Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào

Chương 24

Ánh mắt không cam lòng, giống như một con dã thú quan sát một miếng thịt vô cùng ngon lành nhưng không được ăn.

Chu Huy gầm nhẹ một tiếng, cứ mãi băn khoăn đứng cạnh Sở Hà, dùng móng vuốt khều lên mặt và cổ hắn.

Sở Hà phát ra tiếng rên nho nhỏ, âm thanh này lại như một lời cổ vũ, khiến Chu Huy lập tức phấn chấn vô cùng. Nó dùng cái đầu lắm lông to lớn của mình cọ cọ Sở Hà, chen lên người hắn, đồng thời cúi đầu dùng da lông ấm áp trước ngực đè lên Sở Hà, phát ra tiếng gầm trầm thấp và nguy hiểm, dưới đáy mắt ánh lên một nét kỳ dị.

"..." Sở Hà há miệng, nhưng không phát ra âm thanh, trên mặt khẽ hiện ra chút đau đớn.

Đây là của mình, Chu Huy nghĩ. Bản năng thú tính ẩn nấp đã lâu chợt bùng lên trong huyết quản, sức nóng khiến nó vô cùng kích động, mỗi một dây thần kinh đều run lên.

Đây là của mình, hoàn toàn thuộc về mình.

Mình có tất cả chủ quyền đối với hắn, mình là kẻ duy nhất khống chế lãnh thổ này.

Tri thức này khiến Chu Huy vô cùng hưng phấn, chia lìa và hậm hực của mấy năm trước lúc này lại hóa thành kíc.h thích mãnh liệt, tựa như rưới thêm xăng vào đống lửa, hoặc đổ cả xô nước vào chảo dầu, khiến cho nó bùng lên.

Nó há mồm cố sức li.ếm cổ và ngực Sở Hà, tham lam chẳng biết thỏa mãn, mỗi một tấc da cũng không tha. Chiếc lưỡi dài thô ráp khiến Sở Hà đau đớn cuộn người lại, phát ra tiếng th.ở dốc đứt quãng, vô thức giơ tay ra muốn từ chối, nhưng lập tức bị con thú dùng chân đạp xuống giữ lại, khiến hắn bày ra tư thế hai tay hai chân giơ ra.

"A..." Sở Hà bị chiếc lưỡi dài liế.m tới sống không bằng chết, rốt cuộc cũng miễn cưỡng giằng co, "Đừng, đừng... Chu Huy..."

Ma thú khựng lại, từ trên cao nhìn xuống.

Sở Hà hơi mở mắt, bởi vì đau nhức mà có chút co giật, mới nghiêng người chưa kịp nói, trong khí quản đã sặc sụa bọt máu. Hắn nằm dưới đất ho khan, mỗi một tiếng phát ra đều nặng nề cố sức, tóc mai dán trên gò má, quần áo mất trật tự, chật vật không tả được, theo góc của Chu Huy, có thể thấy vai và lưng trần không ngừng run lên.

Ma thú không thể nhịn được nữa, trong răng nanh phát ra tiếng thở ồ ồ, chiếc đuôi lớn nôn nóng đập đập trên mặt đất.

Nó muốn nhào tới hung hăng cườ,ng bạo hắn, khiến chỗ mềm mại sâu trong người hắn bao chặt lấy mình, khiến hắn thét lên, th.ở dốc tới gần mất tiếng, khiến bắp đùi của hắn dính đầy tin.h dịch của mình, nhưng trong từng tiếng ho khan, điều nó có thể làm chỉ là cào móng xuống nền để hả giận, tạo thành những vết khắc trắng xóa.

"Chu Huy..." Sở Hà rốt cuộc cũng miễn cưỡng ngừng ho, mệt mỏi xoay người, trong hoảng hốt nhận thức được sự nguy hiểm, lập tức lùi về sau.


Ma thú gào lên một tiếng, nhào tới hung hăng chặn hắn lại, khiến hắn chôn trong lớp lông của mình, đồng thời cố sức đè xuống. Nó đẩy hơn mười lần mới chậm lại, nhìn chằm chằm lên người Sở Hà dưới lớp áo xốc xếch, phảng phất ánh mắt của một dã thú quan sát một miếng thịt vô cùng ngon lành nhưng không được ăn, trong ánh mắt tràn ngập sự không cam lòng.

"Buông ra... Chu Huy." Sở Hà run run, nhưng giọng nói vô cùng bình tĩnh, "Anh buông ra trước đi..."

Ma thú "Ngao —!" một tiếng rống giận, cả căn phòng rung chuyển.

Nó không biết làm sao lui lại mấy bước, sau mấy giây giằng co, chân trước của nó cứng như đá, nhưng thật ra là một khúc nhạc dạo trước khi tấn công, trông như có thể thay đổi ý định bất cứ lúc nào.

Môi của Sở Hà mất đi tia huyết sắc cuối cùng, nhưng gương mặt thì vẫn trấn định, chăm chú nhìn thẳng đôi mắt xanh dữ dằn của nó. Mãi cho đến khi nó lùi được 3-4m, trong nháy mắt chân sau chạm đất, cơ thể dần thu nhỏ lại biến về hình người.

Sở Hà mệt mỏi dựa vào tường, thở phào nhẹ nhõm.

"Đừng có như một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng như thế." Chu Huy không cam lòng ngồi chồm hổm li.ếm ngón tay, động tác này là làm theo bản năng, trông rất giống một con thú đang liế.m móng vuốt trước khi săn mồi, "Anh chưa có làm cái gì luôn, em thấy anh đã nghe lời hơn rồi nè..."

"Vậy lúc nãy anh muốn làm gì?"

Chu Huy đảo mắt, nói, "Muốn thử xem lông của anh còn mềm không." Nói xong rất lấy lòng hỏi, "Mềm hông~"

Sở Hà: "..."

Sở Hà không mang nét mặt gì, đẩy cái mặt đẹp trai kia ra, chật vật chống tay lên tường đứng dậy, nhưng thắt lưng bị chày hàng ma đánh trúng thật sự rất đau, mới cố sức thì lập tức như điện giật ngồi xuống. Phật huyết tấn công thật sự không phải trò đùa, nếu là kẻ khác thì chắc bụng đã biến thành cháo đậu đỏ rồi.

Chu Huy mặc một bộ đồ đen, vết đâm bên sườn phải cũng không bắt mắt, dùng tay chặn miệng vết thương, nói, "Em đừng nhúc nhích, để anh xử lý."

Hắn lật túi áo khoác lấy ra một cái chai hình thoi, mở nắp đổ ra viên thuốc to cỡ ngón út, bỏ vào miệng ngậm cho mềm ra, rồi nhổ nước bọt vào lòng bàn tay xoa xoa, kéo áo Sở Hà lên, xoa bóp chỗ bị thương trên eo hắn. Loại thuốc này chỉ có tác dụng xử lý tạm thời, nhưng quả thật có thể giảm đau rất nhanh, mấy phút sau Sở Hà thở phào, "Được rồi, đỡ rồi... Anh lấy ở đâu vậy?"

Chu Huy nói, "Anh cũng không phải như tụi em nói là không chết được, thân là ma đương nhiên có chút đặc sản của địa ngục rồi."

Sở Hà nghĩ trong lòng, sao mình có thể thích ứng được với đặc sản của địa ngục vậy... Có lẽ là vẻ mặt của hắn không hề che giấu suy nghĩ này, Chu Huy lập tức trấn an, "Gả chồng theo chồng, gả chó theo chó, khả năng thích ứng của con người vẫn luôn tốt mà."


"..." Sở Hà giật giật khóe miệng, hỏi, "Anh làm gì rồi?"

"Mấy con A Tu La yếu nhớt, bóp ch/ết một cái cho xong việc, chỉ có em bị kéo vào trong kim linh thần ma khiến cho dục tiên dục tử, nói ra cũng thương thay cho em, chưa từng thấy qua bao giờ." Chu Huy lại gần cười xấu xa, nhỏ giọng nói, "Nếu thích như vậy thì lần tới anh làm mấy cái tặng em, đảm bảo em thích hơn..."

Sở Hà mặt không đổi sắc, nói, "Miễn, anh giữ mà xài, nếu tay không đủ dài thì để tôi giúp cho một chút."

"Em hổng hiểu..."

Sở Hà vội vàng cắt ngang, "— Chú thi giải quyết sao rồi?"

"À." Chu Huy ấm ức nói, "Trên thiên đạo biết chăng có một đáp án nói Phật ấn có thể tinh lọc chú thi, anh liền dùng tay của em vợ xài. Nói thiệt nó nhát quá trời luôn, ấn tay lên mặt chú thi thì sao chứ? Hét y như anh tìm người lăn nó vậy, nghe mà đau giùm."

Chu Huy đem chuyện phát hiện chú thi không phải Ương Kim Bình Thố thuật lại đơn giản, "Bởi vậy có thể thấy thân phận của lão Vu đúng là bị người ta mạo danh, mẹ nó, anh đã nói mà, Vu Tĩnh Trung gần đây rất lạ, nhìn như bị uống lộn thuốc vậy."

"Anh không thể vì chuyện anh giới thiệu con gái cho người ta mà người ta không chịu, lại nói người ta lạ..." Sở Hà thở dài, đột nhiên nhớ ra một chuyện, "Trương Thuận đâu?"

Chu Huy sửng sốt.

Tuy rằng chỉ lóe lên một cái, nhưng Sở Hà lập tức nhận ra, "Chẳng phải anh đi cùng Trương Thuận tới thành Đông sao? Trương Thuận đâu?"

Chu Huy nhìn hắn một lúc, lát sau đột nhiên che sườn phải, đau đớn nói, "Đau, đau quá..."

Sắc mặt Chu Huy xanh mét, mồ hôi lạnh đổ như mưa, nét mặt chân thực tới độ Chu Nhuận Phát cũng phải bái phục. Sở Hà không nghi ngờ hắn, lập tức chạy tới đỡ hắn ngồi xuống đất, cởi áo kiểm tra, chỉ thấy bên sười ngang hông có một cái lỗ to cỡ ngón trỏ đang chảy máu, bởi vì rút mũi tên quá vội, bị mất một mảng thịt to cỡ bàn tay, trông rất dọa người.

Sở Hà lập tức ý thức ra chuyện mình làm, giận dữ, "Tại sao không nói sớm!"

Chu Huy cầm tay hắn thở hổn hển, "Mau, mau đi xem mũi tên có bị mẻ không..."


"Đầu anh mới mẻ đó!" Sở Hà vội vàng lấy cái chai trong túi áo Chu Huy, bên trong rỗng tuếch, viên thuốc cuối cùng đã dùng trên người hắn mất rồi. Hắn không có cách nào khác, đành phải xé áo của mình làm vải băng bó cho Chu Huy, nhưng không biết tại sao, vết thương vốn đã cầm máu lại bắt đầu chảy lại, mới quấn hai vòng đã thấm ướt máu.

Chu Huy thở hồng hộc, nắm tay Sở Hà, "Em yêu, đừng để ý, có một chuyện anh phải nói với em..."

"Anh nói bậy bạ cái gì vậy? Còn thuốc không?" Sở Hà chặn Chu Huy giãy dụa, rồi đứng dậy lật tung phòng ICU, tìm được một nửa hộp thuốc giảm đau và một ống chích chưa dùng. Hắn còn muốn tìm xem có bột cầm máu không, nhưng tất cả những thiết bị chữa bệnh đắt tiền và giường bệnh đều bị phá nát, thuốc văng đầy đất, dưới tình huống đèn bị vỡ hết, chỉ có thể miễn cưỡng thấy dưới đất toàn là mảnh thủy tinh vỡ.

Chu Huy không có sức dựa vào tường, "Em yêu, xương của anh rất cứng, mau đi xem mũi tên có bị mẻ không..."

Sở Hà tức giận, "Đừng có lộn xộn! Quấn băng vào!"

"Không sao mà, kệ anh đi, có chuyện gấp hơn..."

"Ta nói nè." Cách đó không xa vang lên một giọng nói, "Hai ngươi có thể quan tâm tới ta xíu không? Để ta ở đây lạnh lắm."

Chu Huy và Sở Hà đồng thời xoay đầu nhìn, chỉ thấy Thần Hoàn Thiên Tư ngửa mặt lên trời, giống như cương thi nghiêng đầu, yếu ớt nhìn bọn họ.

"Đừng có làm trò trước mặt hòa thượng có được không? Còn nữa Chu lão đại, trực giác nói cho ta biết công dụng của lục lạc so với ngươi nói hình như hơi khác... Ta vẫn còn bỡ ngỡ với thứ này lắm, đừng có tạo bóng ma trong lòng ta được không."

Chu Huy che băng vải, ngay cả máu cũng quên chảy, "Ngươi tỉnh lại hồi nào vậy?"

"Từ cái chỗ bị rắn cắn đó — Tâm hồn trong sáng của ta đã bị hai ngươi phá hoại hết, Chu Nhuận (trơn, bôi dầu) Huy đồng chí." Vẻ mặt Thần Hoàn Thiên Tư như chết lặng, giơ cánh tay phải coi như là còn nguyên, che mắt mình.

Có điều đây là bộ phận duy nhất trên người hắn có thể nhúc nhích, bụng bị mũi tên đâm, tay trái bị cháy đen, da tróc thịt bong vô cùng thê thảm, hơi tỏa ra mùi protein bị nướng cháy, may mà vết bỏng dừng lại trước khi đến tim, nếu không thì bây giờ hắn đã lạnh ngắt rồi.

Sở Hà đi tới giúp hắn xử lý và băng bó vết thương, tiêm adrenalin vào cho hắn, "Tại sao cả tổ lại làm phản? Ngươi bị biến thành con rối từ lúc nào?"

"Ta và họ vốn đã khác giáo phái từ đầu, giáo lý của Hoàng Giáo vô cùng cấp tiến, Ương Kim Bình Thố mới là lãnh tụ tinh thần của bọn họ... Rất phức tạp, không thể nói rõ ngay được." Thần Hoàn Thiên Tư đau đớn hít một hơi thật sâu, gián đoạn nói, "Cho dù không có chuyện này, Ương Kim Bình Thố vẫn luôn muốn giết ta. Hắn cải trang thành Vu phó gọi ta tới bệnh viện này, gạt ta nói nơi này có oan hồn quấy phá, nhờ ta siêu độ. Kết quả người đầu tiên ta gặp là A Tu La áo xám dùng chuông thiên ma, mẹ nó không có sức để phản kháng nữa... A!"

Hắn đau tới nhảy dựng, vùi đầu vào lòng Sở Hà một lát sau mới miễn cưỡng thở được, run rẩy hỏi, "Ương Kim Bình Thố... đâu? Vu phó thế nào rồi?"

Sở Hà lắc đầu tỏ vẻ không biết, cả hai cùng nhìn Chu Huy.

Sắc mặt Chu Huy tái nhợt, mồ hôi chảy ròng ròng, che vết thương lắc đầu. Trạng thái của hắn bây giờ không khá hơn Thần Hoàn Thiên Tư bao nhiêu, một mình co ro trong góc tường, trông như một con mãnh thú đang tự liếm vết thương.


"Anh định nói cho em biết..." Hắn dừng lại, trầm giọng nói, "Anh cùng Trương Thuận từ thành Đông đến đây, gặp phải Ương Kim Bình Thố giả dạng thành em ở dưới lầu. Anh vội vàng đi tìm em, đồng thời cho rằng Phật cốt dư dả đối phó với phó tổ trưởng Ương Kim, cho nên để Trương Thuận lại một mình ở đó..."

Hắn đau đớn ho khan hai tiếng, bổ sung, "Trương Thuận cũng đồng ý."

Thái dương của Sở Hà giật giật.

Chu Huy lập tức che bên sườn nằm xuống, cong lại như con tôm, miệng r.ên rỉ, "Đau quá... Tại sao lại đau như vậy chứ —"

"Ngươi đi đi." Thần Hoàn Thiên Tư nhìn Sở Hà thông cảm, "Để lại hai ống adrenalin là được, ta tự chăm sóc cho mình."

Sở Hà gật đầu, "Lát nữa nhớ kỹ đi cùng Chu Huy." Nói xong cầm thanh giáo miễn cưỡng bò dậy, rời khỏi phòng ICU đổ nát.

Mãi cho đến khi bóng hắn biến mất ở cuối hành lang, Chu Huy mới đứng dậy tháo băng vải ra, "Chết tiệt, lúc nãy kích động quá quên luôn em vợ, hắn không hỏi thì ta cũng quên luôn rồi."

Thần Hoàn Thiên Tư vẫn không nhúc nhích, mặt ngửa lên trời, "Còn lạ gì nữa, chiến hữu nằm cạnh mình mà còn chả để ý mà."

"Này, bố đây còn chưa tính sổ cái chuyện ngươi chẳng quản lý được tổ của mình, để cả bọn làm phản là may lắm rồi nhé, nằm yên đó nghỉ ngơi đi!" Chu Huy thuận chân đá hắn qua một bên, cúi người nhặt mũi tên còn dính máu trong đống đất đá. Đúng như hắn nói, trên mũi tên đã mất một góc, chắc là lúc đâm vào bên hông đã đâm trúng xương sườn, trên mũi tên rõ ràng bị mẻ một miếng.

Chu Huy sờ sờ mũi tên, thở dài, "Biết ngay mà..."

"Có một mũi tên thôi, đừng có nhỏ mọn như thế được không." Thân Hoàn Thiên Tư duy trì tư thế bị đá lăn đi, lấy bản ghi ca bệnh làm gối đầu, mới cảm thấy thoải mái một chút, "Ta nghe nói là xương của mấy đại ma cấp cao ngươi bắt giết ở huyết hải, là Cửu Anh(1) à? Hình như ở Tây Tạng ta nghe nói còn nuôi mấy con, để bữa nào ta tặng ngươi hai cái xương sườn."

(1) Cửu Anh là một trong những hung thú của thần thoại Trung Quốc, nó là thủy hỏa chi quái, có thể phun lửa lẫn phun nước, tiếng kêu giống như tiếng khóc của con nít, có chín cái đầu, cố xưng là Cửu Anh.

Chu Huy cười cười, đi về hướng Sở Hà vừa đi.

Chẳng hiểu vì sao Thần Hoàn Thiên Tư lại cảm thấy nụ cười đó rất quái dị, nhưng trong bóng tối lại chẳng biết nó quái dị ở đâu. Chỉ thấy trong ống tay áo lộ ra cánh tay rắn chắc, tay đút vào túi quần, tay kia cầm mũi tên mát-xa lưng mình.

"— Không phải Cửu Anh." Hắn nói.

"Đây là xương của ta."

Hết chương 24.

Bình Luận (0)
Comment