Thanh Xuân Vội Vã - Ta Đã Cuồng Nhiệt

Chương 111


Vợ chồng Thượng Minh Lữ bước xuống xe, liền có phục vụ tiến đến nhận lấy chìa khoá và lái xe đến hầm để xe cho khách.

Lữ Ninh Ninh nhìn gương mặt có vài điểm giống chồng mình liền nhận ra là em chồng, cùng Ngô Chử Đồng tiến về phía trước chào đón nồng nhiệt.

Còn đặc cách bảo phục vụ chuẩn bị thức uống cùng chỗ ngồi, phục vụ 24/24, vợ chồng Ngô Tuyết cười ngượng ngùng, bọn họ đã đi dự tiệc rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu được tiếp đón nồng nhiệt như vậy, vả lại còn tưởng là tiệc nhỏ không ngờ là bữa tiệc lớn như vậy.

Thượng gia chỉ là doanh nghiệp nhỏ, lấy Nghiên Phần làm trụ cho cả gia đình, là miếng cơm manh áo, nhiều lần dự tiệc nhưng đối với một doanh nhân nhỏ thì đưa thiệp mời rồi đến, thậm chí có lần người chủ trì bữa tiệc còn chẳng thèm ngó ngàng gì đến Thượng gia nhỏ nhoi này nhưng vì miếng cơm manh áo, cho nên Thượng Minh Lữ đến mặc áo tàn hình, đi thì người còn chẳng biết.

Thượng Minh Lữ gãi đầu, lúng túng vì được tiếp đón nồng nhiệt mà lần đầu tiên trong cuộc đời được nếm thử mùi vị khách quý: "Cám ơn rất nhiều, cám ơn cám ơn, vậy chúng tôi vào đây"
Phục vụ đưa ông bà đến một chỗ rất xa sân khấu nhưng mọi người ở chỗ này đều rất đông, không thể bắt gặp người của Ngô gia, Thượng Minh Lữ đưa vợ mình đến gặp một số ông chủ lớn mà ông biết để trò chuyện.

Phục vụ làm tốt nhiệm vụ của mình, phục vụ tận tình, thấy Ngô Tuyết ngượng vì không hiểu chuyện làm ăn của chồng liền nháy mắt với người phục vụ bên cạnh, ngay lập tức liền có mấy vị phu nhân kéo Ngô Tuyết ra để nói chuyện cười đùa.

Ngô Tần, Ngô Phỉ, Anna Chư Cầm còn có Ngô lão gia được Ngô Phương dìu tay đứng trên tầng biệt thự to lớn, cúi đầu liền bắt gặp con gái đứng cùng chồng mình ở trong đám đông.

Nước mắt ông cụ không kiềm được mà rơi, đôi mắt già nua đỏ hoe nhuộm lên màu buồn man mác.

Giọng ông vừa vui vừa buồn, cổ họng nghẹn lại, nghẹn ngào mà nói: "Tiểu Tuyết của ba về rồi"
Ngô Phỉ nhẹ giọng an ủi, bàn tay đặt lên vai ông vỗ nhè nhẹ: "Ba đừng xúc động, lát nữa thôi chúng ta sẽ đường đường chính chính đứng trước mặt em ấy rồi"
Ngô Tần: "Ba ở đây với Anh hai đi, em phải đi xem Phi Phi và Tiểu Khiết, hai con bé chạy đi đâu mất rồi"
"Anna em ở đây với ba đi" Thấy vợ mình muốn đi theo liền nói.


Nói xong liền nhắc chân bước đi, sau khi chơi cùng Ngô Tư Thuần, Thượng Khiết My nóng lòng gặp ba mẹ, Thượng Yến Phi cũng không ngoại lệ thế là hai chị em dắt tay nhau đi tìm người.

Nhưng vừa ra trước nhà chính liền bắt gặp cảnh tượng đông nghịch người, Cô đưa ánh mắt không thể nào tin được nói với chị gái: "Thì ra...đây là cách người giàu mở tiệc sao"
Thượng Yến Phi cũng hoàn toàn bị không khí cảnh tượng trước mặt làm cho choáng ngợp: "Hơ hơ đúng là quá linh đình rồi ha..haha"
"Chị ơi, đông người thế này ba mẹ đang ở đâu đây"
"Chia ra tìm đi, em tìm hướng bên phải chị tìm bên trái, kiếm được thì gọi cho nhau".

||||| Truyện đề cử: Tình Một Đêm Cùng Anh Rể |||||
Vừa định đi, Thượng Yến Phi nhớ ra điều gì liền kéo cô lại: "Này, nhớ lời chị dặn này nếu có ai ức hiếp em thì em phản bác vài câu thôi, nếu họ đánh em cứ cho họ đánh vài cái xong em đánh họ ngược lại, nhớ ra tay ác ác hơn một chút, có người đến cứu viện em cứ tỏ ra mình là bạch liên hoa, đổ tội hết lên người họ, họ nói em đánh thì em cứ nói đó là tự vệ bản thân theo bản năng, không có ai ngu khi bị đánh mà không tự vệ đâu.

Em đã nhớ chưa? Không được để bản thân quá thiệt, chúng ta thiệt ít sau đó cho họ một màn trả thù tuyệt vời ha ha ha"
Nói về độ thâm sâu thì không ai bằng bà chị nhà cô đâu, gật đầu trong hoảng hốt và hoang mang.

Dứt lời, hai chị em tách nhau ra đi tìm người.

Dựa vào lợi thế nhỏ người nhanh nhẹn, Thượng Khiết My luồn lách qua đám người nhọc nhằn vượt ải, thân hình nhỏ nhắn thành công thoát khỏi đám đông, đi về hướng vườn hoa ở khuôn viên, đang lóng ngóng thì xui xẻo thay lại bắt gặp vợ chồng Mẫn Thiên Tứ còn có cả cô con gái bảo bối Mẫn Phương Kiều.

Liếc gặp cô gái lúc sáng được Ngao Trạch Vũ bảo bọc chở che cái gai trong mắt nhà họ Mẫn liền nổi lên, chỗ này cũng đông người, bọn họ nhìn nhau trao đổi lời nói qua ánh mắt sau đó lại cười khẩy, Thượng Khiết My thấy mình xui xẻo dữ lắm rồi mới gặp họ, ước tính là sẽ chuồng đi nếu không dây vào họ người thiệt chắc chắn là cô rồi.

Nhưng tốc độ của Mẫn gia kia còn nhanh hơn tốc độ luồn lách của cô, bọn họ tiến nhanh đến.


Mẫn Phương Kiều ác ý thấy rõ sự chạy trốn của cô ngay từ đầu liền nắm chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô kéo ngược lại, ngăn bước chạy trốn của thỏ con.

Cô ta không ngờ rằng tiệc lớn như thế này một Thượng gia nhỏ bé cũng được đến dự sao, chắc là nịnh bợ Anh rồi mới được đến chứ làm sao một con nhà quê lại được vào dự bữa tiệc của nhà giàu tổ chức chứ.

Nghĩ đến đây, cô ta tức đến độ gương mặt biến sắc dữ dội.

Dựa vào cái gì mà con khốn này hết lần này đến lần khác cướp lấy mọi thứ của cô ta, ngay cả vị hôn phu thầm thích mấy năm cũng bị cướp mất, cô ta nghiến răng cô ta không cam tâm để mất thứ vốn đã thuộc về cô ta.

Tuyệt đối không có khả năng!!!
Cô ta vốn định hỏi cô tại sao lại được vào một nơi sang trọng như thế này để xác nhận ý nghĩ trong đầu của mình có thực sự đúng? Hay chỉ là bản thân cô ta nghi ngờ oan cho Anh.

Nhưng chuyện chính quan trọng hơn nên tạm thời gác chuyện này sang một bên.

Cô ta cười ma mị nhưng giọng nói cứ như thể nghiến răng nghiến lợi: "Qua bên này nói chuyện một lát, nhé!" chữ cuối cô ta dùng sức nhấn mạnh như không có ý định cho cô từ chối, cánh tay đang nắm cũng tăng lực lên, cô vùng vẫy vì đau.

Mẫn Thiên Tứ cáo già xảo quyệt, lựa lời dỗ ngọt trẻ con: "Là vầy, lúc sáng Mẫn nhi nó có lỗi với cháu, chúng tôi là bậc cha mẹ sao có thể không dạy lại con mình cho kỹ càng, là nó chưa xin lỗi cháu tốt, cháu xem nơi này nhiều người như vậy, chi bằng ra chỗ kia chúng ta nói chuyện đồng thời Mẫn nhi muốn trịnh trọng xin lỗi cháu thật tốt"
Phương Sánh là người ác mồm tính khí nôn nóng làm việc bừa bãi, không nói không rằng không đợi cô trả lời liền nôn nóng trực tiếp kéo người đi, cô giằng co không muốn đi: "Buông tôi ra, buông ra" mọi người xung quanh thấy giằng co bởi một đám người cùng một cô gái đang ra sức thoát khỏi cái vòng tay ép buộc nên cũng bắt đầu chú ý đến, Mẫn Phương Kiều gật đầu với mọi người, nở nụ cười xinh đẹp nói: "Cậu ấy là bạn tôi, bị đau đầu, chúng tôi lo cho cậu ấy nên đưa đến phòng khách, mọi người đừng lo" quả nhiên một lời nói giả dối xuất phát từ một cô gái xinh đẹp liền đánh bay mọi nghi ngờ, mọi người không bàn luận cũng không có ý định nhắc đến việc này, Mẫn Phương Kiều giả vờ khoác tay lên vai cô tỏ ra thân thiết để đánh bay ánh mắt ngờ vực của mọi người xung quanh, nhưng giọng nói thốt lên lại là những lời răng đe bên tai thủ thỉ: "Ngoan ngoãn một chút, kiểm soát cái miệng của cô lại đi chúng tôi chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng mà thôi"
Thượng Khiết My bị kéo đi trong hoàn cảnh không mấy bằng lòng.

Ngao gia cũng nhận được thư mời từ Ngô gia nhưng trớ trêu thay Ngao Sở Viêm phát bệnh cũ, vợ ông phải vào viện chăm sóc cho nên Ngao Trạch Vũ thân là chủ tịch hội đồng quản trị phải đến dự tiệc, bởi vì công việc ở công ty còn có việc phải xử lý, nên Anh bảo Trần Khính thay mình nói với Ngô gia một tiếng rằng phải đến trễ.


Mặc dù là gia tộc lớn tiếng tăm lẫy lừng, lại còn gia tộc hàng đầu cho nên mấy cái tiệc này đối với Anh mà nói là không mấy quan tâm nhưng mà cha Anh lại có quan hệ rất tốt với Ngô Phỉ vì thế Anh phải đến tham dự.

Ngô Phỉ và Ngao Sở Viêm là bạn học cùng thời, là bạn thân chí cốt, ai nấy đều xuất sắc hơn người, không ai có thể so sánh hai người này với nhau.

Bao nhiêu lâu vẫn là bạn thân tri kỷ, mặc dù sau khi có sự nghiệp đầy triển vọng, ai nấy đều có thành công cho riêng mình, mỗi người một mảnh tài năng, Ngô Phỉ sinh sống ở nơi khác, thậm chí còn ra nước ngoài học hỏi thêm kiến thức mới nhưng lâu lâu lại gọi về đàm đạo với Ngao Sở Viêm.

Tiếc thay, hôm nay bệnh của Ngao Sở Viêm tái phát khiến ông không thể đến tham dự, tiếc thay vô cùng.

Ngư Cẩm Chi hôm nay đi cùng ba mình, mặc dù không tình nguyện đi cho lắm, vì mục đích của ông ta đến đây mà dẫn cô theo cũng chỉ là khoe khoang với người khác, nở mặt mày cho mình mà thôi.

Bực mình với những từ ngữ phóng đại, Ngư Cẩm Chi dứt khoác bỏ ba mình ở lại với mấy ông đối tác còn bản thân thì đi đến vườn hoa vì nơi đó ít người lại có nhiều thứ đẹp đẽ để ngắm.

"Khiết My, cháu nói với Trạch Vũ là cháu đã tha lỗi cho Mẫn Nhi nhà bác đi, cháu cũng thấy đó Mẫn Nhi là con gái nếu bị kiện thì thanh danh của con bé rất khó khôi phục, với lại nó còn là vị hôn thê của Trạch Vũ nếu nó bị kiện chẳng khác nào bị tước đi danh phận con dâu nhà họ Ngao, không bị tước nhưng cũng sẽ bị ảnh hưởng lời ra tiếng vào cũng không tốt, ngoài mặt thì không nói nhưng sẽ bị chế giễu hạ thấp, con gái của bác nó không có ác ý gì với cháu hết, tất cả là tại ba đứa nhóc kia, Mẫn Nhi là đứa trẻ vô tư, coi trọng tình nghĩa cho nên nghĩ rằng ba đứa đó có ý tốt mà bao dung cho bọn chúng làm sai, cháu xem bỏ qua cho nó có được không?"
"Không ấy bác đền tiền tổn thất cho cháu, cháu muốn bao nhiêu bác liền đưa cháu bấy nhiêu"
Mẫn Phương Kiều một bên nói giọng dịu dàng dụ ngọt: "Hôm đó là chị không đúng, đáng lý ra nên lên tiếng giải thích, chị đăng weibo không nói rõ ràng khiến em bị liên lụy, còn ba người kia chị có nói là em vô tội nhưng họ một mực nói em là thủ phạm, chị lại cãi lý không bằng nên để cho họ tung hoành làm chuyện sai trái.

Thật tình xin lỗi em, nếu em muốn đền bù, vậy ra một cái giá đi, ba chị sẽ chuyển tiền ngay lập tức"
Quả nhiên, để tẩy trắng con mình không tiếc gì hất nước bẩn lên người khác, giờ đây ba người bênh vực Mẫn Phương Kiều lúc đầu lại bị Mẫn Thiên Tứ đổ hết tội lỗi lên đầu.

Đúng là đến chết mà vẫn không chịu hối cải.

Họ nghĩ tiền của họ cao cả đến vậy à, ném bao nhiêu tiền là có thể đè bẹp sự thật à, ánh mắt cô tối đi lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ: "Tôi không bao giờ bỏ qua chuyện này đâu, nếu mấy người cho rằng tiền của mấy người là tất cả thì tôi nói cho mà biết, tôi - Thượng Khiết My sẽ truy cứu việc này đến cùng"
"Cô ta vu khống tôi, ông bà kéo tôi đến đây một câu tiền hai câu tiền, cho rằng tôi ham tiền các người đến mức đó à"
Phương Sánh trợn mắt nghiến răng, muốn động tay động chân ra tay đánh người nhưng Mẫn Thiên Tứ vội vàng cản bà ta lại, đồng thời cho một ánh mắt cảnh cáo, bà ta bực tức hầm hực giậm chân nghiêng người về hướng khác.


Mẫn Phương Kiều cũng hầm hực không chịu nỗi, cắn môi, giờ đây không còn khuôn mặt giải hoà dịu dàng như nước lúc nài nỉ xin cô nữa mà là gương mặt thù oán đỉnh điểm, trừng trừng đôi mắt nhìn cô như sói đang xác định con mồi.

Con khốn này, mền cứng gì đều không có tác dụng, nếu nó cứ kiên định đòi kiện cô ta ra toà có phải là thanh danh đều không cứu nổi, cái chức con dâu Ngao gia của cô ta cũng sẽ không giữ vững được nữa.

Rốt cuộc, cái con khốn này đã bỏ bùa mê thuốc lá gì để Trạch Vũ của cô ta bị mê mẩn đến vậy, ngay cả vị hôn thê, người vợ vốn có định ước sẵn này cũng ngó lơ không màng đến.

Tức chết mà!
Mẫn Thiên Tứ hết lời dụ dỗ, trong lòng thì máu nóng hừng hừng, nếu không phải đến thuyết phục có lẽ giờ đây nắm đầu con nhỏ này đánh cho sống dở chết dở rồi, cố gắng nặn ra một nụ cười hoà giải, nói: "Không không không, ý của bác làm cháu hiểu lầm rồi, ý của bác là phí tổn thất tinh thần, mong cháu sẽ nhận tiền và rồi bồi bổ bản thân sau một chuyến bị công kích trên mạng xã hội"
Cô lạnh giọng thốt lên rằng: "Tôi không cần đâu, không có việc gì nữa thì tôi đi đây"
Dứt lời, cô nhấc làn váy xoay người định bước đi nhưng Mẫn Phương Kiều từ đầu đến cuối nhẫn nhịn cơn tức giận trong lòng đến đỏ mặt, cô ta xông đến nắm lấy tóc cô giật ngược trở lại, cô la lên một tiếng, tiếng la không lớn nhưng nếu có người ở gần đó chắc chắn sẽ nghe thấy, Ngư Cẩm Chi nghe thấy tiếng hét liền đi sang xem tình hình, thấy Thượng Khiết My bị ba người bao quanh, có một người đàn bà ăn mặc sang trọng quý phái ra tay tát mạnh vào mặt Thượng Khiết My khiến cô loạng choạng còn chưa kịp đứng vững lại bị bàn tay của người đàn bà ấn vai khiến cả người Thượng Khiết My lùi về sau, còn người bên cạnh bà ta Ngư Cẩm Chi nhắm mắt cũng đoán được, đó chính là Mẫn Phương Kiều, ắt hẳn đây là gia đình của cô ta đi.

Thấy Thượng Khiết My bị chèn ép, xung quanh mọi người trò chuyện vui vẻ nào có để ý về hướng đó, cho nên nhanh chóng xách váy lên chạy đến cứu viện.

Cô bị chỉ chỏ vào vai đến đau đớn cau mày, bà ta đang đụng vào vết bầm trên vai cô.

Cô gạt mạnh ngón tay đang chỉ chỏ vào vai mình của bà ta ra khiến bà ta rít lên một tiếng đau.

Mẫn Phương Kiều thấy mẹ mình bị làm đau liền đẩy vai cô thật mạnh, khiến chân loạng choạng lùi lùi về sau, cứ xô đẩy khiến cô tưởng rằng mình sắp ngã xuống đất lại cảm giác có bàn tay đang đỡ người mình, cô quay sang liền thấy Ngư Cẩm Chi, nhẹ giọng nói: "Cám...cám ơn"
Ngư Cẩm Chi đỡ cô đứng vững, đồng thời hỏi: "Không sao chứ"
Cô lắc đầu.

Ngư Cẩm Chi nhìn Mẫn Phương Kiều chất vấn: "Mẫn Phương Kiều tôi không ngờ gia đình chị lại có phương hướng bạo lực như vậy".

Bình Luận (0)
Comment