Tháp Cách - Y Hu Hi Áp

Chương 24

Từ Ngọ Môn thẳng đến cửa chính của Thái Hòa điện, phải đi qua một con đường dài và quanh co. Trên quãng đường ấy, xuyên qua nhiều lớp cửa cung, bước qua trăm bậc thềm đá, đây chính là con đường mà tất cả hoàng tử cùng triều thần khi thượng triều đều buộc phải đi qua.

 

Lần đầu tiên, Tạ Lưu Đình không nương nhờ bất kỳ sự chống đỡ nào, chỉ một mình đơn độc bước qua con đường này.

 

Vì vậy, trong ngày hôm ấy, tin tức Úc Vương điện hạ vừa khỏi trọng bệnh, lại ra lâm triều vào một ngày vốn dĩ bình thường, chẳng khác nào một trận gió mạnh cuốn qua, thổi bùng toàn bộ tai mắt linh thông của Đại Thịnh từ trên xuống dưới.

 

Nam nhân ấy chậm rãi, một mình vượt qua từng cánh cửa cung, dắt theo cả phong tuyết đầy mình. Từ vẻ ngoài tưởng chừng trầm tĩnh không gợn sóng, hắn nện xuống triều đình một viên đá nhỏ, âm thầm mà khuấy động cả một hồ nước vốn yên lặng.

 

Trong triều đình, Văn Đế nhìn thấy mà long nhan vô cùng vui mừng, ngay sau đó ban cho trọng thưởng. Đám triều thần cúi đầu, ai nấy đều hiện vẻ vui mừng trên mặt, nhưng trong lòng toan tính ra sao thì không ai hay biết.

 

Kinh thành từ ngày hôm ấy, e rằng sắp sửa đổi thay.

 

Lâm triều kết thúc, trên đường trở về, Tạ Lưu Đình trước tiên dừng bước bên ngoài điện, lễ phép tiếp nhận lời chúc mừng và thăm hỏi của các vị đại thần. Đợi đám người lần lượt tản đi, hắn mới không nhanh không chậm lùi về sau hai bước, theo đoàn người lần lượt bãi triều chậm rãi tiến về chỗ đỗ xe ngựa.

 

Đến một nơi trống trải, không còn bóng người.

 

"Ngũ đệ, dừng bước."

 

Phía sau truyền đến một tiếng gọi khẽ. Tạ Lưu Đình khẽ khựng bước, cúi mắt quay người lại, nhàn nhạt thi lễ với người vừa đến: "Hoàng huynh."

 

Người tới dung mạo đoan chính, dung nhan có đến bảy phần tương tự Văn Đế, được xem là một trong số các hoàng tử giống Văn Đế nhất. Đó chính là đương kim Đông Cung Thái tử - Tạ Diễn.

 

"Vừa rồi trên triều nhiều điều bất tiện, ta vẫn chưa có cơ hội chúc mừng hoàng đệ bình an khỏi bệnh, mong hoàng đệ chớ trách."

 

Tạ Diễn mỉm cười, lời lẽ thân hòa, như một vị huynh trưởng tri kỷ đầy quan tâm: "Nay thấy hoàng đệ thần sắc khoan khoái, dáng vẻ cũng nhẹ nhàng hơn xưa, xem ra thân thể đích thực đã khá hơn nhiều. Trong phủ của ta còn lưu chút dược liệu trân quý do phụ hoàng ban thưởng khi trước, lát nữa ta sẽ sai người đem đến phủ của hoàng đệ."

 

"Khôi phục không dễ, càng nên biết quý trọng và dưỡng sinh cho tốt."

 

Đối với lời này, Tạ Lưu Đình chỉ nhàn nhạt mỉm cười, hơi hơi gật đầu đáp tạ: "Đa tạ hoàng huynh, thần đệ tâm lĩnh ý tốt này."

 

Hắn dừng lại một chút, ngước mắt nhìn về phía vị huynh trưởng trước mặt - người vẫn duy trì dáng vẻ ôn hòa, dường như chưa có ý rời đi - rồi ôn tồn hỏi: "Hoàng huynh còn có điều gì phân phó?"

 

"Không có gì đại sự." Tạ Diễn mỉm cười, "Chỉ là ta có chút tò mò, ngũ hoàng đệ thế nào lại khỏi bệnh nhanh đến vậy."

 

Xác định xung quanh không có ai, Tạ Diễn tiến thêm một bước, ánh mắt mang theo vài phần dò xét mà nhìn Tạ Lưu Đình: "Dù sao khi trước, bệnh tình của ngũ đệ cũng khiến Thái Y Viện bó tay, chỉ còn biết kê toa ôn dưỡng cầm chừng, kéo dài ngày tháng."

 

"Ta thực sự rất muốn biết, rốt cuộc là thần y phương nào, lại có thể trong một đêm chữa khỏi căn bệnh đã hành hạ hoàng đệ nhiều năm."

 

Trên mặt Tạ Diễn vẫn giữ nụ cười thân thiện, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa thâm ý: "Phụ hoàng dạo này sức khỏe không tốt, chi bằng hoàng đệ giới thiệu vị thần y ấy cho ta, để ta đưa người đó đến bắt mạch cho phụ hoàng, ý ngươi thế nào?"

 

Trong lời nói kia, trong tối ngoài sáng đều là đang thăm dò.

 

Không đợi Tạ Lưu Đình mở miệng, Tạ Diễn đã cười như có thâm ý, chậm rãi nói: "Việc nhỏ nhường ấy, ngũ hoàng đệ chắc sẽ không từ chối chứ? Huống hồ, đó lại là vì phụ hoàng --"

 

"Hoàng huynh." Tạ Lưu Đình nhẹ giọng cắt lời hắn, "Xem ra, hoàng huynh đã hiểu lầm rồi."

 

"Ta sở dĩ có thể hồi phục, vốn là nhờ công lao các vị ngự y dốc lòng điều dưỡng suốt bao năm. Khi lâm triều hôm nay, thần đệ cũng đã tâu rõ trước mặt phụ hoàng, phụ hoàng còn lập tức ban thưởng, khen ngợi Thái Y Viện. Xem ra hoàng huynh khi ấy chưa nghe rõ -- đã không có thần y, tự nhiên cũng chẳng có ai để tiến cử."

 

Tạ Lưu Đình vuốt tay áo, cười như không cười: "Về phần phụ hoàng, lúc thượng triều mọi người đều thấy long thể an khang, hoàng huynh lời này, e rằng không ổn rồi."

 

"Trong cấm cung, mọi lời nói hành động đều cần phải thận trọng đấy."

 

"Ngươi... Được, vậy thì tốt......"

 

Tạ Diễn giữ vẻ mặt trầm ổn, nhưng theo lời Tạ Lưu Đình, khoé miệng lại nứt ra một khe nhỏ, khó giấu nét tức giận.

 

"Quả nhiên, ta từ đầu tới cuối vẫn là không nên xem thường ngươi."

 

Hắn giận cực mà cười, nhưng vẫn duy trì vẻ bề ngoài trang trọng, thành ra nụ cười kia lại mang chút vặn vẹo:

 

"Chỉ là... đã là ngoan tật, tất nhiên không thể dễ dàng hồi phục. Hoàng đệ cần gì phải nóng vội như thế?"

 

Nghe vậy, Tạ Lưu Đình khẽ bật cười, giọng trầm thấp như gió thổi qua mặt nước.

 

Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu, ánh mắt trầm tĩnh đối thẳng với Tạ Diễn, đáy mắt tối đen không gợn sóng:

 

"Nóng vội, là hoàng huynh mới đúng chứ?"

 

"-- thần đệ vốn chưa làm gì, hoàng huynh cần gì phải biểu hiện ra tư thái bất an như thế?"

 

Chỉ một câu nhẹ nhàng, đã dễ dàng chọc thủng lớp vỏ bình tĩnh mà Tạ Diễn cố gắng dựng lên.

 

Nếu không cảm thấy bị uy hiếp, đối phương tuyệt sẽ không vội vã sau một buổi triều liền tìm cách gọi hắn lại, càng không đến mức tại nơi cung cấm đầy tai mắt mà trắng trợn dò xét.

 

-- Xem ra, ngai vị chí cao vô thượng kia quả nhiên có sức hấp dẫn vô cùng. Kẻ đã coi nó làm mục tiêu, e rằng đều hận không thể quét sạch từng khả năng uy hiếp, dẫm lên máu tươi mà bước tới vương tọa.

 

"Ta bất an?" Tạ Diễn cười lạnh một tiếng, "Ta là Thái tử, cần gì phải bất an?"

 

"Ngược lại là ngươi -- một cái Úc Vương điện hạ, ăn nói kín đáo, không để lọt một giọt nước. Khó trách tứ đệ trước mặt ngươi luôn chịu thiệt thòi."

 

Tạ Lưu Đình môi mỏng khẽ cong, nhẹ nhàng gật đầu: "Hoàng huynh quá khen."

 

"Ta cũng không phải đang khen ngươi."

 

Thấy thử dò xét không đạt được kết quả, Tạ Diễn liền thu lại thần sắc, một lần nữa khôi phục dáng vẻ hòa ái của vị huynh trưởng như thuở ban đầu: "Ta còn có việc, xin đi trước."

 

Nói xong lời ấy, hắn làm bộ dáng như muốn rời đi, nhưng khi ngang qua bên người Tạ Lưu Đình, lại đột ngột dừng bước.

 

Hai người vai kề vai, đứng đối diện trong con đường nhỏ vắng lặng.

 

Tạ Diễn đè thấp giọng, dùng thanh âm chỉ đủ cho hai người nghe rõ mà chậm rãi mở miệng.

 

Hắn ngữ khí vẫn ôn hòa trầm ổn như trước, nhưng dưới vẻ bình thản kia, lại ẩn giấu một tia âm trầm khó nhận ra --

 

"Ta không tin hôm nay lời ta nói ngươi lại nghe không rõ, đến tột cùng là muốn bo bo giữ mình, hay là muốn đối nghịch cùng ta... Ngũ hoàng đệ, chi bằng suy nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời."

 

Dứt lời, Tạ Diễn khẽ rung tay áo, rồi chậm rãi rời đi.

 

"......"

 

"Thần đệ, cung tiễn Thái tử điện hạ."

 

Tạ Lưu Đình hơi rũ mắt, bên môi vẫn giữ nụ cười nhã nhặn. Miệng nói là cung tiễn, nhưng hắn không cúi mình hành lễ, trái lại, vai lưng thẳng tắp như tùng già giữa phong tuyết, không chút lay động.

 

Thời thế đã khác xưa.

 

Nam nhân này, trong lòng đã kiến tạo một mảnh đất thuần khiết, chỉ để gửi gắm và bảo hộ bóng hình nho nhỏ kia. Bởi vậy, cười nói nhẹ nhàng cũng có thể ẩn giấu lưỡi dao sắc bén, sát phạt quyết đoán không còn cần thiết phải che giấu.

 

Tạ Lưu Đình dừng tay phải trong tay áo, nhẹ nhàng vê tròn ngọc hoàn trên ngón trỏ tay trái, thong thả mà lặng lẽ vuốt v e.

 

Đến khi buông tay, phía sau liền vang lên một trận bước chân dồn dập nhưng ổn định, đồng thời, một giọng hoạn giả cung kính truyền đến -

 

"Úc Vương điện hạ, bệ hạ triệu kiến."

 

Trong phủ Úc Vương.

 

"Điện hạ, thứ Chước Thanh lỗ mãng... Ngài vừa rồi nói gì?"

 

Chước Thanh mang theo vẻ kinh ngạc hiếm thấy, không khỏi quay sang xác nhận với Tang Lam về quyết định vừa đưa ra.

 

"Ta nói -- ta, muốn, ra, ngoài."

 

Tang Lam đặt chung trà xuống, ngước mắt nhìn về phía hai tỳ nữ tùy hầu Chước Thanh và Chước Hoa, như sợ các nàng chưa nghe rõ, lại một lần nữa lặp lại:

 

"Ta muốn ra ngoài phủ xem một chút."

 

Nghe vậy, Chước Thanh và Chước Hoa đều ngẩn ra, kế đó trên mặt chậm rãi giãn ra, ánh mắt cũng lóe lên ý cười nhẹ nhõm.

 

"Đã rõ, chúng nô tì lập tức đi chuẩn bị."

 

Khi xoay người đi, các nàng còn lặng lẽ trao đổi ánh mắt, trong mắt đều là vui mừng.

 

Bởi đây là lần đầu tiên, sau mấy tháng trời, điện hạ chủ động đề nghị muốn ra khỏi phủ ngắm nhìn phong cảnh.

 

...

 

Tuy rằng trước đây từng đáp lời mời mà ra phủ, có lướt ngang qua những con phố phồn hoa trong thành, nhưng khi đó y chỉ ngồi trong xe ngựa, lặng lẽ nhấc màn xe nhìn ra ngoài. Những con phố kia, dù nhìn qua như rất gần, lại tựa hồ ngăn cách bởi một tầng màn vô hình, xa xăm khó với tới.

 

Mà nay, khi chính mình thật sự bước ra khỏi phủ, y rốt cuộc có thể tự mình trải nghiệm tất cả.

 

Đích đến đầu tiên, chính là Bác Phương Trai - nơi danh tiếng đã vang xa mà y ngưỡng mộ đã lâu.

 

Cửa tiệm này quả nhiên danh bất hư truyền, từ trước cửa xếp thành hàng dài, cuối cùng còn quấn quanh tới tận góc phố. Tang Lam mang theo hai thị nữ, xếp hàng hồi lâu mới có thể bước chân vào cửa tiệm.

 

Bên ngoài xếp hàng phần lớn đều là hạ nhân của các nhà phú quý, hiếm có ai như Tang Lam tự mình đến đây. Lại thêm dung mạo khuynh thành, trong lúc chờ đợi, đã không ít ánh mắt kín đáo lén nhìn về phía y.

 

Bên trong Bác Phương Trai, cách bài trí quả nhiên đúng như y tưởng tượng: lịch sự tao nhã. Tuy mặt tiền cửa hàng không tính là rộng lớn, nhưng các loại điểm tâm bày biện đầy đủ, những món nổi danh đều được đặt ở vị trí dễ thấy. Chỉ tiếc, phần lớn đã bị người khác mua gần hết.

 

Tiểu nhị trong tiệm thái độ chu đáo mà không quá mức nhiệt tình. Lúc tiếp đón, trước tiên đưa ra một số gợi ý, sau đó chỉ lặng lẽ đứng chờ bên cạnh, thỉnh thoảng mới giới thiệu thêm hoặc giải đáp những thắc mắc liên quan.

 

Tang Lam thản nhiên đi dạo quanh, ngón tay khẽ gõ nhịp trên quầy, nhận ra rằng dù trong tiệm người đông, nhưng không khí lại vô cùng có trật tự -- xem ra chủ tiệm quả thực rất biết cách quản lý.

 

Y chọn lấy vài món điểm tâm mình yêu thích, đang định bước tới quầy tính tiền thì một bóng người bất ngờ áp sát.

 

"Phù quang lưu nguyệt cẩm."

 

Người mới tới ngữ điệu lười biếng lại tao nhã, tựa như dư âm của một khúc đàn cổ, "Cô nương thật có nhãn lực."

 

Tang Lam nhẹ nhàng quay đầu lại, liền đối diện với một đôi mắt thon dài mang theo ý cười nhàn nhạt.

 

Người trước mặt là một thanh niên tuổi chừng hai mươi, dung mạo cao nhã xuất trần, là vẻ đẹp cao ngạo lạnh lùng như tuyết; thế nhưng quanh thân người kia lại phảng phất một chút yêu dã, hai loại khí chất trái ngược hoàn mỹ dung hòa, khiến người ta khó lòng dời mắt.

 

Thanh niên phe phẩy cây quạt xếp trong tay, che đi nửa khuôn mặt, khi ánh mắt giao nhau, hắn cong khóe mắt cười, thong thả tiếp tục câu chuyện ban nãy:

 

"Chỉ tiếc, những cuộn phù nguyệt cẩm mới nhất đều đã được đưa vào trong cung. Phần còn lại..."

 

Hắn áp sát thêm một chút, lợi dụng giá bày hàng phía sau ngăn trở khiến Tang Lam không thể lui lại, cúi người ghé sát bên tai y, giọng nói như trêu đùa mà lại không mất phần thanh nhã:

 

"Một cuộn hiện ở chỗ ta. Mà cuộn cuối cùng, theo ta biết -- đã bị Úc Vương lấy đi, để chế thành y phục, tặng cho Úc Vương phi."

 

Hắn vừa dứt lời, liền chậm rãi đứng thẳng, khẽ cười nói:

 

"Không ngờ tiểu đi3m danh khí nho nhỏ, lại có thể vinh hạnh khiến điện hạ cũng phải tự mình xếp hàng mua sắm, quả thực là vinh dự lớn lao."

 

Tuy trước mắt người này vừa xuất hiện đã lập tức vạch trần thân phận của y, nhưng Tang Lam cũng không cảm thấy chút nào bị mạo phạm. Huống hồ --

 

"Ngươi, chẳng lẽ là vị bằng hữu là chủ nhân của Bác Phương Trai mà ngài ấy nhắc đến?"

 

Trong lời nói, "ngài ấy" là ai, tự nhiên không cần hỏi cũng rõ.

 

"Ai nha," người nọ cười khẽ, "Điện hạ quả nhiên thông minh."

 

"-- thảo dân Ôn Lâu, tham kiến Úc Vương phi điện hạ."

 

Nửa câu sau, hắn hạ thấp giọng, dùng khí âm nói ra, như muốn giúp Tang Lam che giấu thân phận.

 

Nói là hành lễ, nhưng Ôn Lâu lại chưa thực sự hành lễ, chỉ đứng đó, ý cười lấp lánh nơi khóe mắt, tựa như vừa lễ phép vừa tùy ý.

 

Tang Lam đưa tay ngăn lại Chước Thanh cùng Chước Hoa đang muốn mở miệng, nghiêng người tỏ ý muốn rời đi:

 

"Được rồi. Nếu ông chủ Ôn không có việc gì khác, vậy ta xin cáo từ trước."

 

"Điện... Cô nương chớ vội đi a."

 

Ôn Lâu nhẹ nhàng giơ tay như muốn ngăn lại, cười đến như tuyết hồ giảo hoạt, "Hôm nay thật không phải cố ý quấy nhiễu, chỉ là tình cờ gặp gỡ, liền muốn thuận tiện hỏi một câu: Kẹo đường lần trước, cô nương cảm thấy thế nào?"

 

Tang Lam dừng bước, liếc mắt nhìn hắn, ôn hòa đáp:

 

"Cũng không tệ."

 

"Vậy thì tốt."

 

Nói đến đây, ánh mắt Tang Lam dừng lại nơi hóa đài cách đó không xa, mang theo vài phần nghi hoặc:

 

"Ông chủ Ôn, những viên kẹo đường trong tiệm bán, sao hộp đựng lại có vẻ khác biệt với cái mà lần trước ta đã dùng?"

 

Lúc trước, bình đựng đường xinh đẹp dị thường, hoàn toàn không giống loại bình đựng thông thường, ngược lại giống như một món hàng mỹ nghệ tinh xảo.

 

Y vừa dứt lời, liền thấy sắc mặt Ôn Lâu thoáng hiện vẻ phức tạp.

 

"Ta đương nhiên cũng muốn như vậy," Ôn Lâu chậm rãi đáp, "chỉ là vật kia chính là bích nguyệt lưu ly. Chớ nói người thường, ngay cả hoàng thất cũng cực kỳ hiếm có. Nếu thật sự có thể thu vào tay, không chỉ trân quý vô song, chỉ riêng việc dùng nó để đựng kẹo, thật sự có phần..."

 

Bích nguyệt lưu ly, sáng trong như ngọc, thoáng ánh xanh biếc, tựa hồ trong ánh trăng rọi xuống mặt hồ mà thành.

 

Vật ấy mỗi năm chỉ có duy nhất một nơi ở Lạc Châu tiến cống về kinh, khắp Đại Thịnh, cũng hiếm có thể tìm thấy.

 

Vậy mà lại dùng để làm thành... hũ đựng kẹo đường.

 

Bốn chữ ấy còn chưa kịp thốt ra, Ôn Lâu đã quay đầu nhìn Tang Lam.

 

Ánh mắt sáng ngời trong suốt, tựa như ánh trăng thanh tịnh lưu chuyển trên mặt hồ, dù lấy thượng thừa phỉ thúy đem so, cũng còn thấy thiếu vài phần sắc tịnh.

 

Thôi, mỹ vật xứng mỹ nhân, cũng không tính là phí của trời.

 

Tang Lam từ lời nói của Ôn Lâu mơ hồ nhận ra được điều gì, liền thử thăm dò hỏi:

 

"Ông chủ Ôn cũng biết, vật ấy rốt cuộc giá trị bao nhiêu?"

 

"Giá trị liên thành." Ôn Lâu vẻ mặt dửng dưng đáp.

 

"......"

 

"Thôi, không bàn tới mấy chuyện này nữa." Ôn Lâu vừa thu lại quạt xếp, nét mặt lại khôi phục ý cười, "Nói ra không sợ ngài chê cười, ta từ trước tới nay vốn ưa thích mỹ vật. Hôm nay vừa gặp điện hạ, tự nhiên tâm sinh hoan hỉ -- như vậy đi, xem như kết giao bằng hữu, hôm nay những vật điện hạ chọn, toàn bộ ghi vào sổ của ta, được chứ?"

 

"Ta......"

 

Tang Lam vừa định mở miệng từ chối, bên tai đã truyền đến một giọng nam trầm thấp, thuần hậu:

 

"A Lâu."

 

Người tới đứng nơi cửa tiệm, ngược sáng, nhất thời khiến Tang Lam không nhìn rõ diện mạo, chỉ cảm nhận được trên người đối phương toát ra một loại khí tức lạnh lùng xa cách.

 

Người như vậy, gọi tên Ôn Lâu khi thanh âm lại ôn hòa trầm ổn, thậm chí mang theo vài phần dung túng khó giấu.

 

"Thật thất lễ," Ôn Lâu mỉm cười, hướng Tang Lam khẽ thi lễ, "thảo dân còn có hẹn, xin được cáo lui trước. Lần sau nếu gặp lại, ta nhất định sẽ chiêu đãi điện hạ thật tốt."

 

Dường như sợ y từ chối, Ôn Lâu vừa nói vừa lộ ra nụ cười xin lỗi, rồi lập tức quay người đi về phía nam nhân kia.

 

Thấy người đã đi xa, Chước Hoa theo sau khẽ hạ giọng:

 

"Điện hạ... vị kia rốt cuộc là?"

 

Tang Lam khẽ lắc đầu, ánh mắt liếc qua đám đông trong cửa hàng, liền ý bảo các nàng nhanh chóng rời đi.

 

-- Bất quá, cũng không thấy phản cảm, chỉ xem như thuận tay nể tình ông chủ Ôn này một phen.

Bình Luận (0)
Comment