Chương 174 Đó là cái gì?
Chương 174 Đó là cái gì?Chương 174 Đó là cái gì?
Gần đây Lâm YY cũng không muốn di tới chỗ anh Vương để mua thức ăn nữa, lúc ăn uống không quá sảng khoái mà lúc tiêu tiên lại thoải mái hơn nhiều. Tùy tiện mua một món cũng đã lấy đi mười hai mươi đồng, tốc độ kiếm tiên hoàn toàn không đuổi kịp tốc độ tiêu tiền, mọi người đều trở nên hà tiện hơn. Cộng thêm trong nhà có mầm đậu nành, bắp non, khoai tây, trứng gà, cho nên cô không muốn đi mua thức ăn.
Với người hiện đại mà nói, tiền không phải tự sinh ra mà là dựa vào kiếm được. Nhưng những lời như này đặt vào trong thời đại này lại không đúng nữa, châm ngôn có câu là phải tiết kiệm tiền, lời này vẫn có đạo lý, ít nhất là trong thời đại này, tiền có được phải dựa vào tiết kiệm.
Ngày mùng một tháng mười là ngày trút giá, sáng sớm ngày mùng bốn tháng mười Thôi Bình đã tới lấy, lúc Thôi Bình tới lấy, Lâm Y Y đã đưa luôn hai cân giá đỗ còn lại cho chị ấy: "Chị Bình, ở đây còn lại hai cân đậu nành, còn đây là bốn cân giá đỗ."
Thôi Bình nhìn Lâm Y Y, cô chưa hề nói phải cẩn thận nhưng Thôi Bình đương nhiên nghe hiểu được. Chị ấy nói: "Em gái Nhất Nhất, em không có làm mầm đậu nữa à?"
Lâm Y Y nói: "Đúng vậy, chông em trách em mỗi ngày chỉ biết làm mầm đậu, anh ấy không cho em làm nữa."
Thôi Bình: "... Em gái Nhất Nhất à, chúng ta đều là người quang minh chính đại thì không nói chuyện mờ ám. Một cân đậu nành có thể làm được bốn cân mầm đậu, cũng không phải không có chỗ tốt, em nói có đúng không? Nhưng chị cảm thấy cái này cũng không công bằng, không phải chị thì ai có thể để em làm không công chứ? Em có được chỗ tốt thì cũng giúp chị tiếp tục làm mầm đậu đi, không phải chúng ta đều được chỗ tốt à?"
Lâm Y Y: "Nếu không thì chị bàn bạc lại với chồng em đi? Nhà chúng em là do anh ấy làm chủ."
Thôi Bình: "... Vậy được rồi, chị đi tìm với cậu ta."
Lâm Y Y lại nói: "Nếu như chị bình muốn ăn mầm đậu, sau này có thể cầm rau quả tới đổi với em, nửa cân rau quả đổi một cân giá, chút việc này thì em có thể làm, nhưng một tuần lễ cũng chỉ có thể đổi một cân." Cô cũng không thực tình muốn đổi với Thôi Bình, mà là vì chông Thôi Bình chính là cục trưởng, không muốn làm căng thẳng quan hệ hai bên thôi.
Thôi Bình điềm đạm nói: "Vậy thì tốt quá, cảm ơn em gái Nhất Nhất."
Giọng điệu cũng chỉ qua loa, xem ra chị ấy thật sự tức giận.
Thôi Bình vừa đi, bà nội Vương lại tới: 'Cháu gái Nhất Nhất à, giá đỗ kia của cũng đổi với bà đi, còn chuyện nửa cân rau quả đổi một cân giá đỗ là đổi kiểu gì vậy?" Phải biết rằng bên Tiểu Vương phải hai đồng mới được một cân, dùng nửa cân rau quả đổi một cân giá, tương đương với một đồng tiền, bà nội Vương vui sướng gần chết: "Cháu gái Nhất Nhất à, bà chỉ đổi một tuần một lần thôi, cũng không cần nhiều lắm."
Lâm Y Y nghĩ nghĩ, cô nói với Thôi Bình như thế cũng chỉ là lời khách sáo mà thôi, không ngờ là bà nội Vương sẽ nghe thấy, trong khoảng thời gian này bà nội Vương cũng chăm sóc cô rất nhiều. Thế là cô gật đầu nói: "Vậy được, mỗi tuần cũng chỉ một lần, mỗi lần chỉ một cân." Rau quả của bà nội Vương cũng phải bán đi chỗ khác, bà nội Vương đổi với cô cũng chỉ vì tình nghĩa thôi, sẽ không ảnh hưởng gì tới chuyện làm ăn của anh Vương.
Bà nội Vương lập tức nói: "Vậy thì tốt quá rồi, hôm nay cháu có thể đổi luôn không?”
Lâm Y Y: "... Có thể, hôm nay trút mấy cân chuẩn bị tự mình ăn đây ạ."
Bà nội Vương: "Cháu chờ một chút... Rau quả gì cũng có thể đổi sao?"
Lâm Y Y: "Có thể."
Bà nội Vương chạy về nhà, lúc quay lại lân nữa thì đã đưa ra một bó rau chân vịt.'Cháu gái Nhất Nhất à, đưa cháu này, nửa cân rau chân vịt, đây là do mua được từ bên Tiểu Vương, hôm nay trời còn chưa sáng bà đã đi mua được đó." Bó rau chân vịt này cũng chỉ ăn được một bữa, rau giá đỗ lại có thể ăn được ba bữa cơm, bà nội Vương vui sướng tới không biết làm gì.
Lâm Y Y không có cân, chỉ có thể đánh giá sơ bộ từ bên trong rổ giá đỗ, lấy ra một phần tư, vì một rổ này bốn cân: "Bà nội Vương, cháu không có cân, chỉ lấy đại khái một chút, nếu như có thiếu ít vài lạng thì cho cháu xin lỗi nha." Nhưng có lẽ chỉ nhiều không ít được đâu.
Bà nội Vương: "Không sao hết, không sao hết." Dù sao việc đổi này cũng là bà chiếm phần hời từ cô.
Sau khi đổi xong đồ với bà nội Vương, cô dẫn theo Lâm Ngũ Đệ đi qua chỗ anh Vương chào hỏi một tiếng, nói về việc của Thôi Bình. Chuyện này trái lại anh Vương không có để ý, chỉ do Thôi Bình giở trò đùa trẻ con, làm gì có ảnh hưởng tới việc buôn bán của anh ta chứ? Giá bán rau của anh ta cũng thực sự không tổn hại gì, dù sao mỗi ngày còn không đủ bán.
Lâm Y Y trở về từ chỗ anh Vương, còn cầm theo chút rau hẹ và đậu hà lan.
Giữa trưa Lâm Y Y xào rau chân vịt, rau hẹ với trứng, món chính là bánh bao trắng, bột nhà nhà bọn họ hơi nhiều.
Đồ ăn cô vừa làm xong đã trông thấy Tiêu Vũ vác theo bao lớn trở về. Lâm Y Y: "Đây là cái gì?
Một bao này lớn quá, nhìn còn rất nặng nữa."