“Nam Nam, sau khi cháu tới hầm mỏ thì có liên lạc với cha mẹ cháu không?”
Hứa Nam Nam lắc đầu: “Không ạ, chủ nhiệm Chu, tình cảnh của nhà cháu thì dì cũng biết đó, cháu nghe nói, ngày hôm qua chủ nhiệm Hứa còn muốn bảo cháu trở về quê nữa.”
“Xem ra chuyện này không có liên quan đến Nam Nam, chắc chắn là chủ ý của một mình Lý Tĩnh.” Chu Lệ Bình nói thẳng.
Người đàn ông cán sự trẻ tuổi nghiêm túc nhìn Hứa Nam Nam: “Chuyện hôm qua ở nhà ăn, trước đó cháu thật sự không biết sao?”
“Cháu không biết ạ, nếu như cháu biết, cháu còn có thể từ chối bác Tiêu sao?”
“Vậy cháu nói lại chuyện hôm qua một lần đi.”
Hứa Nam Nam lập tức thành thật nói lại chuyện hôm qua không sót một chữ, sau đó nói: “Chuyện này rất nghiêm trọng sao?”
Người đàn ông cán sự trẻ tuổi nói: “Nói nghiêm trọng cũng không nghiêm trọng, nói không nghiêm trọng thì nó cũng rất nghiêm trọng. Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến cháu, cháu cũng đừng thăm dò nữa.” Nói xong lại nói với Chu Lệ Bình: “Chủ nhiệm Chu, chuyện này chúng tôi điều tra rõ ràng rồi, không có liên quan đến Hứa Nam Nam, chị có thể yên tâm rồi.”
“Vậy là được rồi.” Chu Lệ Bình hừ một tiếng, kéo Hứa Nam Nam nói: “Đi thôi, chúng ta trở về trước, chuyện này chúng ta không nhúng tay vào.”
Hai người ra tới bên ngoài, Hứa Nam Nam mới lôi kéo Chu Lệ Bình nói: “Chủ nhiệm Chu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ, cháu thấy hình như rất nghiêm trọng nhỉ.”
“Thực ra cũng không phải chuyện lớn lao gì, thế nhưng sự việc lại bị khoáng ủy biết được. Những người làm chính trị này, nếu không làm chút chuyện gì đó thì sẽ không cách nào thể hiện được năng lực của bọn họ, tóm được việc này thì phải gây ầm ĩ lớn lên. Cho nên chuyện này cháu cũng đừng xen vào. Mẹ cháu có ý định làm chuyện xấu, chuyện này cũng không đổ oan cho cô ta. Cháu cũng đừng lo lắng thay cô ta.”
Hứa Nam Nam nghe vậy, trong lòng lập tức vui vẻ, còn tưởng rằng không có tác dụng, xem ra cô đã xem thường sức mạnh quản lý ở một vài phương diện của thời đại này rồi.
Cô nhíu mày nhỏ giọng hỏi: “Chủ nhiệm Chu, vậy chuyện này sẽ xử lý thế nào vậy ạ.”
“Ai biết được chứ, nhưng trước đó dì nghe nói mẹ cháu muốn chuyển hộ khẩu nông nghiệp sang phi nông nghiệp, phỏng chừng bây giờ không còn hi vọng rồi.”
Nhà họ Hứa, Hứa Kiến Sinh đen mặt ngồi trên cái ghế gỗ nhỏ trong phòng khách, hút từng điếu thuốc, nghe Lý Tĩnh khóc lóc ở đâu đó.
Thấy cô ta khóc cả đỗi lâu vẫn không nín, cuối cùng Hứa Kiến Sinh cũng không nhịn được nữa, hắn ta đá lăn cái ghế đẩu nhỏ bên chân, chỉ tay vào cô ta nói: “Cô khóc có ích gì chứ, trước đó không nên làm như vậy. Cô biết rõ quan hệ giữa chúng ta và Nam Nam, cô bảo chị Tiêu đi tím Nam Nam là có ý gì. Chúng ta đã không nhận nó rồi, cô còn muốn hưởng lợi từ nó à?”
“Tôi cũng không ngờ nó lại nhẫn tâm như vậy, thế mà chẳng cho tôi chút mặt mũi nào, kết quả náo loạn người trong nhà ăn đều biết hết, vậy nên mới bị người ta báo cáo. Không biết kẻ xấu xa nào báo cáo, chúng ta cũng không gây trở ngại cho ai, sao lại báo cáo tôi chứ.”
Lý Tĩnh mắt sưng đỏ bật khóc, giọng nói cũng có hơi khàn đi.
Lúc sáng mở cuộc họp sáng, cô ta bị kêu đến khoáng ủy đối chất với chị Tiêu, mấy người bên khoáng ủy còn phê bình cô ta có tư tưởng giác ngộ không cao trước mặt nhiều người như vậy. Bọn họ nói tư tưởng của cô ta như vậy, hầm mỏ sẽ không đồng ý cho cô ta chuyển hộ khẩu đến hầm mỏ.
Việc này có khác nào khoét tim cô ta đâu chứ.
Vì chuyện hộ khẩu, mấy năm nay cô ta tốn không ít tâm tư, ngay cả tiền riêng cũng bị cô ta cầm đi làm lễ vật. Bây giờ vì một chuyện nhỏ thế này mà không để cô ta chuyển hộ khẩu. Dựa vào đâu chứ!
“Đều là do con ranh chết tiệt đó, nếu nó không nhẫn tâm như vậy thì cũng không gây âm ĩ đến nỗi ai cũng biết.”