Thanh Xuân Vội Vã - Ta Đã Cuồng Nhiệt

Chương 135


Vừa thưởng thức món ngon vừa có không gian vui đùa đầm ấm, mọi người đều tận hưởng không gian gia đình hiếm có này, có lẽ trong mỗi lòng con người đây là dịp ăn cơm đầy đủ thành viên nhất, lòng Ngô lão gia nhẹ nhõm an lòng, sau bao nhiêu lâu cuối cùng ông cũng đợi được ngày này, bà nó à bà có thấy vui không khi cầu mong nhỏ nhoi này của tôi được thành hiện thực, con gái út của chúng ta có gia đình hạnh phúc có hai đứa con rất đáng yêu và lễ phép, tôi rất vui lòng.
Trái với những gì mãn nguyện của Ngô lão gia, gia đình Ngô Hạn chẳng có lấy một niềm vui nào.

Ngô lão gia thiên vị ra mặt rõ ràng, cả một buổi ăn ai cũng gấp thức ăn cho hai đứa cháu gái Thượng Khiết My và Thượng Yến Phi, chẳng mấy ai ngó ngàng gì đến Ngô Tang, Ngô Vân đang lủi thủi đem ánh mắt vừa phẫn nộ vừa tủi thân nhìn bọn họ trao cho nhau từng cái yêu thương.

Cuối cùng, Ngô Tuyết bị ánh mắt kia làm cho mủi lòng, gấp một miếng thịt vào bát của Ngô Tang rồi lại thêm một miếng cho Ngô Vân: "Thịt ăn sắp hết rồi mau ăn đi, đừng nhìn nữa"
Cho dù việc Ngô Hạn đã làm năm xưa với mình có ác độc đến đâu, suy cho cùng người tội nhất vẫn là hai đứa nhỏ này, chúng nó chẳng làm gì cả, cũng cầu mong được yêu thương từ mọi người không muốn lạc lõng, không có tội thì không nên gánh chịu.
Ngô Tang, Ngô Vân sững người nhìn bà, sau đó cúi đầu gặm ăn.
Không biết nên cám ơn, nên đối diện, nên phản ứng như thế nào với Ngô Tuyết, bọn họ bối rối chọn cách không nói gì.
Đến 12h, cả nhà đã ăn xong giờ thì ngồi uống trà ăn tráng miệng, Ngô Phỉ Ngô Tần nhìn thấy ánh mắt thích thú của ba đứa cháu gái nhà mình thì rất hứng thú, Ngô Tần cầm quẹt lửa Ngô Phỉ cầm pháo hoa, nhanh chóng lửa cháy đến pháo hoa liền bắn thẳng lên trời sau đó phát ra tiếng kêu *bùng bùng* lần lượt tia lửa nhiều màu bung ra bắn tung tóe thành một bông hoa lớn dần dần lại nhỏ.

Thượng Khiết My, Thượng Yến Phi Ngô Chử Đồng vui vẻ cười đến tận mang tai.

Ngô Phương cầm điện thoại quay lại khung cảnh nhộn nhịp cũng cười không ngớt.
Phương Sơ Khán không nhìn pháo hoa mà người người cho rằng là đẹp, Anh chỉ nhìn bông hoa nhỏ bé đang cạnh mình, nhìn thấy Thượng Yến Phi vỗ tay nhảy cẩng lên, ngón tay thì chỉ chỉ bất giác Anh nở nụ cười nuông chiều.
Ngô Tang, Ngô Vân đứng cách bọn cô khoảng 3 mét, cũng muốn chung vui nhưng khi đi gần nhìn thấy sắc mặt Ngô Tần đen lại liền không dám tiến lên nữa, lẳng lặng đứng đó ngắm nhìn bọn họ vui chơi.
Ngô Vân sóng mũi cay cay, trạch lòng.

Ngô Tang vỗ vai an ủi, nói nhỏ: "Có gì đáng buồn chứ, chúng ta không chơi cùng đứng đây ngắm cũng được mà, sẽ không đổ mồ hôi, như vậy chẳng lẽ không tốt hơn sao?"
Ngô Vân vẫn tiếc nuối, tham lam nhìn bọn họ nô đùa: "Tại sao hai bác lại ghét nhà chúng ta như vậy, tại sao không đối xử tốt với chúng ta giống như hai người họ chứ, em với Anh cũng là con cháu mà không thể yêu thương dù chỉ một chút hay sao"
Ngô Tang đau lòng xoa đầu: "Em cứ nghĩ đơn giản, chúng ta lớn rồi, em 23 tuổi rồi, không cần chơi trò con nít gương mặt phấn khởi khi nhìn thấy pháo hoa giống bọn họ là được"
Ngô Vân cắn môi, làm theo lời anh trai thoáng chốc không còn tủi thân nữa, nhìn bọn họ như vậy cảm thấy thật trẻ con, chề môi lôi kéo anh trai vào ngồi ghế với ba mẹ lười biếng không coi pháo hoa nữa.

Di động trong túi reo lên, Thượng Khiết My đi cách xa một chút mới lục lọi túi mở điện ra, thấy tin nhắn gửi đến đúng 12h, thế mà lại có hai tin gửi đến cùng một lúc.
"Nhóc con! Chúc em năm mới vui vẻ, nụ cười luôn trên môi em.

Thương em"
Cô đọc đi đọc lại dòng chữ đó, ôm điện thoại cười ấm áp, soạn tin gửi lại:
"Anh cũng vậy, phải thật vui vẻ, và bình an.

Năm mới vui vẻ, Vũ!" *icon ôm ôm*
Gửi xong mới phát hiện gò má tăng nhiệt độ rất cao, cô dùng hai tay quạt quạt, nhiệt độ mới dần dần được giảm xuống.
Mãi chìm đắm trong hạnh phúc bao la thổn thức xém chút lại quên, cô mở điện thoại ra lần nữa, ấn vào tin nhắn còn lại...
"Khiết! Chúc em một đời bình an"
Nhìn dòng chữ vẻn vẹn nhưng làm cô bồi hồi rất lâu.

Cô do dự liệu có nên đáp trả hay không, đấu tranh lý trí rất lâu cuối cùng vẫn hạ tay xuống ấn ấn trên điện thoại.
"Cám ơn, năm mới vui vẻ" Vừa xa cách vừa khách sáo, sẽ không làm ai phải hiểu lầm.
Tắt máy, cô thở phào.

Dù sao người ta có lòng thì cô ít nhất có phèo đáp trả một chúc nếu không người ta cho rằng cô thanh cao làm quê mặt.
Vân Ngạn nhìn dòng chữ ngắn ngủi nhưng tâm trạng hắn rất vui, bấm lưu lại dòng chữ ấy dẫu biết cô trả lời vì một câu chúc nể mặt nhưng hắn vẫn rất vui vì cô cho hắn chút niềm vui vẻ trong ngày Tết.

Bấy lâu nay hắn trãi qua những ngày những tháng những năm vốn dĩ đã rất tẻ nhạt, đối với hắn ngày nào cũng như ngày nấy, nhưng giờ hắn nhận ra ngày Tết năm nay rất ý nghĩa và vui vẻ.
Mọi người chơi mãi đến gần 2h sáng cả người mệt lã lơi thì thời gian vui vẻ mới kết thúc.


Gia đình Ngô Hạn đứng lên ra về, trước khi đi còn từ tốn nói đôi ba câu với mọi người.
Phong Hương Nhã cười cười: "Ba, tụi con về trước"
Ăn no nê rồi thì phải về chứ ở lại lâu làm chi.

Hôm nay mục đích cũng chỉ muốn ngồi không hưởng lợi, cho nên bà ta chẳng muốn lên tiếng phụ giúp mà Ngô lão gia cũng chẳng nói đến thì bà ta đành cả gan ngồi im lặng ăn uống thoải mái, ban nãy Ngô lão gia ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng có, mặc cho họ tùy hứng nhưng lúc này thì....
"Ở lại rửa bát" Ngô lão gia lạnh lùng nói.
Phong Hương Nhã sững người, nụ cười trên mặt cứng đờ.
"Ba, ba...không phải người hầu làm những việc này sao, con..."
Ngô lão gia mặt không biến sắc, lạnh giọng một lần nữa: "Cô giả ngu hay ngu thật vậy, Tết không để người ta về đoàn tụ với gia đình hay sao, cho rằng mình là chủ mà bắt ép làm xuyên Tết à, ban nãy Anna, Tiểu Phương, Tiểu Tuyết mấy đứa đã làm công việc nấu nướng rồi, chỉ còn cô là không làm gì thôi"
Phong Hương Nhã mở to mắt kinh ngạc, thì ra cho bà ta an nhiên hưởng thụ là có dụng ý riêng, ông già này đúng là cao tay, nhìn sang Lữ Ninh Ninh, mắt sáng lên ban nãy bà ta thấy Lữ Ninh Ninh cũng không làm gì.

Ngô lão gia hình như nhìn ra được ánh mắt toan tính của bà ta liền gầm gừ.
"Chẳng lẽ bây giờ cô kêu một người vừa chăm con nhỏ vừa phải vào bếp rửa bát? Tiểu Thuần thì ai trông hả"
Mắt Phong Hương Nhã sáng lên nhìn sang Ngô Phỉ: "Anh Phỉ trông là được mà ba, con còn có việc cần làm"
Lữ Ninh Ninh nhíu mày không vui: "Gọi là Anh cả!"
Phong Hương Nhã dè dặt, thấy mọi người nhìn mắt đầy sắc bén mới chịu sửa lại lời, cắn răng kêu một tiếng: "Anh cả"
Ngô lão gia nghe không nổi vào tai, vì tết đến không thể bực tức lớn tiếng được nên ông cụ kiềm nén: "Cô thì có việc gì ngoài ăn rồi ngủ chứ, đừng tưởng lão già này không biết cô tính toán cái gì, cô đừng cho rằng đây là quán cơm miễn phí ăn rồi phủi mông đi, cô ăn no nê đã thây thì lại muốn bỏ đi? Sao lúc người ta nấu nướng cực khổ không thấy cô lại phụ giúp một tay, ăn căng bụng lại không chịu làm gì, cô cho rằng tôi không dám gì cô đấy à"
Lúc này Ngô Hạn mới đánh tiếng: "Ba, nếu nói ăn mà không làm thì con thấy chị cả cũng chẳng làm gì, chị ấy cũng nên vào phụ vợ con chứ, công bằng cả thôi"
Ngô Phỉ trầm mặc: "Nếu ăn không ngồi rồi thì mời đi ra khỏi nhà này, Ngô gia không chứa chấp kẻ ăn bám mà còn thích làm chủ"
Ngô Hạn trừng mắt nghiến răng.
Ngô Tần không vui nhìn Ngô Hạn nghiêm mặt phê phán: "Nếu vợ chú không muốn rửa thì để chú vào rửa đi, xót cho vợ mà"

Ngô Hạn ngấu nghiến tức điên, đẩy bà ta lên: "Vào rửa đi" ông ta định nhắc chân đi liền bị Phong Hương Nhã níu góc áo không cho đi: "Mình..." bà ta đưa ánh mắt cầu xin.
Ngô Hạn lườm nguýt khiến bà ta câm nín, ông ta giật phất góc áo giận dữ rời đi.

Phong Hương Nhã đành dọn một bàn đồ ăn đầy dầu mỡ rác thải, Ngô Tang Ngô Vân xụ mặt đi đến phụ mẹ, mặc dù Ngô lão gia không bảo bọn họ làm nhưng không muốn mẹ gánh một mình liền phụ giúp một tay.

Có thể hai Anh em thường bị ba mắng nên quay sang ỷ lại mẹ nhiều hơn, từ đó liền nghiêng tình thương rõ ràng về phía mẹ, Ngô Hạn biết nhưng cũng không nói, không mấy quan tâm cái gì mà được thương nhiều hay thương ít gì đó.
Vào phòng bếp, Phong Hương Nhã lộ rõ vẻ mặt chán ghét, miệng muốn ói với đóng đồ ăn thừa sắc mặt bà ta trắng bệch rồi lại tái xanh.

Đeo gang tay cao su vào, người còn né né ra như sợ bị bắn bẩn vào.

Bà ta ghi thù trong lòng, nếu một ngày nào đó gia đình bà ta cướp được tài sản này của Ngô gia thì bà ta sẽ trả lại những ấm ức mà mình đã chịu, đặc biệt là ông già đáng chết đó, đã già rồi thì tu tâm đi cho sống giai sống thọ mắc gì gây khó dễ với bà ta như vậy.

Nhìn đóng dĩa, bát bên cạnh nếu có thể bà ta sẽ đập nát đóng này xem họ lấy cái gì mà đựng cơm.1
Đã vậy, còn bắt bà ta rửa bát ở một chỗ sau nhà chứ không phải nhà chính của Ngô gia, nơi này là nơi nấu ăn ngoài trời, giống như căn nhà nhỏ sau nhà vậy.
Ngô Tang Ngô Vân đem bát dĩa lần lượt đi vào, Phong Hương Nhã càng tức hơn, rửa hoài mà vẫn không hết, mắc loé sáng lên trong lòng đắc ý, ông già kia kêu bà ta rửa, sạch hay không thì ông già kia chẳng nói, vậy thì....rửa qua loa vài cái sau đó để lên kệ, để coi mấy người còn dám gây khó dễ tôi không, tôi cho mấy người ăn bát bẩn đũa dơ.
Thượng Khiết My và cả nhà lưu lại Ngô gia ngủ qua đêm, cô tắm xong mặc bộ đồ thoải mái mới lên gường nằm.

Mở điện thoại lên, lại thấy tin nhắn gửi đến.
"Tối mai 7h, Anh sang đón em đi chơi, nhé?"
Cô cười khúc khích: "Được" ấn trả lời liền chôn mình trong chăn đi ngủ.
Nhìn điện thoại, Ngao Trạch Vũ cười cười.

Anh bỏ điện thoại trên chiếc bàn đầu gường, hai tay để dưới đầu, nghĩ đến việc hôm nay lòng Anh đầy muộn phiền.
Cãi nhau với ba là điều ngoài ý muốn, Anh chẳng muốn làm thế ngay ngày đón sang năm cả, nhưng nghe những lời lẻ chê bai miệt thị của ba mình, nâng cao Mẫn Phương Kiều mà hạ thấp cô, Anh không kiềm được liền đối đầu với ông.

Lúc đó, Anh phủ nhận mình không kiềm chế cơn giận được, Anh muốn nhúng nhường nhưng Mẫn Phương Kiều cứ đổ dầu vào lửa, cả nhà đã căng thẳng cô ta cứ thút thít khóc làm ba Anh phải làm gắt lên.


Giây phút nào đó, Anh nhìn thấy nước mắt của mẹ, lòng Anh đã ẩn đau, trạch lòng nhìn bà nỉ non mong cầu Anh đừng đi, nhưng...Anh đã phụ lòng bà.
Càng nghĩ càng phiền não, Anh thở dài, đêm nay trả qua một giấc ngủ khó khăn...
__________
Sáng sớm tinh mơ.
Ngao gia.
Bạc Ngật Quân cầm hộp quà đỏ lói trên tay đưa cho bà Ngao, bà khó hiểu nhìn con rễ.
Bạc Ngật Quân nhún vai: "Vừa sáng, con thấy trợ lý Trần đưa cái này đến nhà mình, môt hộp của Anh ta gửi biếu ba mẹ, một hộp là của em vợ"
Nghe đến câu *em vợ* mắt bà Ngao sáng lên, vui vẻ mở hộp quà mà Ngao Trạch Vũ gửi sang.
Suy nghĩ cả đêm không biết làm cách nào để mẹ không phiền lòng, cuối cùng Anh đành bảo trợ lý Trần mua dùm mình ít đồ gửi sang Ngao gia.
Bà Ngao rất thích quà mà Ngao Trạch Vũ gửi sang, không trả lời Bạc Ngật Quân mà chạy thẳng lên lầu.
Bạc Ngật Quân như quen với việc bị cả nhà hắt hủi, bình tâm hưởng thức trà ngon buổi sớm.
Mùng một Tết, Ngao Trạch Vũ cũng không thèm về nhà, mọi người trong nhà không lấy làm lạ, chỉ buồn bã mà thôi.

Ngày Tết nhưng Ngao gia chẳng có ai nở một nụ cười vui vẻ, có họ hàng lên chơi thì ông bà Ngao cũng cười gượng lấy lệ qua loa.
Ngao Bạch Minh Nguyệt ôm Lĩnh Lĩnh trong lòng, đứng ở trên cầu thang nhìn xuống, đôi mắt xinh đẹp cười khẩy nhìn một nhà 3 người ở phòng khách đang vẽ lời ba hoa.

Nếu không vì Tết ở nhà với ba mẹ làm ba mẹ hết cô đơn thì có lẽ cô cũng chẳng muốn ở lại Ngao gia tí nào, nhìn một lũ Mẫn gia mặt dày mày dạn nịnh nọt nghe mà phát ngứa.
Trở về phòng, nhìn thấy Bạc Ngật Quân đang xếp quần áo cho bé con nhà mình, miệng còn hát vu vơ.

Cô còn nghĩ Mẫn gia dưới nhà nên khá bực mình, lườm chồng một cái rồi ngồi mạnh lên gường.
Bạc Ngật Quân dừng tay dừng hát hò, nhìn sang dò hỏi bà xã: "Vợ yêu, mùng một Tết ai làm em không vui vậy?"
Mặt cô hầm hầm, không trả lời.
Bạc Ngật Quân lại dè dặt đưa tay sang đón lấy bé con từ trong tay vợ.
"Lĩnh Lĩnh của ba, mẹ đang bực ba dẫn Lĩnh Lĩnh đi chơi vườn hoa nhé" Anh cưng chiều nói con gái..

Bình Luận (0)
Comment