Thanh Xuân Vội Vã - Ta Đã Cuồng Nhiệt

Chương 89


Trên hàng lang trường...!
Nữ sinh A: "Ê biết tin gì chưa, chị Phương Kiều về nước rồi, hôm nay chị ấy vào học ở lớp tớ đấy"
Nữ sinh B che miệng kinh ngạc: "Thật sao? Chị ấy mà về là chúng ta hết cơ hội ngắm Ngao ca rồi"
Nữ sinh A lắc đầu: "Cũng không chắc là hết cơ hội, hôm nay ấy thế mà chị ấy không được ngồi cạnh Ngao Ca còn bị Anh ấy đuổi ra chỗ khác"
Nữ sinh B kinh ngạc lần 2: "Đuổi sao? Ơ sao mình nghe nói hai người là thanh mai trúc mã còn có đính ước với nhau cơ mà"
Nữ sinh A thở dài: "Cậu quên bây giờ bên cạnh Ngao ca có ai sao"
Nữ sinh B mắt sáng như sao rồi cũng gật gù: "Cũng phải, bây giờ quan hệ của Thượng Khiết My và Ngao ca không hề tầm thường.

Ể mà chẳng phải như vậy chúng ta sẽ có phim hay để xem sao"
Haizz từ khi nào cô bị lồng ghép vào câu chuyện phức tạp này vậy chứ.

Mới sáng vào đã bị mọi người chú ý từ cổng cho đến lớp, may là được Thượng Yến Phi che chở mới thoát được ánh mắt soi mói nhưng vừa vào lớp chỗ đã bị một cô gái lạ mặt giành lấy.

Sau khi nghe mọi người nói, cô nghe loáng thoáng "thanh mai trúc mã" rồi lại "hôn thê" cũng hiểu được tình hình, đành tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Cứ nghĩ mọi chuyện thật bình thường ai mà có ngờ Ngao Trạch Vũ vừa vào thấy thế liền cau mày khó chịu trực tiếp đem cô từ bàn dưới xách lên như gà, giọng Anh không vui cất lên: "Ai cho phép em đổi chỗ"
Cô khóc không ra nước mắt, nhìn lại chỗ mình, Anh cũng nhìn theo rồi mặt nghiêm nghị giọng nói lạnh lùng vô cảm không nhiệt độ: "Làm phiền tránh ra, đây là chỗ của em ấy.

Chỉ riêng em ấy"
Sự đánh dấu hùng hổ từ miệng Anh, mọi thứ trong phòng học dường như ngưng đọng, mọi người há hốc mồm nhìn, người thì trầm trồ người thì nín thở, mọi khung bậc cảm xúc đều hiện lên mặt của những người có mặt.

Anh như thế mà lại đứng trước mặt vị hôn thê không nể mặt gì mà tuyên bố trắng trợn.

"Chỉ riêng em ấy" một câu nói tưởng như đơn giản nhưng thực ra nó mang nhiều ẩn ý, chỗ đó là chỗ ngồi độc quyền và chỉ có mình cô được phép ngồi đó, quan trọng là Anh đang đánh dấu chủ quyền, đánh tan mọi đồn thổi Mẫn Phương Kiều là vị hôn thê tương lai của Anh.


Cô nhìn Mẫn Phương Kiều đang xụ mặt khó chịu xua xua tay, sau đó lại kéo tay Anh nói vội: "Em ngồi chỗ khác cũng được, dù sao bạn này vừa mới đến nên không biết, em tìm chỗ khác..."
Ánh mắt Ngao Trạch Vũ kiên quyết, tay đang nắm tay cô siết chặt hơn: "Người nên rời đi không phải là em"
Mẫn Phương Kiều ngồi bất động, Anh nói như vậy là đang ám chỉ mình nên rời khỏi chỗ này vì chỗ đó vốn không phải là của Mẫn Phương Kiều cô nên ngồi.

Nghe lời ám chỉ rõ ràng như vậy, cô ta đâu thể nào mặt dày ngồi lỳ chỗ đó, đành ngượng ngùng đứng dậy đi ra khỏi chỗ khác, tìm được chỗ kế bên Dương Tề Vương liền ngồi xuống, vừa hay chỗ này gần Anh.

Dương Tề Vương sau khi thấy cô ta ngồi xuống liền đen mặt, ai oán liếc mắt xuống biểu cảm như đụng phải thứ gì đó xui xẻo.

Cậu ta còn kéo ghế ngồi sát vào vách tường phía bên trong sợ cô ta như sợ độc.

Còn cô bị Anh nhét vào chỗ ngồi phía trong, Anh còn trừng mắt cảnh cáo cô một cái rồi chính mình cũng yên vị trên chiếc ghế.

Xung quanh trở nên trạng thái bình thường, lúc này mọi người mới xúm nhau lại bắt đầu chủ đề bàn tán...!
"Ê nghe nói Thượng Giả Nhi bị buộc thôi học đấy, cái vụ cậu ta nhốt Khiết My vào nhà kho đó, liên quan đến bạo lực học đường là buộc thôi học.

Trường mình quy định thế đấy"
"Trời ơi, tớ có chuyện chấn động hơn luôn nè.

Giả Nhi cậu ta không phải con ruột của ông bà Thượng"
"Cái gì? Thật hay giả đó"
"Là thật, Ông Thượng tuyên bố đoạn tuyệt, nghe nói ba mẹ ruột của cậu ta họ Đường đấy.

Bây giờ cả trường đều biết sự việc này"
"Ể? Vậy con gái ruột của Ông Thượng là ai?"
"Là Thượng Khiết My đấy, hèn gì ban đầu mình cứ thấy ngộ ngộ, sao cậu ấy lại mang họ Thượng, ai mà có ngờ là con gái út, đích thị là Nhị tiểu thư Thượng gia chính cống luôn ấy"

"Vậy mà ban đầu nhóm của Giả Nhi cứ lan truyền cậu ấy được đại gia bao nuôi.

Hừ thâm độc thật ấy chứ, may mắn là tớ chưa gây sự với Khiết My bao giờ, không thôi là nhục mặt rồi"
Thế là từ đấy mọi người đã có cái nhìn khác về cô, lâu lâu mọi người đi ngang qua lại chào hỏi vài ba câu, cô chỉ có thể ngượng ngập mà chào lại theo phép lịch sự tối thiểu.

Lưu Ý Viên lắc đầu ngao ngán: "Đúng là tiểu nhân lật mặt còn nhanh hơn thủy tinh xuống nước, lúc ghét thì hùa nhau ghét, lúc tẩy trắng thì lại cùng nhau tẩy cho đến giả tạo.

Haizz"
Cô cười: "Dù sao cũng tốt hơn trước mà Viên Viên.

Mà vết thương cậu sắp khỏi chưa"
Lưu Ý Viên mệt người lắc đầu than thở: "Ngồi xe lăn rất khó chịu, đôi lúc nghe thầy giảng bài cậu biết không mình muốn nằm xuống ngủ lắm ấy"
Tôn Sơn Hạ cũng mở miệng than, gương mặt nhăn nhó: "Đúng vậy, rất muốn ngủ.

Nhìn tớ xem giống con khô chưa, tớ khô héo lắm rồi"
Tôn Mẫn Ngôn gõ nhẹ vào đầu em gái lười học: "Em sắp thi rồi đấy, còn nghĩ đến ngủ Anh mách Anh hai đến trông chừng em"
Tôn Sơn Hạ liên tục lắc đầu: "Đừngggg em không muốn nhìn thấy mặt Anh hai đâu.

Anh ấy thậm chí không nói rõ nguyên do đã đuổi bạn của em, quá đáng hơn là doạ các bạn khác không cho bạn ấy chỗ ngồi.

Em...hừ! Giận Anh hai rồi, em không bao giờ làm hoà đâu"
Nói xong, ánh mắt tội lỗi đượm buồn nhìn về phía cuối lớp, thấy Lan Dạ Hinh vẫn tư thế đứng dựa lưng vào tường mà chuyên tâm học, giống như việc có bàn học hay không không ảnh hưởng gì đến cô ấy cả.

Vẫn là chiếc nón vành rộng phũ xuống che đi khuôn mặt bầm tím kia, bắt gặp ánh mắt của Tôn Sơn Hạ, Lan Dạ Hinh lấy tay kéo vành nón thấp xuống tránh đi ánh mắt đang tỏ lời xin lỗi ấy.


Lan Dạ Hinh chẳng giận dỗi gì Tôn Sơn Hạ cả, không...cô không có tư cách giận...bản thân cô không nên dính dáng đến Tôn Sơn Hạ như vậy là cách tốt nhất cho cả hai, lẫn cả tên ác ma kia.

Thầy Lý Minh phát tài liệu cho cả lớp xong vỗ vài phát tay kêu mọi người tập trung về bụt giảng sau đó nói: "Lần này các em gáng ôn thi tốt nhé, trường chúng ta sẽ nhận lấy 2 bạn có thành tích tốt nhất để vào đội tuyển học sinh giỏi.

Ngao Trạch Vũ làm đội trưởng của 2 nhóm học sinh giỏi quốc tế nên các em phải cố gắng vào được nhé.

Nhóm một là gồm Hoá, Lý, Sinh.

Nhóm hai là gồm Toán, Ngoại ngữ, Văn học.

Trong lớp chúng ta đã có 2 bạn vào nhóm một rồi là Tề Vương và Dật Hoàng, hai bạn này sắp thi quốc tế các em nhớ cổ vũ cho 2 bạn nhé"
"À thầy quên mất, thầy vừa nhận thông báo từ Bộ Giáo dục là bạn Mẫn Phương Kiều được tuyển thẳng vào nhóm học sinh giỏi"
Cả lớp ồ lên khó hiểu, Lưu Ý Viên chán ngắt lên tiếng: "Vì sao vậy thầy, ai cũng ra sức học tập tốt để vào, sau cậu ta vừa chuyển đến đã tuyển thẳng như vậy"
Thầy cười cười giải thích: "Bạn Mẫn Phương Kiều là do có thành tích học tập du học ở nước ngoài tốt nên được đặc cách.

Bạn ấy là du học sinh ở Mỹ"
Lưu Ý Viên bĩu môi bất mãn: "Du học sinh thì sao chứ, cũng chỉ là cái mác thôi, còn chưa thử sức trình độ mà đã cho là giỏi rồi.

Không công bằng thưa Thầy"
Tôn Sơn Hạ đồng lòng bất mãn cũng lên tiếng: "Đúng đúng, trình độ không biết có thực sự ổn hay không"
Mẫn Phương Kiều ngồi nghe những lời nghi ngờ cùng chỉ trích, vẻ mặt cau có khó chịu thoáng qua móng tay bấm vào trong da thịt nhưng cô ta vẫn phải tỏ ra mình nhân nhượng, tỏ ra là một cô gái có lòng vị tha, liền quay xuống giải đáp: "Có thực sự tài giỏi hay không thì phải đợi kì thi học sinh giỏi quốc tế, chị lấy thành tựu về chứng minh là rõ"
(Vì Mẫn Phương Kiều bằng tuổi Ngao ca nên mới xưng "chị" với mọi người đấy ạ)
Ra chơi, Ngao Trạch Vũ phải quay về phòng thí nghiệm cùng luyện thi với đám Dật Hoàng, dặn dò vài ba câu với cô xong liền rời đi.

Trước khi đi còn đưa cho cô một hộp sữa, quay sang dặn dò Lưu Ý Viên và Tôn Sơn Hạ phải để mắt đến cô.

Ây da, em có phải con nít đâu.

Anh vừa đi được 10 phút, Mẫn Phương Kiều đi vệ sinh liền quay về, ngồi bàn trên bàn cô quay xuống, cô ta cười niềm nở thân thiện bắt chuyện.


"Chào em, em là Khiết My phải không"
"Dạ" Nghe mọi người bảo cô gái này tên là Mẫn Phương Kiều, lớn hơn cô một tuổi nên nghe cách xưng hô của cô ta, cô cũng cảm thấy không có gì kì lạ.

Liền cùng chị ta chào hỏi qua lại.

"Hình như em và Anh Trạch Vũ rất...thân nhau nhỉ?"
"Anh Trạch Vũ" từ miệng cô ta, nghe rất là thân mật, còn kèm theo sự dịu dàng.

Cô bất giác lúng túng không biết phải trả lời làm sao, trước mặt thanh mai trúc mã còn là vị hôn thê của Anh, câu hỏi này cô trả lời như thế nào đây.

Tiến không được, lùi cũng không xong, ai cứu cô đi.

Lưu Ý Viên luôn luôn giữ lời để mắt đến cô, thấy cô luống cuống liền lên tiếng gỡ rối: "Ô chào chị gái "Trình độ", xin lỗi vì đã xen ngang nhưng mà tôi có việc nhờ Tiểu Khiết"
"Tiểu Khiết chỉ mình câu này với.

Mình muốn học để có TRÌNH ĐỘ vào nhóm học sinh giỏi ấy mà, nhanh nhanh chỉ mình"
Tôn Sơn Hạ phụ hoạ theo, lườm cô ta một cái: "Mình cũng vậy, TRÌNH ĐỘ phải CAO như mấy DU HỌC SINH MỸ ấy"
Mẫn Phương Kiều bị châm chọc từ đầu buổi đến bây giờ tức không chịu được, mặt cũng đỏ hết cả lên.

Cô ta lườm bọn cô sau đó bực mình đi ra ngoài, vừa ra khỏi lớp cô ta thấy vài ba cô gái vây quanh liền mỉm cười thân thiện, nói chuyện dịu dàng dễ nghe không giống như bộ mặt khó chịu đanh đá vừa rồi.

Lưu Ý Viên tay chống cằm đanh mặt chửi thầm: "Đúng là giả tạo ba chấm luôn ấy chứ, shittt thật"
Tôn Sơn Hạ gật gù: "Cậu xem mặt chị ta có phải có tới tận 8 lớp phấn không, nụ cười cũng thật đơ"
Thượng Khiết My ngu ngơ: "Mình thấy chị ấy cũng thân thiện mà"
Lưu Ý Viên nhếch mép sau đó khều khều vào tay cô: "Tiểu Khiết ơi, cậu đừng nghĩ bề ngoài như vậy thì cho là tiểu tốt thật ra là tiểu tam đấy"
Thượng Khiết My: "???"
Cô nghe Lưu Ý Viên nói đầu có chút mơ hồ nhăn mặt một cái khó hiểu hỏi: "Là sao cơ".

Bình Luận (0)
Comment