Ánh mắt Lâm Thanh Bách lạnh lẽo, cười nói: "Tôi có người yêu rồi, đang chuẩn bị đính hôn, lúc đó tôi sẽ mời chủ tịch huyện Tôn đến uống một chén."
Nói xong anh híp mắt đi lên lầu.
"Gì, còn đính hôn? Người như vậy mà còn đính hôn à? Rốt cuộc bộ trưởng Lâm nghĩ như thế nào vậy chứ, không hiểu lời nói của tôi à?" Dì Tôn nói với vẻ mặt không hiểu được.
Vợ chủ tịch huyện Tôn cười lạnh: "Bác nó, mấy ngày nay tôi bận không có thời gian tiếp đãi cô, cô có thời gian thì ở nhà chăm sóc Bình Bình và Tiểu An đi." Bộ trưởng Lâm nói đúng, người này thật sự sẽ làm anh Tôn đắc tội với người khác. Xem ra có lẽ bộ trưởng Lâm đã nhớ kĩ trong lòng rồi, cần phải tìm cách nói rõ ràng với anh thôi.
Trong nhà Lưu Kiến Quân cũng đang nói về chuyện này. Lưu Kiến Quân vừa về đến nhà đã nghe vợ mình nói chuyện này, sắc mặt lập tức thay đổi. Ông ta thật sự không biết quan hệ giữa Lâm Thanh Bách và nhà họ Hứa là như vậy. Nếu thật sự có quan hệ như vậy thì lúc trước Lâm Thanh Bách đưa ra ý kiến giúp ông ta ở trong Cục cảnh sát có phải vì mục đích khác hay không, rõ ràng kéo dài thật ra cũng muốn để ông ta nhường bước, chấp nhận nhà họ Hứa. Dù sao Hứa Hồng cũng là chị họ của người yêu của anh, vậy thì đúng là thân thích rất thân rồi.
Thấy sắc mặt ông ta không tốt, vợ Lưu Kiến Quân nói: "Chuyện này tôi cũng chưa chắc, ông tìm cơ hội hỏi bộ trưởng Lâm đi. Chứ không trong lòng tôi cũng không biết làm sao. Thật sự lúc nhìn thấy người nhà kia là trong lòng tôi thấy phản cảm. Nhưng không tiện không nể mặt bộ trưởng Lâm."
Trong lòng Lưu Kiến Quân cũng không thoải mái. Nếu không phải bây giờ con trai là cấp dưới của Lâm Thanh Bách thì ông ta đã sớm đi chất vấn đối phương.
Lúc trong lòng đang không thoải mái thì cửa nhà được gõ vang.
Vợ Lưu Kiến Quân ra mở cửa, là vợ của cục trưởng Cao. "Ông Cao bảo lâu rồi không tụ tập, nên muốn mời hai người đi ăn cơm."
"Thế sao được chứ." Vợ Lưu Kiến Quân cười, rồi quay đầu lại nhìn chồng mình.
"Ông Cao tìm chắc chắn tôi sẽ đi rồi, để tôi mang một chai rượu ngon theo." Lưu Kiến Quân kìm nén sự buồn bực trong lòng, vừa đến tủ chén bát lấy rượu trắng của mình ra vừa cười nói.
Lưu Kiến Quân cũng định gặp cục trưởng Cao để hỏi về chuyện này, vừa mới vào nhà cục trưởng Cao đã thấy Lâm Thanh Bách cũng ngồi đấy. Vẻ mặt ông ta lập tức căng cứng hơn.
Cục trưởng Cao cười nói: "Ông Lưu đến rồi à, tôi đã nói với em trai Lâm rồi, hôm nay phải uống một ly với ông."
Lưu Kiến Quân xách rượu đi vào, cười cười không nói gì.
Những món ăn trên bàn có mấy món được mang đến từ nhà ăn và mấy loại rau xanh từ quê cục trưởng Cao. Cục trưởng Cao vui vẻ mời hai người ăn cơm. "Ăn no uống say nhé, tay nghề bình thường thôi, không cần khách sáo đâu."
Lâm Thanh Bách nhấp một ngụm rượu: "Tay nghề của chị dâu được lắm mà, em còn định nhờ chị dâu làm giúp một bàn khi em đính hôn với người yêu đây."
Vừa nghe lời này, vợ Cục trưởng Cao cười ha ha đi ra từ phòng bếp nhỏ: "Nghe hay đấy, việc này giao cho chị chắc chắn không thành vấn đề. Bao giờ em đính hôn để chị để ý, bảo đầu bếp trong nhà ăn để lại vài nguyên liệu ngon, thể nào cũng phải làm một bàn."
"Em vẫn chưa bàn bạc với người lớn nhà cô ấy, chắc là sẽ bàn bạc vào một ngày không xa."
"Ôi, theo chị thấy ấy à, kết hôn luôn đi." Vợ Cục trưởng Cao nói. "Để bớt đến khi hôn lại phải làm một bàn nữa."
"Vẫn chưa đủ tuổi nên chỉ có thể đính hôn trước thôi." Lâm Thanh Bách cười nói.
Chắc chắn Lâm Thanh Bách đã đủ tuổi rồi, vậy thì người yêu là người chưa đủ tuổi. Ôi, không biết là cô gái nhỏ nhà ai mà có thể làm người như bộ trưởng Lâm vội vàng lo lắng để chuẩn bị đính hôn như vậy.