Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào

Chương 48

Anh có... có bỏ rơi tôi không, Chu Huy?

Chu Huy lập tức lùi ra sau, nhưng trước ngực vừa lạnh vừa nóng, máu tuôn ra.

Chu Huy nổi giận, "Phạn La!!"

Một giây kế tiếp gió vụt qua, thân ảnh của Sở Hà nhanh như chớp xuất hiện ngăn trước mặt, "Keng!" một tiếng chặn ma tôn!

Lưỡi dao kề sát, thanh giáo sáng loáng trong tay Sở Hà vẩy ra tia lửa, đồng thời mặt nạ của ma tôn xé rách, lộ ra một bên mặt nhìn chằm chằm Sở Hà mỉm cười lạnh lùng.

Một giây trên người hắn tỏa ra hơi thở của ma, nó thật sự vô cùng kinh khủng, cổ tay Sở Hà run một cái, lưỡi dao của đối phương đã ép tới một bước!

— Đổi lại là người khác sẽ lập tức bị tước đi nửa bên mặt, nhưng dù sao Phượng Hoàng minh vương cũng đã trải qua vô số trận đấu, lập tức ngửa cổ, thanh đao của ma tôn quẹt qua yết hầu rạch một đường dưới cằm.

"Hà tất đấu binh khí với ta làm gì?" Giọng nói của ma tôn ôn hòa, "Ta tới đưa ngươi đi."

Con ngươi của Sở Hà hơi co lại, giây kế tiếp ma tôn bỗng nhiên quay đầu, bổ ngang hai thanh đao, từ phía sau tấn công Chu Huy!

Sở Hà lảo đảo ngã xuống đất, Trương Thuận la lên, "Anh!"

Bóng lưng thon gần của Sở Hà trông hơi run lên, lập tức xoay người, vươn tay về phía hắn, thần tình mờ nhạt có vẻ không giống bình thường, "Em còn nhớ..."

Trương Thuận sửng sốt, chỉ nghe giữa không trung một tiếng nổ rất lớn vang lên, Chu Huy và ma tôn giao thủ tạo thành một dòng điện sóng xung kích, cấp tốc khuếch tán, biến đoàn xe lửa đã biến thành sắt vụn phân tứ tán!

"Ngươi có phát hiện không, Chu Huy?" Trong giọng của Phạn La mang theo một tia trào phúng, "Phong ấn của ngươi gieo đã được giải hoàn toàn, có biết tại sao không?"

Lưỡi dao chạm vào nhau sinh ra tiếng the thé chói tai, thân đao phản xạ phát ra hàn quang, chiếu lên gương mặt anh tuấn của Chu Huy mang vẻ lo lắng dày đặc.

Trước đây khi bao vây thanh trừ địa ngục, sáu tổ đã phải trả cái giá rất lớn, chiến đấu đến phút cuối cùng, Chu Huy vốn có cơ hội hoàn toàn phong ấn ma tôn, nhưng giữa chừng Phượng Hoàng phản bội, lúc phong ấn được một nửa thì Phạn La trốn được, từ đó về sau bặt vô âm tín.

Ma tôn ở trạng thái suy yếu cực độ dựa vào tâm đầu huyết của Phượng Hoàng để duy trì sinh mạng, khi giao đấu với Chu Huy ở thành phố H, tuy rằng đã khôi phục ít nhiều, nhưng vẫn ở vị trí hạ phong, vì lúc đó thần cách vẫn đang bị phong ấn một nửa.

— Nhưng trong mấy tháng ngắn ngủi không gặp, phong ấn lại hoàn toàn bị tiêu trừ, ma tôn Phạn La lúc này, đã khôi phục trạng thái tiêu chuẩn!

"Phượng Hoàng..." Chu Huy phun ra hai từ.

Phạn La cong khóe miệng, "Đúng vậy, ta giết Hàng Tam Thế minh vương."

Trên mặt đất, Trương Thuận thấy rất rõ, vào giây phút đó Sở Hà nhắm mắt lại.


Sắc mặt của hắn xanh xao đến mức khó hình dung, tựa như bị cái gì đánh trúng rất mạnh, nhưng trong một giây, vẻ kiên định lập tức thay thế nét mặt đau khổ.

— Đó là một sự kiên định để chống đỡ, không có nguồn căn, đụng vào sẽ vỡ.

Trương Thuận nói, "Anh hai..."

Sở Hà mở mắt, bình tĩnh nói, "Qua đây với anh."

.

"Cho nên?" Giữa không trung Chu Huy lạnh lùng nói, "Ngươi muốn nói là Tiểu Phượng Hoàng nhà ta muốn tái giá?"

Trong mắt Phạn La lập lòe sự xảo quyệt, "Ngươi nói cái gì thì làm cái đó."

Hai người chợt lui về sau, ngay sau đó ma tôn vội vàng đáp xuống đất, giống như mũi tên phóng về phía Sở Hà; giây tiếp theo Chu Huy xuất hiện bên cạnh, chém một nhát, xém chút nữa đánh Phạn La lên cao chém đứt thành hai đoạn!

Ma tôn giơ đao cản lại, giễu cợt nói, "Phải buông tay thì buông đi, dây dưa mãi thật khó coi —"

Sở Hà cách đó không xa lạnh lùng nói, "Câm miệng!"

Ma tôn còn chưa tiếp lời, thanh đao trong tay Chu Huy đã biến thành móng vuốt ma thú, móng vuốt vồ lên thân đao xẹt ra tia lửa, lôi ma tôn bùng bùng lửa giận bay ra ngoài!

"Ầm!" một tiếng vang lên, ma tôn văng lên vách núi, vô số đá vụn rơi xuống như mưa.

Trong cơn chấn động Chu Huy giận dữ gầm lên, "Phượng Hoàng —!"

Trương Thuận bị cơn động đất làm đứng không vững, xém nữa thì té xuống. Hắn vất vả vịn tay lên vách núi nửa quỳ đứng dậy, chỉ thấy Chu Huy đứng giữa không trung nhìn chằm chằm Sở Hà, sắc mặt cực kì nổi giận và lo lắng; mà Sở Hà thì đưa lưng về phía Chu Huy, mệt mỏi nhắm mắt lại, sau đó mở ra đi về phía Trương Thuận.

Trương Thuận căn bản không suy nghĩ gì, vô thức đưa tay về phía Sở Hà.

Chu Huy lại đột nhiên phát hiện cái gì, vội vàng la lên, "Đừng qua đó!"

Đá vụn trên trời đột nhiên hướng về phía Sở Hà, nhưng gần như cùng một lúc, ma tôn phát ra tiếng gào kinh thiên động địa, hóa thành pháp tướng từ trên trời giáng xuống, một kích đập Chu Huy bay ra ngoài!

Cùng lúc đó, Sở Hà đi tới trước mặt Trương Thuận, vươn tay về phía hắn, "Em còn nhớ hôm đó em nói gì không?"

"Khi cuộc hành trình đi vào bóng tối bắt đầu, em đồng ý tin tưởng anh vô điều kiện, giao phó tính mạng cho anh, đúng không?"


Trương Thuận ngạc nhiên mở to mắt, còn chưa kịp trả lời đã thấy bàn tay nóng như lửa đốt, cúi đầu thấy trong lòng bàn tay xuất hiện kim quang đang biến đổi, dùng mắt thường cũng nhìn thấy đang từ từ biến thành một chữ Vạn.

Đây là Phật ấn hắn đã cắt đi lần trước!

"Đây, đây là..."

Ngay sau đó bị Sở Hà nắm tay ụp xuống, Trương Thuận giữ tư thế nửa quỳ, mờ mịt ngẩng đầu.

Sở Hà từ trên cao nhìn xuống, nhìn thật sâu vào mắt Trương Thuận, gằn từng chữ, "Anh sẽ bảo vệ em bằng bất cứ giá nào, mãi cho đến khi em quy thiên trở về đế vị..."

Trong bóng tối, ánh lửa hoa mỹ lập lòe phía sau Sở Hà, vô số đá tảng rơi xuống, đất nứt ra, phát ra tiếng gào thét giống như mãnh thú thượng cổ thức tỉnh.

"Em..." Trương Thuận kinh ngạc nói, "... Em tin anh, anh hai."

Vừa dứt lời, lòng bàn tay như bị đốt cháy, mang sức nóng khó tưởng tượng lan ra toàn thân, Trương Thuận như bị rút xương hét lên thảm thiết.

"A a a a!!!"

Sóng xung kích lấy Trương Thuận làm trung tâm cấp tốc hòa tan thân thể, vắt nham thạch rơi xuống thành bột mịn, trong nháy mắt bay tứ tán!

Ở bên kia, Chu Huy rốt cuộc quát lên, "Phượng Hoàng! Đừng!"

Hắn cầm đao đánh văng ma tôn, thả người phóng về phía Sở Hà, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy tiếng ma tôn quát to, "Chu Huy! Ngươi tiến qua đó ta sẽ giế.t chết hắn!"

Chu Huy thảng thốt xoay người, thình lình thấy ma tôn lôi ra một người toàn thân dính máu — Là Ngô Bắc!

Ngô Bắc dính máu ướt cả người, nhưng vẫn còn thở, thậm chí là còn chút ý thức, bởi vì cổ bị ma tôn bóp nên khó thở, kịch liệt ho khan phun ra máu — Hắn trúng độc.

Đây không phải chuyện bẻ gãy không gian có thể làm được, trước khi bị bắt hắn chắc hẳn đã đấu một trận với ma tôn, nhưng không khí kịch độc của địa ngục chỉ cần hít vài hơi cũng có thể gi.ết chết một con voi, kết cuộc bị bắt chỉ là chuyện đương nhiên.

Chu Huy gắng gượng dừng bước, hắng giọng, "Phạn La..."

Câu sau nhất định là chửi tục, nhưng vừa lúc đó, giọng Trương Thuận kêu thảm thiết vang lên phía sau, gần như đâm vào màng nhĩ, lập tức như sợi chỉ đứt đoạn.

Chu Huy quay đầu lại, chỉ thấy giữa kim quang cơ thể Trương Thuận bất thình lĩnh biến thành một đoạn kim cốt, ngay sau đó kéo dài, nằm trong tay Sở Hà, biến thành một thanh đao xương trắng dài chừng nửa mét!


— Đao Phật cốt.

Là một thanh đao Phật cốt được rèn từ lửa của Phượng Hoàng, chém yêu phá ma độc nhất vô nhị.

Chu Huy há miệng, miễn cưỡng mới phát ra được tiếng từ trong hàm chứa máu tanh, "Em... em định rời khỏi anh như vậy sao?"

Cho dù đã tu luyện tới mức thần Phật đều kiêng kỵ, bản chất là đại ma chẳng khác nào ma tôn A Tu La vương đứng đầu tứ ác đạo. Cho dù hắn là đại biểu sức mạnh giằng co giữa thiên đạo và ma đạo, nhưng đứng trước Phật cốt chân chính, vẫn là khó mà chống đỡ.

Mà bây giờ, thanh binh khí duy nhất trong đất trời có thể lấy mạng hắn lại đang nằm trong tay Phượng Hoàng.

— Người duy nhất trên cõi đời này có thể chân chính giết được hắn, triệt để hủy diệt hắn.

Sở Hà chậm rãi quay đầu, nhìn thẳng vào Chu Huy.

Mặc dù sai thời điểm, địa điểm cũng sai, nhưng một giây hai người nhìn nhau, trong đầu Chu Huy như đồng hồ thời gian quay ngược, dâng lên vô số hình ảnh.

Hắn nhớ tới ánh mắt phẫn hận của Phượng Hoàng nhìn mình khi Ma Ha bị trời phạt, nhớ tới vẻ mặt kinh ngạc của Phượng Hoàng khi bị xích sắt trói lại, nhớ tới một ngày đó hắn vì tức giận dùng sức quá mạnh, hôm sau Phượng Hoàng chỉ nói không sao; còn có sau buổi chiều ấm áp, nằm trên ghế sô pha dùng giọng tình cảm đọc Đồ Lan Đóa, công chúa lạnh lùng ở trên tường thành tuyên bố tên của vương tử là yêu — Một giây đó bên môi Sở Hà hơi lộ ra nụ cười, mềm mại mà bí ẩn.

Tất cả hình ảnh hóa thành vòng xoáy màu sắc, cuối cùng dừng lại hình ảnh trước mặt, Sở Hà đứng không xa ngóng mắt nhìn mình.

Bàn tay Chu Huy run run, muốn nâng lên, nhưng ngay sau đó lồ.ng ngực mát lạnh.

— Hắn cúi đầu, một mũi dao đâm vào ngực mình, máu nhỏ giọt xuống đất.

.

Tựa như ngọn lửa tức giận bị mũi dao này đóng băng, ngọn lửa kịch liệt bị áp xuống, hóa thành con ngươi huyết hồng trong mắt Chu Huy.

Hắn nắm mũi đao, dĩ nhiên cũng không đẩy khỏi cơ thể, mà là từ trong lòng bàn tay phát ra dòng điện xanh lam, theo mũi đao xuyên qua lồn.g ngực, luồng tới thân đao.

Ma tôn sau lưng hắn sắc mặt kịch biến, nhưng căn bản không kịp thu tay, lập tức bị dòng điện đánh bật về sau!

Chu Huy trong cuồng phong xoay người, phát ra tiếng hét giận dữ kinh thiên động địa, giống như sao rơi xuất hiện trước mặt ma tôn, ngay sau đó đánh hắn văng lên vách núi!

Sự chấn động quá lớn làm nổ ngọn núi, nham thạch đều nứt ra rớt xuống. Ma tôn ném đi thanh đao vỡ vụn trong tay, đánh tay không với Chu Huy, mỗi một nhát đều khiến cho một số lượng lớn đất đá rơi xuống, lấy đầy cả chiếc xe lửa; mạch nước ngầm sập lún, bị đá rơi xuống tạo ra bọt sóng ngập trời.

Phạn La phát ra tiếng tức giận chói tai, "— Kết thúc đi, Chu Huy!"

Phía sau ma tôn, pháp tướng A Tu La vương xuất hiện, cửa địa ngục chậm rãi mở ra, vô số bộ xương khô bò ra ngoài, trong khói độc cuồn cuộn phát ra tiếng kêu thê lương, tranh nhau vươn móng vuốt xanh biếc.

Chu Huy bị vô số dây leo trong cửa địa ngục cuốn lấy, trong làn khói dày đặc xuất hiện vô số đầu rồng, đều nhe răng nanh dữ tợn về phía hắn!

"Đi tìm cái chết đi." Ma tôn nói.

Nhưng ngay lúc này, Sở Hà xuất hiện phía sau hắn, trong cuồng phong, trên mặt không hề mang biểu cảm, "— Kẻ nên kết thúc chính là ngươi."


Sau một giây Phượng Hoàng hóa thành pháp tướng, phật châu ngọc lưu ly đón gió bay lượn, áo bào trắng như hoa sen nở rộ; Sở Hà giơ tay cầm thanh đao Phật cốt, chém về phía những con rồng đang giữ lấy Chu Huy.

— Một cơn nổ lớn xảy ra, cửa địa ngục hóa thành từng khối vụn, cháy phừng phừng biến thành bụi hòa theo gió.

Ầm—!!

Bên trong núi lớn sụp xuống, vách núi tách ra, đất đá rơi xuống hóa thành bột mịn; mạch nước ngầm bị cắt ngang, cửa sông bị đất đá che lấp, mặt đất phát ra tiếng nổ vang giống như hàng vạn binh mã chạy qua.

Trong cơn lốc Chu Huy ôm lấy Sở Hà, hai người rơi xuống mỏm đá nhô ra bên vách núi, từng mảng núi đá trên đỉnh đầu rơi xuống như mưa sa cách bọn họ rất gần.

Chu Huy dựa vào nham thạch, Phượng Hoàng cúi đầu nhìn hắn, mái tóc dài rũ xuống sườn mặt.

Phượng Hoàng đang run.

Tần suất khó mà che giấu được, cho nên cách lớp áo bào, Chu Huy cảm nhận rất rõ ràng, thân thể gầy gò dán chặt vào mình đang run lên kịch liệt.

"Chu Huy..." Hắn thở d.ốc, dùng ngón tay run rẩy nhẹ nhàng sờ lên vết thương trên ngực Chu Huy.

Máu đã ngừng chảy, vết thương dữ tợn lồi ra máu thịt, chạm vào sẽ cảm nhận sự lạnh lẽo rõ ràng.

Chu Huy không nhúc nhích, hắn chỉ nằm đó, mắt không chớp nhìn chằm chằm Sở Hà.

Kì đến cỡ nào, Chu Huy nghĩ.

— Vết thương rõ ràng là trên người mình, hắn lại lộ ra sự đau đớn khó nén như vậy.

"... Anh sẽ chờ tôi chứ?" Phượng Hoàng hỏi rất nhẹ nhàng, nước mắt chảy ra từ đôi mắt xinh đẹp, lăn xuống gò má.

"Anh có... có bỏ rơi tôi không, Chu Huy...?"

Nước mắt rơi xuống ngực Chu Huy, lập tức xuyên qua máu thịt sũng nước, xông vào tim và huyết quản.

Đó là nước mắt của Phượng Hoàng vô cùng quý giá, có thể cải tử hoàn sinh.

Chu Huy không biết vì sao, bị đao đâm vào ngực hắn không thấy đau, bị địa ngục cuốn lấy cũng không sợ, thậm chí cả bóng của cái chết đã tới trên đầu, hắn cũng không có cảm giác gì.

Nhưng vào giờ phút này, nước mắt của Phượng Hoàng lại khiến hắn đau tới thấu xương, giống như trái tim bị thắt lại.

Chu Huy không thở nổi, lồ.ng ngực giống như mỗi lần hô hấp sẽ đau đớn vô cùng, nhưng vậy vẫn không đủ. Hắn muốn mình đau hơn, tuyệt vọng hơn, hắn bộc phát sự oán hận và dữ dằn lên bản thân, bức thiết bản thân phải đau tới mức giống như chết tươi vậy.

"... Không." Hắn nói, mỗi một chữ đều mang sự sảng khoái ngược tâm vặn vẹo, "Nếu như em đi, anh sẽ... không cần em nữa."

Hết chương 48.

Bình Luận (0)
Comment