Ba định để tài sản lại cho Ma Ha hay cho con?
Chu Huy mặt không biểu cảm đi lên lầu, từ trên xuống dưới dính dính ướt ướt, còn có chút đồ ăn chưa tiêu hóa và màu dịch vàng buồn nôn.
Lấy hắn làm trung tâm, trong bán kính mười thước, trên hành lang lầu hai và lầu ba, người người chen chúc ngó ra nhìn, trong ánh mắt xen lẫn hả hê, hiếu kỳ và hưng phấn.
"..." Chu Huy nổi giận, "Nhìn cái gì mà nhìn! Còn nhìn nữa thì tiền lương tháng này bị trừ hết! Quay về làm việc!"
Tiếng bước chân rầm rầm vang lên, nhóm người chạy tán loạn, trong không gian vang lên tiếng cười đùa tám chuyện vui sướng.
Lý Hồ từ lầu hai chạy xuống, nhiệt tình giang hai tay, hung khí của nhân gian phập phồng trong gió, "A a a a —-!"
Chu Huy vội vàng né tránh, Lý Hồ chuẩn xác chạy ào qua, ôm Già Lâu La ở trước cửa, "Đại — Bàng — tiểu — soái — ca —!"
Già Lâu La bị đạn thịt bắn trúng, lảo đảo thiếu chút nữa vọt ra cửa, lập tức bị hung khí trước ngực của Lý Hồ đè ép, suýt nữa ói ruột ra tại chỗ.
Nhưng mà Lý Hồ không thèm để ý, kéo Già Lâu La kiểm tra, tấm tắc mấy tiếng, ánh mắt say mê, "Soái ca! Lâu rồi không gặp vẫn đẹp trai nha! Xuống Tây Tạng hồi nào thế? Chậc chậc chậc, có cơ bắp luôn hen, cao nguyên núi tuyết đúng là nơi rèn luyện rất tốt..."
Già Lâu La lưng đeo balo cao nửa người, tay còn phải mang theo cửu vĩ hồ tu vi ba ngàn năm, bước đi vô cùng chật vật.
Nếu như ở đây chỉ có Chu Huy, dáng vẻ của hắn giống như một tên nông dân vào thành kêu oan, đi đòi tiền lương từ chủ thầu vô lương tâm; nhưng bên người lại có một cửu vĩ hồ cứ luôn miệng bảo: "Soái ca, thắt lưng luyện không tệ nghen, lực đánh vào chắc rất mạnh ha~", "Soái ca, cơ bắp trên cánh tay cũng rất ok, sức chịu đựng chắc tốt lắm nhỉ", "Soái ca, dây chằng cũng không tệ, chắc tư thế gì cũng cân được hết ha", hình ảnh lập tức biến thành anh nông dân đẹp trai khù khờ đi lên thành phố làm việc, bị phú bà đói khát nhìn trúng, bất hạnh bị chơi tới khi chết thảm.
Già Lâu La cả đường đi trải qua ánh mắt khác thường của mọi người, rốt cuộc đi xuống tới tầng bốn, cuối hành lang là phòng làm việc của Chu Huy. Chu Huy đã sắp bị chuyện ói vào người làm cho phát điên rồi, vừa tới cửa chỉ bỏ lại một câu, "Con đừng đụng vào đồ của ta!" rồi chạy ào vào toilet, lát sau vang lên tiếng nước chảy ào ào.
Già Lâu La ngồi chờ bên ngoài, ngẩng đầu nhìn trên trần treo rất nhiều dây đỏ, nghi ngờ hỏi, "Đây chẳng phải là Càn Khôn trận sao?"
"Đúng đó." Lý Hồ thoải mái đi vào văn phòng, thuận lợi cầm gối ôm phượng hoàng trên sô pha, vắt lên tay vịn, "Ba của cậu bây giờ đang làm cán bộ lãnh đạo kiếm chút tiền công, nói thật tôi xem bảng lương của hắn quý trước đúng là đau lòng hết chỗ nói, cậu tới làm gì thế? Xin tiền hả, ba cậu không có tiền."
Già Lâu La nói, "Không, tôi..."
Lý Hồ nói, "Gọi anh một tiếng đi, gọi một tiếng anh, tôi cho cậu tiền tiêu vặt."
Già Lâu La: "..."
Già Lâu La đỡ trán, đi tới chỗ sô pha, ngồi đầu bên kia, cách xa Lý Hồ.
"Đừng xa cách như thế." Lý Hồ lại bò qua, giận hờn nói, "Sao bây giờ xa lạ với tôi quá dạ? Lúc cậu còn bé cái gì tôi cũng thấy hết rồi, anh cậu lúc bị ba cậu đánh, mẹ cậu đi can ngăn toàn là tôi chơi với cậu thôi. Bú sữa thay tã cũng là tôi làm, tiểu kê kê rồi nụ hoa phấn hồng..."
Già Lâu La mặt không biểu cảm nói, "Không có chuyện này."
"Có có, đáng tiếc trước đây bị mẹ cậu lạm quyền răn đe, tôi không dám chụp ảnh cậu trần tr.uồng đứng trước hồ Động Đình kêu tới kêu lui được." Lý Hồ trong có chút hoài niệm, "Khoảng thời gian đó đáng nhớ cỡ nào, thành thật mà nói nhà các cậu vì Đại Mao thích tìm đường chết nên Nhị Mao mới ngoan ngoãn, đổi thành một gia đình bình thường, cậu cũng là tội phạm thiếu niên dự bị thôi..."
Già Lâu La vô thức nhớ lại cảnh Ma Ha trần tru.ồng bay khắp nơi dưới địa ngục, giây kế tiếp hắn cưỡng ép chính mình quên đi.
Con nít không mặc quần áo là chuyện bình thường, hắn nghĩ, chí ít là sau khi hắn một trăm tuổi cũng sẽ không để cho ai xem.
.
Chu Huy rốt cuộc cũng tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo khác đi ra, vừa lau tóc vừa nhìn chằm chằm con trai thứ.
Già Lâu La ngồi trên sô pha hờ hững nhìn lại, cùi chỏ để lên đầu gối, mười ngón tay đan vào nhau, trong bao tay cắt nửa lộ ra khớp xương rắn chắc.
— Thần thái của Già Lâu La kế thừa vẻ lạnh lùng của Phượng Hoàng, đó là thần tính mạnh mẽ thẩm thấu sâu trong xương tủy, tạo ra cảm giác xa cách. Nhưng mà Phượng Hoàng đã sống trên ngàn năm dần dần ôn hòa đi, Già Lâu La còn trẻ, càng có vẻ kiêu ngạo bất tuân hơn.
Chu Huy nheo mắt lại, trông như có chút khó chịu, một lát sau cầm bộ quần áo, "Đi tắm rồi thay đi."
"... Để làm gì?"
"Dẫn con đi họp."
Già Lâu La cầm quần áo đi tắm, tiếng nước ào ào vang lên một lúc thì dừng, ba phút sau Già Lâu La bước ra.
Quần áo của Chu Huy rất vừa người con trai, áo T-shirt màu trắng, quần jean hàng hiệu đắt tiền, rất tôn dáng cho vóc người của thiếu niên. Già Lâu La trông không hề giống một dân công hay tên buôn lậu từ Tây Tạng, mặc bộ này mà đứng ở sân bay hay trường đại học, chắc chắn sẽ nhận rất nhiều ánh mắt cháy bỏng của nữ sinh.
Ánh mắt của Chu Huy dừng lại ở mái tóc dựng thẳng không cần vuốt keo của con mình, có vẻ tạo hình rất chuẩn, sâu trong ánh mắt toát lên vẻ nghi hoặc, hiển nhiên trong lòng đang nghĩ đây là gien từ chỗ nào.
"Chờ đã khoan cuộn! Chờ tôi chụp tấm ảnh đã!" Lý Hồ nhảy xuống sô pha giơ điện thoại lên chụp, tách tách chụp đủ 360 độ, cấp tốc mở weixin gửi cho bạn bè, "Được rồi, có thể bọc lại rồi."
"..." Già Lâu La dùng băng vải cuốn từng vòng che mặt đi, "Đó là cái gì?"
Chu Huy nói, "Tà giáo lãng phí thời gian, lãng phí sing mạng. Bây giờ con vẫn còn sợ ánh sáng?"
"Con bị dị ứng với nhân giới. Ở Bắc Kinh sao nhiều khói bụi thế?"
Chu Huy rời khỏi phòng làm việc, đi về phòng họp của đơn vị 547 trên lầu, đi theo phía sau là con trai thứ xác ướp và cô em vợ cúi đầu chuyên tâm chơi điện thoại. Lúc đi ngang qua cửa sổ, nhìn thoáng qua bầu trời mờ mờ, sờ cằm nói, "Ồ... Thì ra là tiên khí."
.
"Không biết chứ gì — Con người ngu xuẩn ahahahaha! Haiz, cũng khó trách tại sao các ngươi không biết, thân thế của đứa bé này thê thảm còn rắc rối, hắn là con trai riêng năm đó Chu lão đại nhét vào một gia đình nông thôn!!!"
Lý Hồ hớn ha hớn hở, mở weixin thu giọng nói:
"Các ngươi đều biết năm đó Chu lão đại là đu theo chân Phượng Hoàng, tên nghèo kiết xác lấy được vợ giàu từ đó trở đi đổi đời đúng không? Đối mặt với vợ mình vừa có tiền vừa có thế đương nhiên áp lực rất lớn, một buổi sáng nọ trở mặt vô tình, lén ra ngoài tìm vợ bé thông dâm, ai ngờ lần đó lại mang thai, mười tháng sau đẻ ra tên nghiệt tử này!!"
Chu Huy: "..."
Tiếng cười sang sảng của Lý Hồ vang vọng của tầng lầu:
"Phượng Tứ dưới cơn nóng giận, chạy tới địa ngục tìm tình cũ ma tôn, sau đó gửi đơn ly hôn cho Chu lão đại! Đại Mao nhà bọn họ vì cha mẹ ly hôn mới ép ra bóng ma trong lòng! Chu lão đại vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng còn sinh con riêng, không có cách nào đối mặt với Đảng và nhân dân, để giữ chức vụ đành phải nhét con vào một nhà nông, chớp mắt một cái cũng mười tám năm, mười tám năm rồi! Vợ bé ngu ngốc chờ mười tám năm cũng không được lên chính thất! Lúc sắp chết thì để lại lời hấp hối cho đứa con lên kinh tìm cha, có lẽ muốn hỏi Chu lão đại, có còn nhớ Tiểu Phương ở bên bờ suối trước cửa thôn không?!"
Trong điện thoại vang lên tiếng ting ting có tin nhắn, Nhan Lan Ngọc nghi ngờ hỏi, "Tôi... tôi khi còn bé ở Nhật không xem TV, nhưng tình tiết này nghe có vẻ quen quen?"
"Hỏi thế gian tình là gì, một câu này ở đâu mà chẳng dùng, tình tiết đàn ông ra ngoài tìm vợ bé thì đều như nhau cả, tiểu mỹ nhân à!" Lý Hồ tràn ngập tình cảm nói, "Bây giờ đứa con riêng kia lặn lội tới đây kiếm cha, đường xá xa xôi màn trời chiếu đất, thiếu chút nữa là chết đói giữa đường! Vất vả để dành được mấy đồng tiền mua nước với bánh bao, còn bị người ở nhà ga cướp mất! Ăn xin ở ven đường bị cảnh sát xem là phần tử khủng bố vác về đồn! Hahahaha thật là thê thảm!"
Chu Huy: "..."
Giọng nói của Thần Hoàn Thiên Tư căm phẫn vang lên, "Sao có thể như vậy! Có lỗi với vợ cả, có lỗi với con trai đầu, còn cố tình ngược đãi con riêng! Dù thế nào cũng không để người ta chết đói chứ?!"
Tư Đồ Anh Trì nói, "Ái chời ơi thiệt hông hiểu, để nhận cha con là rất khó đó. Cho nên đàn ông phải quản lý nửa thân dưới cho kỹ, cương thi tụi tui chưa bao giờ đi chơi gái, có bồ nhí này nọ, kết cục sẽ rất là thảm..."
"Chân ái! Chân ái hãy nghe tôi nói, tôi cũng sẽ không bao giờ có vợ bé!" Thần Hoàn Thiên Tư đột nhiên thổ lộ với Nhan Lan Ngọc, "Mặc dù đời thứ hai tôi có một dàn hậu cung, nhưng kiếp này, em là chân ái duy nhất của đời thứ ba tôi đây!"
"..." Nhan Lan Ngọc uyển chuyển nói, "Tôi còn nhỏ, vẫn phải chuyên tâm học hành, không muốn yêu đương quá sớm..."
Giọng nói lạnh lùng của Vu Tĩnh Trung vang lên trong nhóm, "Đồng chí Thần Hoàn chú ý mồm miệng. Cậu là hòa thượng, cho ăn snack với uống coca đã là quá lắm rồi, hậu cung là cái gì?!"
Lý Hồ quả thật rất hài lòng, đứng trước phòng họp đẩy cửa vào.
Trước bàn tròn, Vu Tĩnh Trung che trước người Nhan Lan Ngọc, Thần Hoàn Thiên Tư đang vung chân, tay cầm quyển manga giơ rất cao; Tư Đồ Anh Trì cầm điện thoại quay tiểu Lạt Ma, trông như chuẩn bị up lên Youtube; Ngô Bắc trên đầu quấn băng, thân cao 1m8 mặc áo khoác hiệu Burberry trông hết sức cool ngầu, đang chăm chú cầm điện thoại lướt douban.
Chu Huy ho khan, "Khụ khụ!"
Mọi người dừng động tác cùng xoay đầu lại.
Chu Huy đứng vững trước mặt mọi người.
"Hôm nay mời mọi người tới họp, chủ yếu bàn về việc lần thứ hai thanh trừ tứ ác đạo."
Hắn chỉ vào Già Lâu La, lạnh lùng nói, "Đây là con thứ của tôi và Phượng Hoàng, Đại Bàng Kim Sí Điểu Già Lâu La. Nó mang chút tin tức về chuyện tứ ác đạo chuẩn bị thả tử khí vào nhân giới, cùng với đang luyện rất nhiều hoạt thi, chúng ta phải trong ba ngày tìm được cách ứng phó, có câu hỏi gì cứ xin cố vấn từ nó là được."
Đường nhìn của mọi người từ từ chuyển sang Già Lâu La, trong ánh mắt không hề che giấu sự nghi ngờ và hiếu kỳ.
Già Lâu La đứng tại chỗ, nhìn mọi người, một lát sau phát ra giọng nói kiên định trong không gian im ắng, "Tôi đúng là con trai của Phượng Hoàng."
Đây là lần thứ hai Chu Huy đề nghị thanh trừ tứ ác đạo, khác với lần trước, khi đó lấy mục tiêu chủ đạo là phong ấn ma tôn để tiến công, bây giờ là bảo vệ cuộc xâm chiếm của tử khí.
Hàng Tam Thế và Tuyết Sơn thần nữ lần trước thả tử khí đã dẫn tới náo động rất lớn, thậm chí trong nội bộ cấp trên cũng tương đối khủng hoảng. Bởi vậy lần này khi hai từ tử khí vừa được thốt ra, cấp trên lập tức ra lệnh phải canh phòng nghiêm ngặt, giữa cuộc họp Vu Tĩnh Trung còn nhận được cuộc gọi từ một thủ trưởng ở Nam Hải.
Chu Huy cũng không để Già Lâu La tham dự cả cuộc họp, chỉ để hắn giới thiệu hướng đi của ma tôn và tin tức của Phượng Hoàng cung cấp, sau đó kêu hắn ra ngoài chờ.
Nhưng khi Già Lâu La ngồi ở bên ngoài phòng họp, hắn vẫn có thể nghe thấy giọng nói của Chu Huy.
Trước đây tuy hắn chưa bao giờ nói, nhưng trong lòng luôn nghĩ ba mình thần thần thao thao(1), luôn có cảm giác dây thần kinh có vấn đề. Cho tới hôm nay hắn tĩnh tâm lại, mới phát hiện Chu Huy cũng không phải người ngu xuẩn trong truyền thuyết.
(1) Người nào đó luôn làm những chuyện không hợp lẽ thường, cũng bình thường nói và làm không đồng nhất.
Chu Huy nói rất rõ ràng rành mạch, vô cùng logic, phân tích vấn đề cũng vô cùng toàn diện, thậm chí làm người ta có cảm giác hắn đã mưu tính từ lâu, chỉ chờ cơ hội thích hợp là bày ra.
Bởi vậy có thể thấy ba hắn thật ra cũng rất đáng tin — Dù sao cũng xuất thân từ ma vật trong huyết hải, còn gần như xưng bá tứ ác đạo, là đại biểu cuối cùng ngang hàng với thiên đạo và A Tu La vương.
.
Già Lâu La ngồi bên ngoài chờ buổi họp kết thúc, Chu Huy đi ra, dùng khóe mắt nhìn con trai mình.
"Tối con ở đâu?"
"...Không biết."
Hai cha con giằng co chốc lát, Chu Huy mặt không biểu cảm nói, "Đứng tên nhà là ta với mẹ con, cho nên trên lý thuyết là phải thu tiền nhà..."
Già Lâu La hỏi, "Ba thật sự có vợ bé đẻ con riêng?"
"Không có!"
"Vậy ba định để tài sản lại cho con hay Ma Ha?"
Chu Huy: "..."
"Nếu trước sau gì cũng cho con, thì giờ còn đòi tiền của con làm gì." Già Lâu La xách balo cũ lên, phủi phủi bụi.
Chu Huy ngạc nhiên trừng mắt nhìn con trai, đối phương thản nhiên nhìn lại.
Một lát sau Chu lão đại cũng không tìm được từ nào để phản bác, nội tâm sản sinh cảm giác khó chịu vì bị thuyết phục.
Chu Huy vì vậy đưa con trai về nhà, buổi tối hai cha con mua đồ ăn ở ngoài về ăn cơm tối, hai bên đều có cảm giác hoang đường.
Có thể đây là bữa cơm đầu tiên hơn một ngàn năm qua chỉ có hai cha con họ. Già Lâu La may là chưa được trải nghiệm cảm giác bị Chu Huy trộn cơm với rượu và Vodka, sau khi Phượng Hoàng sinh đứa bé này, hắn vô cùng nghiêm ngặt về thức ăn cho trẻ, bình thường tự mình làm bữa tiệc Mãn Hán cho con nít, rồi vô cùng kiên trì và yêu thương đút từng muỗng cho tụi nhỏ.
Sau khi Ma Ha lên tam thập tam thiên để tu Phật, Già Lâu La vẫn chỉ ăn cơm với Phượng Hoàng, một khoảng thời gian rất dài hắn vẫn cảm thấy sợ ba mình — Người đàn ông này được nói là rất mạnh, rất tàn nhẫn, xuất thân từ ma vật ở huyết hải; người cha cho tới bây giờ đối với con cái vẫn luôn là vẻ mặt không thật lòng, tựa như vẫn ôm cảnh giác và đề phòng.
Trong căn nhà phức hợp xa hoa mở đèn sáng trưng, bàn ăn là bằng gỗ lim, sàn nhà bóng tới mức có thể làm gương soi. Tuy rằng hai người ăn cơm chung có lúc sẽ vang lên tiếng đũa khua chén, tiếng muỗng múc canh, nhưng những âm thanh nhỏ này càng khiến bầu không khí yên tĩnh trở nên xấu hổ, cả tiếng hô hấp cũng nghe rất rõ ràng.
"... Ba ngày sau ba định đi đâu chặn ma tôn?" Già Lâu La rốt cuộc mở miệng hỏi.
May mà Chu Huy không lơ đi, chỉ thản nhiên nói, "Địa điểm vẫn còn đang tìm."
"Nếu như mẹ thật sự giết ma tôn, muốn lấy thần cách của đại A Tu La vương cho Ma Ha, ba có thể không..."
"Đó là chuyện của Phượng Hoàng."
"Ba sẽ không ngăn cản?"
"Ngăn cản có tác dụng à?"
Chu Huy hỏi ngược lại, cũng không chờ mong được trả lời, đứng dậy cầm chén đi vào bếp bỏ vào bồn rửa. Lúc này thình lình nghe Già Lâu La ở phía sau hỏi, "Hôm nay ba trình bày kế hoạch thanh trừ trong cuộc họp, hình như đã chuẩn bị xong hết rồi, có phải trước khi con tới, mẹ đã nói gì với ba không?"
Hắn hỏi như vậy, thuần túy là vì biết Chu Huy phong ấn ma tôn chỉ để ứng phó với thiên đạo, thật ra cũng không từng nghiêm túc đi làm. Vậy mà trong buổi họp hôm nay, Chu Huy trình bày kế hoạch giế.t chết ma tôn để diệt trừ hậu hoạn vô cùng rành mạch, có thể đã nghĩ xong từ lâu lắm rồi.
Bởi vì có mối hận ma tôn cướp vợ?
Trong lòng Già Lâu La mơ hồ mong muốn Chu Huy trả lời như vậy. Hắn hy vọng Chu Huy có thể biểu hiện ra quan tâm Phượng Hoàng hơn, tựa như để chứng minh sau khi Phượng Hoàng trở về, khả năng chia tay với Chu Huy sẽ thấp xuống, gia đình hình thức hóa này sẽ hoàn chỉnh, cũng có thể duy trì một khoảng thời gian.
Nhưng Chu Huy không nói gì, nghe Già Lâu La nhắc tới Phượng Hoàng, thậm chí một chút kích động cũng không có.
"Ta mua cơm rồi, con rửa chén đi." Hắn tiện tay bỏ chén đũa vào trong bồn, "Rửa xong thì lấy mền ra sô pha ngủ."
.
Già Lâu La đương nhiên sẽ không ngủ ở sô pha, căn nhà phức hợp này có khoảng bốn phòng ngủ, hắn ngủ kế phòng của Chu Huy.
Hắn thật ra không quen lắm với giường ấm nệm êm. Ở núi tuyết mấy trăm năm toàn là ngủ trong hang động hoặc dưới vách núi, có lúc chỉ ngủ bên dưới một tảng đá để cản gió; nếu bão tuyết quá mạnh hắn sẽ hóa thành đại bàng, chôn đầu dưới cánh để tránh gió lạnh.
Già Lâu La lăn qua lăn lại trên giường, nửa đêm rốt cuộc tỉnh lại không ngủ được. Hắn nằm lẳng lặng trong bóng đêm, nhớ tới mẹ và anh hai ở ma giới; lát sau lười biếng đứng dậy, lết dép đi WC.
Nhưng vừa ra khỏi phòng, hắn thấy phòng của Chu Huy không khóa, cửa khép hờ, lọt ra ánh đèn vàng nhạt.
Chu Huy ngồi trên tay ghế, chỉ thấy bên sườn mặt, đang cầm thứ gì đó nhìn chăm chú.
Già Lâu La nhẹ nhàng đi tới cạnh cửa, nheo mắt lại. Đôi mắt nhạy bén của đại bàng khiến hắn nhìn rõ ba hắn đang cầm điện thoại, trên màn hình là một tấm ảnh — Chu Huy nằm trên giường ngủ say, Phượng Hoàng tựa trong lòng hắn, một tay giơ điện thoại lên, một tay giơ chữ V, mặt không hề có biểu cảm nào.
Già Lâu La ngẩn người.
"Con đi đâu vậy?" Chu Huy đột nhiên che đi, cất tiếng hỏi.
"Đi... đi vệ sinh." Già Lâu La vọt vào toilet, đóng cửa lại, tựa lên cửa thở phào nhẹ nhõm.
Hết chương 59.