh nó, mày xem tao như không khí vậy. Mày xem, mày có đáng để tao hận không, nhìn thấy mày là tao chỉ tiếc không thể phanh mày ra làm trăm mảnh cho đỡ ngứa mắt. Ha ha ha... Cũng may tao đã làm được, Du nó tan xác rồi. Mày sẽ phải sống trong đau khổ khi biết nó đã chết. Tao thật thông minh, mày hay nó chết tao đều vui, cảm giác sống trong tình yêu vô vọng thế nào, rất đau phải không? Ha ha ha...

Anh nhìn ả mà chếch choáng, ả nói cái gì mà anh không thể nghe nổi. Kinh tởm nhất là ả nói yêu anh, thật súc phạm khi được một người ích kỉ như ả yêu.

- Cô nghe ai nói thế. Nếu cô tin và hận tôi suốt bao nhiêu năm là vì lí do đó thì nó thật ngu xuẩn. Rồi cô sẽ phải hối hận vì tất cả, vì sự điên dồ của mình.

- Triển Kha, cho cậu 5 phút để tìm đoạn băng đó_ anh gõ gõ nhẹ nhàng lên đùi, chờ đợi.

Triển Kha vừa nghe liền hiểu băng gì. Kể ra cũng thật trùng hợp, cứ như trời sắp đặt vậy. Căn nhà cũ của nhà họ Uông, cho đến thời điểm 5 tháng trước thì vẫn là của bà Lan, ông Uông đã di chúc căn nhà ấy cho bà trước khi ra đi. Chẳng biết sao tháng trước bà liền đem đi bán, giữ gìn tận mười mấy năm mà lại đem đi bán. Trùng hợp Triển Kha hắn đang định đi mua nhà. Thế là hắn được môi giới căn nhà đó, hắn thấy ưng liền mua. Hắn tuỳ hứng như vậy cũng là có lí do, vì sếp hắn rất giàu, hắn chỉ tiện miệng ngỏ lời vay tiền thôi mà.

Thủ tục mua cũng rất nhanh gọn, chưa tới 1 tuần lễ là sang tay, kí kết hợp đồng mua bán.

Trước khi tới nhà xem, hắn hỏi chủ cũ có lấy gì đi không thì người ta nói không, mọi thứ đã dọn hết rồi. Hắn cũng chẳng để ý, hắn đến kiểm tra hết một lượt, dọn dẹp hết tất cả ra ngoài, chủ cũ không cần nên đồ dùng được hắn mang cho, không dùng thì vứt hết. Hắn phải xây lại mà, căn nhà cũ đó cũng tốt nhưng không phải gu thẩm mĩ của hắn nên hắn quyết định làm lại từ đầu, theo sở thích của hắn.

Hôm dọn cuối cùng thì hắn nhặt được cái hộp rất đẹp, bên trong tưởng gì quý giá lắm hoá ra lại là một cái thẻ nhớ cộng thêm một bức ảnh gia đình. Hắn không ngờ đây là nhà cũ của Uông Bách Hợp. Suốt quá trình mua thì là một người đàn ông, bà Lan không thấy có mặt nên hắn đâu biết là nhà bà ta đâu. Nhưng mà lỡ mua mất rồi. Hắn định vứt nốt nó đi cơ nhưng nghĩ thế nào lại mang cho sếp.

Tại hắn thấy cái thẻ nhớ này được cất rất kĩ, bức ảnh cũng còn rất mới.

Sếp tiện tay mở ra thì là sự xuất hiện của ông Uông, toàn bộ dữ liệu trong thẻ nhớ đều là những lời chăng chối của ông Uông dành cho con gái. Từ lần đó đến nay cái thẻ ấy vẫn trong điện thoại hắn, sếp chẳng để ý đến. Nếu không phải hôm nay gặp ả, ả nói điên dại gì đó thì cả sếp và hắn cũng quên mất có sự tồn tại của cái thẻ nhớ này đấy. Chuyện của 5 tháng trước rồi, cái nhà hắn còn sắp xây xong rồi mà.

Hắn tìm mục lên trong điện thoại, mãi mới thấy, xong đưa qua song sắt cho ả xem. Hắn và anh thảnh thơi nhìn bộ dạng của ả, thật chẳng thể hiểu nổi những người điên họ nghĩ gì nữa, sao có thể...haiz!!!

Ả nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, ba ả kìa, ba ả kìa.

- Ba, ba..._ ả reo lên hân hoan. Cầm lấy điện thoại chạy ra giường ngồi xem. Ả vuốt ve gương mặt ông qua mang hình điện thoại, lắng nghe tiếng nói ông.

- Hợp à, khi con nhận được thứ này thì ba cũng đã đi xa rồi. Ba xin lỗi con. Ba bị bệnh, không thể sống được nữa, bà Nội con đến đón ba rồi. Ba biết như thế là không tốt, sao có thể bỏ mẹ và con mà ra đi chứ, đúng không? Nhưng mà ba không thể không đi con ạ. Ba mệt lắm, ba cũng khó thở nữa, ba chỉ mong sớm chết đi thôi. Con ở lại với mẹ hãy ngoan, ba đã nhờ bác Lâm chăm sóc con dùm ba. Con phải nghe lời bác ấy đấy, như vậy ba trên trời mới an lòng. Ba sẽ luôn dõi theo con, yêu con, tình yêu của ba.

- Hợp à, năm nay là sinh nhật thứ 12 của con phải không? Ba xin lỗi vì không thể ở cạnh, ba xin lỗi con nhiều lắm.

- Hợp à, hôm nay là lần điều trị cuối cùng của ba, nếu không qua được thì ba sẽ thật sự chết, sẽ không thể nghe tiếng con lần cuối.

- Hợp à, đáng tiếc quá, ba không qua được. Ba đã cố gắng hết sức nhưng mà ba không thể chịu được nữa rồi.

-...

-...

- Hợp à, ba gửi lời chúc sớm đến con nha. Khi ba mất được 8 năm thì con gái sẽ tròn 18 tuổi, tuy không thể tận mắt thấy bóng dáng thiếu nữ xinh đẹp của con nhưng ba vẫn hi vọng con sẽ có một tuổi thanh xuân đẹp nhất. Chúc con càng ngày càng xinh đẹp và thành đạt. Yêu con...!!!

Xem từng mẩu thư là từng mẩu cảm xúc, ả rơi nước mắt lặng lẽ. Xem đến đoạn cuối thì ôm chầm lấy điện thoại, nơi vẫn còn ghi lại hình ảnh của ông ấy. Ả nhìn anh, nhìn đau đáu, nhìn đên tê liệt.

- Không, đây không phải sự thật. Thứ này là mày ép ông ấy nói. Là mày bức ba tao, mày khốn nạn...!!!

- Tuỳ cô nghĩ...

- Nực cười, lúc cô 10 tuổi thì sếp cũng chỉ 13 tuổi, đứa bé 13 tuổi chẳng lẽ có thể bức ép một người 40 tuổi sao? Uông Bách Hợp, phiền cô động não giùm tôi với_ Triển Kha khinh thường nhìn ả.

- Không thể đâu, hu hu hu,...

- Dạo này có quá nhiều chuyện, mà nguyên nhân lại bắt đầu từ thứ người không đâu. Đúng là đàn bà của cái thế giới này chẳng ai đáng yêu bằng vợ tôi_ anh thở dài nhìn ả, vốn dĩ thật ghét ả nhưng xong lại thấy thương hại, muốn trách mà thấy không đáng.

-...

Ả gào lên, gào thảm thiết, đập phá mọi thứ.

Anh cũng chẳng còn hứng đâu mà ở lại nên đứng dậy rời đi. Bỏ lại sau lưng là ả, là tiếng gào thét gọi tên anh, là tiếng nức nở lẫn lộn, là những oán niệm của một con người đa nhân cách.

Triển Kha đằng sau anh khẽ nói.

- Sếp, điện thoại tôi chưa lấy!

-..._ anh chán ghét không thèm nói.

- Sếp lớn à!_ Hắn nhõng nhẽo y như con gái theo sau anh.

-...

-...

- Tôi tặng cậu loại mới nhất.

- Thế thì được. Cảm ơn anh nha!_ bấy giờ hắn mới thôi, im lặng.

Một mình ả lẻ loi trong bóng đêm, vì quá đau đớn nên ả trốn đi, nhường cơ thể lại cho Hợp. Cô bé ôm di động, ôm lấy người cha của mình, ôm lấy tất cả yêu thương ông đã dành cho mình dù có chết đi. Cô bé không khóc, không nói chuyện một mình nữa, cũng không cào tường, cào thanh chắn. Cô bé lặng lẽ nằm lại một góc, cứ ôm cái điện thoại như vậy mà thiếp đi. Cô đơn quá, thế giới này lạnh lẽo và xa cách cô bé. Trong giấc mơ lạnh, hai nhân cách gặp nhau, họ đều muốn rời đi mãi mãi, không xâm chiếm cơ thể này nữa. Nhưng chính họ cũng bắt gặp khó khăn, ở lâu quá rồi, không biết đâu là con người thật của chính mình nữa, không rõ ai mới được đặc quyền để ra đi. Và có lẽ, họ, đều sẽ ra đi mãi mãi...

****

Triển Kha lái xe chở anh về công ti, một mình anh lại trở về với guồng công việc hằng ngày. Chuyện của Uông Bách Hợp anh sẽ không tham gia vào nữa, cũng không muốn biết bất cứ chuyện gì cả, tất cả anh để thuận theo tự nhiên.

Từ giờ anh sẽ không để bất cứ thứ gì làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình nữa. Anh sẽ khoá chặt lại cánh cổng của quá khứ, chỉ mở cho tương lai phía trước mà thôi, tương lai ấy đang còn một người mà anh luôn chờ đợi, sẽ và mãi chờ như thế.

Anh để tên lắm mồm Triển Kha báo tin tốt của cô cho bạn bè, để họ an tâm, không rầu rĩ vì chuyện của anh và cô nữa. Họ cũng đã mệt mỏi quá lâu rồi.

Anh không ngờ bố mẹ đã biết chuyện rồi. Tuy ông bà không nói nhưng ý của ông bà là đã biết, hai người cũng đã rất vất vả vì chuyện này.

Anh cũng không để đám người Nicclo đi tìm cô nữa, anh biết cô không gặp anh ắt có lí của cô, anh cũng sẽ tôn trọng nó. Anh đảm bảo sẽ không cho người tìm cô nhưng một khi gặp lại, anh mặc kệ cô bệnh chưa khỏi hay không muốn gặp anh, anh đều tóm cô về nhà cất giữ hết.

Nói gì thì nói nhưng từng lời từng chữ cô nói anh đều nghe theo, tuân thủ không hề sai phạm, ngoan ngoãn như khi cô vẫn còn bên cạnh vậy. Sáng trưa chiều anh sẽ đi làm, tối rảnh thì học nấu vài món ăn ngon. Thỉnh thoảng lại tụ tập với Chí, Ninh Nhật.

Anh mở rộng công ti, tăng thêm ba kênh truyền hình, giao lưu với nhiều quốc gia để cập nhật xu thế thời đại, phim ảnh và tin thời sự của họ. Quan hệ chặt chẽ với nhiều nhà Đài khác, một lòng hướng Thanh Phong ngày càng lớn mạnh.
Bình Luận (0)
Comment