Ngô Kiếm không còn cách nào, chỉ có thể tìm một số người tiêu biểu để khiển trách. Ví dụ như Hứa Kiến Sinh có quan hệ với đặc vụ bị Ngô Kiếm tìm người lôi đi mấy lần trong hầm mỏ, trên đầu đội cái mũ để mọi người phỉ nhổ.
Nhưng Hứa Kiến Sinh dù gì cũng đã làm chủ nhiệm nhiều năm, đánh giá trong hầm mỏ cũng không tệ. Ngoại trừ các phần tử không yên phận khác thì cũng không có mấy người thực sự muốn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với hắn ta.
Lần này Hứa Nam Nam không ra mặt, quản lý mỏ Cao lại không nhìn được nữa, trực tiếp nói ra là vì Ngô Kiếm kéo Hứa Kiến Sinh ra nên dẫn đến công việc trong phòng lò hơi không được hoàn thành, ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc của cả hầm mỏ. Chỉ cho phép anh ta một tháng tìm Hứa Kiến Sinh một lần và mỗi lần không quá một tiếng.
Chuyện này cũng xem như được đè xuống.
Hứa Nam Nam thấy Hứa Kiến Sinh đã già đi không ít, trong lòng cũng trở nên phức tạp.
Hứa Kiến Sinh nên duyên vợ chồng với Lý Tĩnh đúng thật là một bi kịch, hại người và cũng hại mình.
Hầm mỏ dần dần yên ổn trở lại, ngoài việc Ngô Kiếm làm ra những ầm ĩ nhỏ nhặt ra thì không có gì khác với trước kia. Ngược lại, trên đường xuất hiện không ít các thanh thiếu niên mặc quân phục xanh lá cây, đeo phù hiệu đỏ, chạy khắp nơi suốt cả ngày.
Buổi tối lúc về nhà họ Hứa ăn cơm, Tiểu Mãn nói không muốn đi học nữa, muốn tự học ở nhà.
"Bây giờ giáo viên không thể lên lớp, học sinh cũng không học, toàn đi gây rối khắp nơi. Nhiều giáo viên trong trường bị học sinh đánh mắng, em không ở trường nổi nữa." Chiều nay, cô bé còn nhìn thấy thầy Lưu chủ nhiệm lớp bị một học sinh cuối cấp tát một cái, mạnh đến nỗi kính của thầy rơi ra mà cũng không có ai dám nói gì. Khi cô bé nhặt kính giúp thầy, mấy người đó còn muốn đánh cả cô bé. Sau đó nếu không phải có Tiểu Linh đứng ra thì chắc chắn cô bé đã bị đánh một trận.
Còn có Tiểu Linh… Trong lòng Tiểu Mãn có chút phức tạp, những gì Tiểu Linh đang làm bây giờ rốt cuộc là đúng hay sai?
Dạo gần đây Hứa Nam Nam chỉ để ý đến hầm mỏ, không biết trường học đang rối loạn: "Vậy thì ở nhà tự học đi, có gì không biết thì hỏi chị."
Tiểu Mãn gật đầu.
Ông Vu cũng thở dài: "Xương dệt bây giờ cũng vậy, cả ngày mở họp để phê bình, bây giờ mấy lão già gặp nhau cũng không dám nói nhiều. Nghe nói còn có người kiện nhà chúng ta, kiện nhà chúng ta khi xưa chiếm nhà."
Hứa Nam Nam lo lắng nói: "Trong xưởng nói thế nào, không đến nhà chúng ta để làm loạn chứ ông."
"Không, nhà chúng ta là gia đình liệt sĩ, lãnh đạo xưởng cũng biết nặng nhẹ. Lại còn có Tiểu Lâm ở đây, ai dám bắt nạt nhà chúng ta." Bây giờ ông Vu thấy rất may, nếu không phải gặp được hai chị em Nam Nam thì không biết bây giờ bọn họ đã thành như thế nào nữa.
Bà Vu nói: "Được rồi, không nói những chuyện này nữa, sau này chúng ta nói ít nghe nhiều, đóng cửa sống qua ngày."
Hứa Nam Nam tâm sự nặng nề nhìn Lâm Thanh Bách.
Lâm Thanh Bách im lặng nắm tay của cô.
Buổi tối hai người trở về, Hứa Nam Nam hỏi: "Anh Lâm, ở Nam Giang..."
"Anh nói rồi mà, Nam Giang sẽ không loạn đâu. Từ trên xuống dưới ủy ban huyện không ai muốn gây chuyện cả. Ở Nam Giang này loạn không nổi. Em cứ yên tâm đi, qua thời gian này sẽ ổn thôi." Lâm Thanh Bách động viên nói, đôi mắt hơi nheo lại, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Hứa Nam Nam nghe anh nói thế cũng thả lỏng hơn. Cô rất tin tưởng lời Lâm Thanh Bách.
Nhưng hôm nay nghe Tiểu Mãn kể chuyện của trường học, cô phải đến gặp Tiểu Linh xem. Bây giờ Hứa Kiến Sinh thành ra như vậy, chắc là cũng không quản được nhiều. Cô phải đi gặp Tiểu Linh, không để người ta bắt nạt cô nhóc