Thảo Mai Rao Bán Chỉ Vàng - Trương Nhược Dư

Chương 5

Nói ra cũng thật kỳ lạ.

Tôi vốn là người ít bạn bè, bởi vì quen với việc sống độc lập, rất ít khi chủ động gần gũi với ai, luôn cảm thấy khi ở cùng người khác phải để ý đến cảm xúc của họ, nên tôi cũng quen với lối sống một mình.

Nhưng không hiểu sao, tôi lại trở thành bạn với cô bé khoa Tiếng Trung này.

Cô bé tên là Hứa Kỳ, cùng họ với tôi, cũng coi như có duyên.

Hơn nữa —

Hứa Kỳ có điểm tương đồng với tôi, chúng tôi đều không có bao nhiêu bạn bè. Tôi là kiểu người độc lập, còn cô ấy thì bị cô lập và xa lánh.

Tôi cũng phần nào hiểu được, Hứa Kỳ có gia cảnh tốt, nhan sắc nổi bật, dáng người thon thả, nói năng nhẹ nhàng, là “nữ thần" trong mắt các chàng trai, nhưng trong vòng bạn bè nữ, e rằng không được chào đón như vậy.

Chính vì lý do đó, sau lần "anh hùng cứu mỹ nhân", Hứa Kỳ luôn quấn quýt bên cạnh tôi.

Thật ra tôi không để tâm lắm, nhưng Tằng Hà lại có ý kiến về chuyện này.

Bởi vì, Hứa Kỳ thực sự dính tôi quá chặt.

Khi chúng tôi ăn trưa, cô ấy cứ muốn ngồi cạnh tôi và luôn muốn gắp thịt từ bát tôi; khi chúng tôi ra ngoài dạo phố, cô ấy luôn nũng nịu đòi được đi cùng, sau đó uống chung trà sữa với tôi, trong khi Tằng Hà phải xách theo túi lớn túi nhỏ theo sau từ xa.

Ví dụ như, khi tôi và Tằng Hà cãi nhau, cô ấy sẽ chèn khuôn mặt nhỏ của mình vào giữa, dùng ngón tay nhéo nhẹ Tằng Hà rồi nói: “Mình nói cậu này, đừng chọc giận Hân, cậu là con trai, không biết dỗ dành cô ấy sao?”

Điều khiến Tằng Hà không thể hiểu được nhất là, ngay cả ngày lễ tình nhân đầu tiên giữa tôi và anh ấy, cô ấy cũng muốn chen vào.

Hôm nay chính là lễ tình nhân.

Trong bữa trưa, Tằng Hà rất lịch sự nói với Hứa Kỳ rằng tối nay anh muốn cùng tôi đi ăn, dành chút thời gian riêng tư hai người, bảo cô ấy tự tìm bạn cùng phòng để ăn tối.

Nhưng Hứa Kỳ ngạc nhiên trong hai giây, sau đó quay sang nhìn tôi, nói: “Hân, hay là hai người dẫn mình đi theo, hôm nay mình mời. Hơn nữa, mình đảm bảo chỉ ăn mà không nói gì cả, giống như cái bóng đèn yên lặng thôi.”

Nói rồi, cô ấy cúi đầu, giọng ỉu xìu: “Ký túc xá mình tối nay không có ai cả, một mình mình ở ký túc xá sợ lắm…”

Thật ra tôi không phải là người theo đuổi chủ nghĩa lãng mạn, lễ tình nhân đối với tôi cũng không quan trọng lắm.

Vì vậy, khi nhìn thấy khuôn mặt đáng thương của Hứa Kỳ, tôi suýt nữa đã đồng ý. Nhưng sau đó, tôi chợt nhận ra điều gì, liền ngẩng đầu nhìn Tằng Hà.

Quả nhiên.

Tằng Hà hiếm khi tỏ vẻ khó chịu, lần này anh không vui nhìn Hứa Kỳ.

Anh hít sâu một hơi, kiên nhẫn nhắc lại: “Nhưng mà Hứa Kỳ, hôm nay là lễ tình nhân đầu tiên của tôi và Hân.”

Tạm ngừng một chút, anh tiếp tục: “Cô cũng hơn hai mươi tuổi rồi, không đến mức phải như vậy chứ.”

Hứa Kỳ sững người, buông tay tôi ra, cúi đầu lùa một thìa cơm, nụ cười có chút gượng gạo: “Mình biết rồi, vậy hai người đi vui vẻ nhé.”

Tôi nhìn cô ấy một lúc, không nói gì.

Tằng Hà thường hay nói với tôi rằng, anh cảm thấy Hứa Kỳ quá bám lấy tôi, có lúc anh thậm chí còn nghi ngờ về xu hướng tính dục của cô ấy.

Tôi thì cảm thấy anh đang chuyện bé xé ra to thôi.

Dẫu vậy, lễ tình nhân này, cuối cùng chúng tôi vẫn không thể có được một buổi tối lãng mạn hai người, bởi vì ——

Tối đó, khi bữa tối dưới ánh nến vừa ăn được một nửa, tôi nhận được cuộc gọi từ một quán bar gần trường, báo rằng Hứa Kỳ đã say và đang ở đó một mình.

Không còn cách nào khác, tôi và Tằng Hà đành phải bỏ dở bữa tối và bắt xe quay lại trường.

Tại quán bar, Hứa Kỳ ngồi gục trong góc, nằm lên bàn ngủ, xung quanh là một đống vỏ chai rượu.

“Hứa Kỳ?”

Tôi tiến tới nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy, nhưng không thấy có phản ứng gì, trông như thể cô ấy đã thật sự say.

Tôi chỉ còn cách gọi Tằng Hà lại giúp một tay, để đưa Hứa Kỳ về trường.

Nhưng...

Có lẽ do động tác hơi mạnh, Hứa Kỳ mở mắt, ngước lên nhìn, vừa hay thấy Tằng Hà đứng bên cạnh.

Tôi không thấy rõ biểu cảm của cô ấy, nhưng nghe thấy giọng nói yếu ớt, mang theo chút tủi thân vô cùng:

“Tằng Hà, cuối cùng anh cũng đến rồi…”

Tôi sững người, nhíu mày, ngữ điệu này có vẻ không phù hợp lắm.

Ngay sau đó, Hứa Kỳ – dù đã say mềm – không biết lấy đâu ra sức lực, đột nhiên lao đến ôm cổ Tằng Hà, giọng nức nở:

“Tằng Hà, anh chia tay với Hân đi, được không?”

“Em thích anh như vậy, anh nhìn em một lần đi, được không?”

Tôi ngây người, Tằng Hà cũng sững sốt.

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc ánh đèn chập chờn ấy, tôi thấy trong mắt Tằng Hà lóe lên sự chán ghét khó giấu.

Ngay sau đó ——

Tằng Hà bất ngờ buông tay, tôi không kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn Hứa Kỳ ngã xuống đất.

Nhướng mày, tôi ngẩng lên nhìn Tằng Hà.

Thấy anh ấy nhún vai, “Như đỉa vậy, anh sợ bị dính nhớp."

Tôi chỉ biết dở khóc dở cười, thật ra, lời anh nói cũng không sai.

Bây giờ nghĩ lại, hóa ra Tằng Hà mới là người tỉnh táo nhất. Anh ấy đã luôn thì thầm vào tai tôi rằng Hứa Kỳ tựa như chị Nguyệt thảo mai*.

*Nhân vật Nguyệt trong phim Phía Trước Là Bầu Trời.

Và tôi, người giả vờ như là “chị Nguyệt”, lại gặp phải “chị Nguyệt” đích thực.

Quá là trớ trêu.

Cú ngã vừa rồi có lẽ đã làm Hứa Kỳ tỉnh táo hơn phần nào. Cô ấy đứng dậy, tỏ vẻ tủi thân nhìn Tằng Hà, định nói gì đó, rồi ánh mắt đột nhiên va vào tôi.

Trong khoảnh khắc ấy, biểu cảm của Hứa Kỳ có thể nói là xuất sắc vô cùng.

Mặt đỏ nghẹn nhưng ánh mắt có phần u tối, Hứa Kỳ nhanh chóng phản ứng, vươn tay ra như mọi khi, muốn níu lấy tay tôi.

“Hân, đừng hiểu lầm, vừa rồi mình nghĩ là cậu không có ở đây, nên chỉ muốn thử lòng Tằng Hà một chút. Nói cách khác, làm sao mình có thể yên tâm giao cậu cho anh ấy nếu không thử xem sao chứ.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, vẻ mặt ngây thơ, ánh mắt chân thành, Hứa Kỳ nghiêm túc giải thích với tôi.

Nếu tôi là một kẻ ngốc, có lẽ đã tin cô ta rồi.

Nhưng rất tiếc, tôi không phải như vậy.

Thế nên ——

Tôi gạt tay cô ta ra, rồi tiến đến trước mặt Tằng Hà, tự nhiên khoác lấy cánh tay anh.

“Tằng Hà.”

“Hửm?”

Tằng Hà cúi xuống nhìn tôi, từ đầu đến cuối không hề liếc mắt về phía Hứa Kỳ lấy một lần.

Tôi cười nhìn Hứa Kỳ, nhưng lời nói lại hướng về Tằng Hà: “Xem ra cô ấy không yên tâm về anh rồi, hay là... chúng ta biểu lộ tình cảm một chút cho cô ấy thấy nhỉ?”

Tằng Hà lập tức hiểu ý. Khi giọng nói của tôi vừa dứt, anh nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên, cúi xuống, môi chạm môi.

Đương lúc âm nhạc đang vang vọng, trong một góc nhỏ của quán bar, Tằng Hà khum lấy má tôi và hôn thật nghiêm túc.

Ban đầu, tôi chỉ định diễn một màn nhỏ cho “chị Nguyệt” chính hiệu này thấy mà thôi, nhưng Tằng Hà hoàn toàn không hề qua loa.

Khoảnh khắc khi môi chúng tôi chạm nhau, anh tách môi tôi ra, để đầu lưỡi chậm rãi tiến vào.

Trời ạ, vậy mà còn là một nụ hôn sâu nữa.

Không biết là do bị kích thích thật hay vì xấu hổ, tóm lại, sau khi chúng tôi kết thúc nụ hôn triền miên này, Hứa Kỳ – người vốn say đến "mê mệt" – đã biến mất không còn dấu vết.

Cô ta chạy mất rồi, nhưng kết quả là ——

Khi tôi và Tằng Hà chuẩn bị rời đi, chủ quán lại báo rằng cô ta vẫn còn hai chai rượu chưa thanh toán. Cả hai nhìn nhau, chỉ biết ngậm ngùi chấp nhận và thay cô ta trả tiền.

Thật là xui xẻo.

Từ đó trở đi, tôi và Hứa Kỳ hoàn toàn không còn liên lạc nữa.

Hôm ấy, ngay sau khi rời khỏi quán bar, tôi đã chặn WeChat của cô ta. “Thảo mai”* sao, không bị táo bón thì ăn làm gì?

*Quả thảo mai có tác dụng kích thích dịch vị, giúp đại tiện dễ dàng.

Mối quan hệ giữa tôi và Tằng Hà từ đó đến giờ vẫn rất ổn định, ngoại trừ ——

Gia đình của Tằng Hà.

Có lẽ đó là vùng cấm trong lòng Tằng Hà, tôi cũng luôn cẩn thận không đề cập đến chủ đề này, sợ chạm vào những nỗi đau của anh.

Cho đến…

Một buổi trưa nọ, khi tôi và Tằng Hà đang ăn trưa tại căn tin, anh nhận được một cuộc gọi video.

Khi đó, tôi đang chăm chú ăn gà hầm nấm, vừa gắp một miếng thịt gà cho vào miệng thì tình cờ nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của anh, và ngay lập tức sững người.

Người gọi được ghi chú bằng một chữ: "Mẹ".

Mẹ sao?

Tôi lập tức tỉnh táo hẳn, vội vàng ngẩng lên nhìn Tằng Hà, lại thấy biểu cảm của anh không có gì thay đổi. Anh đặt đũa xuống, bình thản bắt máy và chuyển sang chế độ video.

Tôi len lén liếc nhìn.

Ở đầu dây bên kia là một người phụ nữ trung niên trang điểm nhẹ, nở nụ cười tươi nhìn Tằng Hà, trông rất trìu mến.

Tôi ngạc nhiên.

Vậy... có vẻ như những tin đồn kia là không đúng.

Nhưng tôi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì bỗng nhiên thấy khuôn mặt của mình xuất hiện trên màn hình.

Thì ra Tằng Hà đã đưa điện thoại về phía tôi.

Anh cười nói: “Mẹ, mẹ mau xem con dâu của mẹ này.”

Tôi tự nhận mình không phải là người con gái có tính cách nhút nhát, dễ xấu hổ, nhưng khi đối diện với mẹ chồng tương lai, tôi vẫn bất giác cảm thấy căng thẳng.

“Vâng, cháu chào cô ạ.”

Tôi cố gắng nở nụ cười mà mình nghĩ là rạng rỡ nhất, chào hỏi qua màn hình.

Mẹ của Tằng Hà hơi sững sờ, sau đó bà cười còn trìu mến hơn trước, “Chào con, con là Hân đúng không? Cô thường nghe Tằng Hà nhắc đến con. Cục cưng ngoài đời còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh mà thằng bé cho cô xem đấy.”

Cách cô gọi “cục cưng” thực sự khiến tôi có chút bối rối, vội vàng đáp lại vài câu như khen ngợi cô trẻ trung, xinh đẹp vân vân mây..

Tóm lại, cuộc trò chuyện video kết thúc trong sự luống cuống của tôi.

Cúp máy xong, tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Khi quay lại, tôi chạm phải khóe mắt cong cong của Tằng Hà, mặt tôi lập tức đỏ bừng. Tôi đẩy nhẹ anh ấy một cái, nói: “Anh còn cười? Em hoàn toàn không chuẩn bị gì cả.”

Tằng Hà bật cười rồi dùng giấy lau khóe miệng cho tôi, tôi liếc nhìn anh một cái.

Trời ơi, một vệt dầu mỡ to tướng.

Tôi muốn đội cái quần lên đầu quá.

Thấy tôi lúng túng, Tằng Hà véo nhẹ vào má tôi, cười khẽ: “Đừng lo, mẹ anh rất thích em mà.”

Tôi trừng mắt nhìn anh ấy, tôi đâu có ngốc, trong tình huống thông thường, những lời như vậy rõ ràng chỉ là an ủi.

Thế nhưng, Tằng Hà lại nghiêm túc hơn mọi khi, khẳng định: “Thật mà, bởi vì năm đó mẹ anh cũng là giả vờ làm con cừu non mới thu hút được bố anh.”

Tôi nhướng mày, thật sự có chuyện như vậy sao?

Đúng rồi.

Nghe anh ấy nhắc đến bố mẹ, tôi mới chợt nhớ đến tin đồn mà tôi nghe được trước đây, tôi nghiêm túc nói: “Em muốn hỏi anh một chuyện.”

Tằng Hà ngạc nhiên, sau đó gật đầu: “Được.”

Sau đó, tôi kể lại cho anh ấy nghe tin đồn có phần đáng sợ mà tôi đã nghe được.

Tằng Hà im lặng lắng nghe, cuối cùng không nói gì thêm.

Tôi kể xong một hồi lâu, Tằng Hà mới thở dài và thốt ra hai từ:

“Má nó!”

Và rồi, qua lời kể của Tằng Hà, tôi mới hiểu rõ tình hình cụ thể.

Lúc khai giảng, anh ấy xin nghỉ thật sự là vì nhà có việc, bà nội anh vừa qua đời. Ban đầu, anh ấy chỉ xin nghỉ hai ngày để chịu tang, nhưng trùng hợp là bị bệnh trĩ, nên bị gia đình kéo đi phẫu thuật. Vì vậy, anh ấy xin nghỉ luôn đến khi kết thúc huấn luyện quân sự.

“Chỉ đơn giản vậy thôi à?”

Tằng Hà gật đầu, “Ừ, chỉ đơn giản vậy thôi.”

Tôi chớp chớp mắt, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: “Người nhà qua đời có thể xin nghỉ đến nửa tháng à?”

Tằng Hà thở dài: “Anh nghỉ thay cho giáo viên phụ đạo của chúng ta.”

“Ý anh là gì?”

“Giáo viên phụ đạo chính là cô anh.”

“...”

Thôi được, tôi cũng tạm hiểu rồi.

“Vậy còn cái tin đồn đó là như thế nào?”

Không có lý do gì mà lại bịa đặt chuyện này lên người Tằng Hà?

Tằng Hà thở dài: “Anh cũng đại khái hiểu tại sao rồi.”

Hóa ra, đôi vợ chồng trong tin đồn, Tằng Hà có quen biết, đó là hàng xóm tầng trên nhà anh ấy. Sau khi việc đó xảy ra, gia đình Tằng Hà đã lên kế hoạch chuyển nhà.

Tin tức trên báo chỉ nêu tên khu dân cư, không nói cụ thể là căn hộ nào. Khi Tằng Hà khai báo thông tin ở trường, anh cũng ghi tên khu dân cư đó, cộng thêm việc người chồng trong tin đồn cũng họ Tằng. Vậy nên, tin đồn lan truyền là như thế.

Vòng vo một hồi, hóa ra lại là hiểu nhầm. Tôi mất nửa ngày để tiêu hóa chuyện này, sau đó cảm thán: “Không trách mọi người hiểu lầm, cũng là tình cờ thật, cả hai người đều họ Tằng, lại ở cùng khu, rồi anh còn xin nghỉ nửa tháng…”

“Vế sau đúng là trùng hợp thật, nhưng về chuyện cùng họ..” Tằng Hà dừng lại một chút, nghiêm túc nói: “Khu anh sống là khu tái định cư, cơ bản đều là người từ cùng một thôn chuyển đến, gọi là thôn Tằng, 80% người ở đó đều họ Tằng.”

Tôi sững người một lúc, sau không khỏi chú ý đến điều khác.

Lau sạch miệng, tôi khoác tay anh, hỏi nhỏ: “Ô, vậy anh là con nhà giải tỏa đợt hai à?”

Tằng Hà cũng ngơ người một chút, rồi cười và hất cằm: “Sao, hối hận vì không đối xử tốt với anh hơn à?”

“Vâng vâng vâng..”

Tôi cười đáp lại: “Anh Hà, cơm của anh nguội cả rồi, để em đút cho anh ăn nhé.”

Sau đó tôi gắp một miếng cá hầm ớt đưa đến gần miệng anh.

Tằng Hà lại làm bộ không chịu ăn, vẫn còn hất cằm lên với tôi.

Tôi nhíu mày, ý gì đây, muốn tôi đút bằng miệng à?

Tôi nhìn quanh, hạ thấp giọng nói: “Ghê quá! Với lại, ở đây nhiều người lắm mà…”

Tằng Hà ngớ ra một chút rồi chọc nhẹ vào trán tôi: “Nghĩ cái gì vậy? Anh khát nước, chỉ muốn uống chút nước thôi.”

Nói xong, anh ấy với tay cầm chai nước khoáng để gần tôi.

Nhưng khi ngồi lại, anh ấy lại tiện thể cúi xuống, hôn nhẹ lên môi tôi. Cảm giác mềm mại chợt thoáng qua.

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì anh ấy đã ngồi thẳng người như chưa có gì xảy ra.

Tằng Hà cười khẽ: “Ban đầu không định làm thế, nhưng em nhắc đến, nên anh không nhịn được.”

Tôi trừng mắt nhìn anh ấy: “Ghê quá đi.”

Tằng Hà không giận, mà chỉ tay ra phía sau tôi: “Anh còn đỡ, nhìn sau lưng em mới kinh khủng hơn kìa.”

Bản tính tò mò trong tôi trỗi dậy, tôi vội quay lại nhìn.

Nhưng khi vừa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi mới nhận ra đằng sau lưng tôi là cửa kính, ở đâu ra đôi tình nhân?

Đang định quay lại, vai tôi bất ngờ bị anh ấy giữ chặt, và rồi—

Phản chiếu qua mặt kính, Tằng Hà cúi xuống hôn nhẹ vào cằm tôi đầy trìu mến.

Đồng thời bóng dáng chúng tôi trong đó, quấn quýt lấy nhau, rõ mồn một.

Chậc.

Cừu non có vẻ không ngoan hiền, nhưng mà… tôi thích.
Bình Luận (0)
Comment