Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 103

“Cô của cháu không thích đồ ăn nhiều dầu mỡ.”
“Cô của cháu không thích, nhưng chú thì thích. Con bé này, sao lại không biết thương chú chút nào thế?”
“… Vâng.”
Thật ra Kiều Vi cũng không có cảm giác gì. Kiều Vi ở đời sau vốn là xã súc từng bị giới tư bản bóc lột, bản thân có năng lực “làm việc” mạnh, lại có cái nhìn cởi mở. Việc nhỏ thì không quan tâm, việc lớn thì có ý tưởng. Người như vậy đi đến đâu cũng không thành vấn đề.
Cho dù ủy ban huyện là sân khách, cũng không có ý định cắm rễ, cô cũng nhịn xuống, không thể hiện năng lực.
Cô sắp xếp công việc mình làm theo tình hình mỗi ngày.
Công việc của Bí thư Mạnh được xếp hàng đầu, công việc của thư ký Hoàng xếp thứ hai. Còn việc vặt ở ban tuyên truyền thì có thể sắp xếp linh hoạt tùy theo thời gian.
Gọn gàng ngăn nắp, lâu dần cũng thành quen.
Có người xấu tính hợm hĩnh luôn muốn ra oai với cô nhưng lần nào cũng thất bại. Ngược lại, Ngô Ái Trân và một số người khác lại càng thân thiết với Kiều Vi hơn.
Lúc đầu Kiều Vi nghĩ rằng cô sẽ chỉ loanh quanh ở đây, đợi cho đến khi lãnh đạo ủy ban thị trấn nhớ đến cô rồi điều cô về. Hoặc cô đợi đến sau ngày lễ Quốc khánh, ủy ban huyện hoàn thành việc sáp nhập các huyện và thị trấn. Lúc ấy cũng không còn nhiều công việc nữa, vậy thì Kiều Vi có thể trở về.
Nhưng không ngờ, khi ngày lễ Quốc khánh sắp đến gần, vào thứ hai ngày hai mươi tám tháng chín, một nhóm người bất ngờ đi vào ban tuyên truyền.
Nhìn thấy Bí thư Mạnh, mọi người trong phòng đứng dậy.
Bí thư Mạnh đưa tay ra chào hỏi Kiều Vi: “Kiều Vi, cô xem ai đến đây.”
Bí thư Mạnh dẫn vài người mặc quân phục màu xanh lục đi vào. Đi đầu là một quân nhân trung niên, trầm ổn, mặt mày nho nhã. Ông ấy nở nụ cười hiền lành: “Kiều Vi.”
Ông ấy nói: “Đã lâu không gặp, không ngờ người nhà quân nhân của chúng ta lại đến huyện công tác.”
Người quân nhân trung niên này chính là Sư trưởng Phan.
“Sư trưởng.” Kiều Vi đi đến bắt tay với Sư trưởng Phan: “Ở đâu cũng vậy, đều là vì nhân dân phục vụ.”
Cô cười tươi như hoa, rồi nhìn người đứng sau lưng Sư trưởng Phan.
Sống lưng Nghiêm Lỗi thẳng tắp như cây tùng, khóe miệng nhếch lên, anh cũng nhìn Kiều Vi.
Người đàn ông này thật đáng ghét, không thèm báo trước cho cô một tiếng mà đến đột ngột như vậy.
Tất cả mọi người đều đang đứng.
Mấy nhân viên trong ban tuyên truyền đều rất ngạc nhiên. Có người trộm liếc nhìn trưởng ban Chu, phát hiện trưởng ban Chu không hề kinh ngạc chút nào.
Trưởng ban Chu đã biết Kiều Vi là người nhà quân nhân từ lâu.
Có người thầm chửi tục trong lòng.
Thời đại này là xã hội tình nghĩa. Tình nghĩa, quan hệ, cửa sau đều rất quan trọng. Người làm việc trong thể chế lại càng hiểu rõ câu này hơn.
Càng tới gần quyền lực mới càng nhận ra khả năng và sự tốt đẹp của nó.
Trưởng ban Chu để mặc bọn họ chèn ép Kiều Vi, nếu có thể ra oai phủ đầu với Kiều Vi, làm Kiều Vi ngoan ngoãn nghe lời thì người được lợi chính là trưởng ban Chu, còn người gây thù chuốc oán lại chính là bọn họ.
Nếu Kiều Vi thật sự là cô gái trong trấn nhỏ không có bối cảnh gì thì không sao, nhưng cô lại là người nhà quân nhân.
Ban nãy Kiều Vi vừa gọi sĩ quan trung niên trước mặt này là “Sư trưởng”.
Đây là điểm phiền phức sau khi chế độ quân hàm bị hủy bỏ, quân phục của mọi người đều giống nhau, chỉ có phù hiệu đỏ chứ không có cầu vai, hoàn toàn không thể phân biệt được người đó là tướng hay là lính.
Việc này quá phiền phức.
Hiển nhiên là Kiều Vi và vị Sư trưởng này quen nhau. Sư trưởng có thể gọi tên Kiều Vi ngay, vậy thì không chỉ đơn giản là “gặp qua”. Sư trưởng đã gặp rất nhiều người nhà quân nhân, nhưng chắc chắn không thể nhớ tên tất cả mọi người.
Thái độ của ông ấy còn thân thiện hiền lành như vậy, nhìn là biết nụ cười trên mặt ông ấy là thật lòng chứ không phải kiểu cách xã giao.
Sư trưởng là cấp bậc gì? Chính là cấp bậc mà Bí thư Mạnh đứng đầu huyện cũng phải nghiêng người đi bên cạnh.
Tuy quân đội và chính phủ không lệ thuộc vào nhau, nhưng quan trường không đơn giản là chỉ nhìn xem hiện tại có lệ thuộc hay không.
Trong xã hội có một tấm lưới vô hình, nếu đã gọi là “lưới” thì tất nhiên phải đan xen vào nhau chứ không phải là những đường thẳng thẳng tắp.
Bí thư Mạnh nói với sư trưởng Phan: “Khả năng viết lách của Kiều Vi rất tốt. Ban đầu tôi để ý tới đồng chí này là vì cô ấy đoạt giải văn chương, nên tôi mới cố ý cất nhắc cô ấy vào trong huyện, cho cô ấy rèn luyện trong ban tuyên truyền một chút rồi lại chuyển sang văn phòng để cô ấy phát huy sở trường đặc biệt của mình thật tốt. Nói thật, lúc biết Kiều Vi là người nhà quân nhân, tôi còn rất ngạc nhiên.”
Sư trưởng Phan nói: “Không chỉ mình anh ngạc nhiên thôi đâu, tôi cũng ngạc nhiên lắm. Người nhà quân nhân bọn tôi có được một người giỏi viết lách là chuyện hiếm thấy. Chắc là anh cũng hiểu, nhớ đừng lãng phí nhân tài.”
“Tất nhiên rồi, chắc chắn sẽ cho Kiều Vi sân khấu phát huy.”
“Thế thì tốt quá, tốt quá.”
Mọi người đều vừa nói vừa cười.
Kiều Vi đứng ở bên cạnh cười mỉm, không ngắt lời của mấy lãnh đạo.
Sư trưởng Phan nhìn lướt qua ban tuyên truyền hỏi: “Ai là lãnh đạo của Kiều Vi thế?”
Khí thế của ông ấy rất mạnh mẽ, cả lời nói và ánh mắt đều cho người khác cảm giác áp lực. Trưởng ban Chu vội khom người tiến lên, vươn hai tay ra chào: “Xin chào Thủ trưởng, tôi là trưởng ban tuyên truyền, tôi họ Chu.”
Sư trưởng Phan và trưởng ban Chu bắt tay, ông ấy nói như đang cổ vũ sĩ khí: “Cậu đừng thấy Kiều Vi là nữ đồng chí nên nới lỏng yêu cầu, phải tin tưởng rằng hậu phương của bọn tôi đều có thể chịu khổ chịu nhọc, phải yêu cầu nghiêm khắc, đốc thúc Kiều Vi tiến bộ.”
Trưởng ban Chu: “Vâng, vâng.”
Kiều Vi tiếp lời ngay: “Sư trưởng, ngài đừng lo lắng, các lãnh đạo đều nghiêm khắc và khoan dung với tôi.”
Sư trưởng Phan hài lòng gật đầu, buông tay trưởng ban Chu: “Vậy là tốt rồi.”
Bí thư Mạnh nói: “Sư trưởng Phan, bây giờ chúng ta đến phòng họp nhé?”
“Được.” Sư trưởng Phan lại nói: “Kiều Vi cũng tới nghe một chút đi.”
Kiều Vi không biết bọn họ muốn họp về chủ đề gì, nhưng Sư trưởng Phan đã lên tiếng, dù hiện tại cô có công việc gì thì cũng phải tạm thời bỏ qua.
Cô cung kính đáp: “Vâng ạ.”
Sư trưởng Phan xoay người.
Những người đang đi đằng sau vội tránh sang hai bên để nhường đường. Bí thư Mạnh dẫn Sư trưởng Phan ra ngoài, mọi người cũng cất bước đi theo.
Chức vụ của Kiều Vi thấp nên cô định đi sau cùng, phải chờ mọi người quay đầu hết rồi mới đi theo.
Nhưng Nghiêm Lỗi bên cạnh Sư trưởng Phan lại không đi theo lãnh đạo.
Anh bước một bước vào phòng, chủ động vươn tay với trưởng ban Chu: “Trưởng ban Chu.”
Trưởng ban Chu vội bắt tay Nghiêm Lỗi.
“Tôi là chồng của Kiều Vi, tôi họ Nghiêm.” Nghiêm Lỗi nói.
Trưởng ban Chu thân thiện đáp lời: “Tôi biết anh, đoàn trưởng Nghiêm, anh hùng chiến đấu. Tôi đã từng nghe buổi toạ đàm của anh.”

Biết là được.
Nghiêm Lỗi nói: “Cảm ơn anh vì đã quan tâm, chăm sóc cho Kiều Vi trong khoảng thời gian này.”
“Đâu có, đâu có, tạm thời điều chuyển Kiều Vi đến đây đã giúp chúng tôi giảm bớt áp lực công việc, giúp chúng tôi rất nhiều.”
Hai người khách sáo giả dối ở đây, Ngô Ái Trân bỗng trợn tròn mắt, bưng kín miệng.
Cô ta nhớ ra rồi!
Ngô Ái Trân lập tức dùng khuỷu tay chọc đồng nghiệp bên cạnh, khẽ nói: “Là Nghiêm Lỗi! Là Nghiêm Lỗi kia đấy! Cô có nhớ không?”
Năm đấy cô ta mới bắt đầu làm việc chưa lâu, anh hùng chiến đấu còn tới đây tổ chức tọa đàm.
“Chính là người cô khen đẹp trai lắm ấy! Còn nhớ không?” Ngô Ái Trân chọc mạnh vào eo đồng nghiệp.
Đồng nghiệp tức muốn chết, vội vàng đá chân Ngô Ái Trân, ý bảo cô ta đừng chọc nữa.
Nghiêm Lỗi vừa đến là cô ta đã nhận ra ngay.
Thế nhưng… Vậy mà…
Nhìn Nghiêm Lỗi khách sáo với trưởng ban Chu xong rồi đi ra ngoài với Kiều Vi. Nghiêm Lỗi đi bên cạnh Kiều Vi, còn duỗi tay đỡ lưng cô một lát, ra khỏi cửa là buông xuống ngay.
Ngoài cửa, hai người họ nhìn nhau, sau đó đi theo mọi người, cùng khuất bóng ở hành lang.
Ngô Ái Trân và đồng nghiệp nhìn nhau.
Thế mà Kiều Vi lại là vợ của Nghiêm Lỗi.
Họ hoàn toàn không ngờ tới.
Mọi người đều mấp máy miệng, có cảm giác muốn nói nhưng lại không nói nên lời.
Nỗi lòng vô cùng phức tạp.
Có người đã hoàn toàn hiểu ra, âm thầm “hỏi thăm” mười tám đời tổ tông của trưởng ban Chu.
Lão cáo già này biết hết nhưng lại không nói tiếng nào.
Có người vẫn bình tĩnh ung dung, cảm thấy mấy ngày nay thân thiết với Kiều Vi đúng là không sai. Đúng là không thể khinh thường bất kỳ ai trong cơ quan, không nên gây thù chuốc oán với ai cả, sau này họ nhất định phải nhớ kỹ nguyên tắc này.
Ở trong cùng một phòng mà ai cũng có suy nghĩ riêng, đang tự tiêu hóa.
Kiều Vi đứng cuối cùng dự thính cuộc họp.
Cô đã hiểu, là huyện có việc phải nhờ đến quân khu.
Huyện muốn sửa đường.
Huyện và trấn sáp nhập, lần này bản đồ huyện Vĩnh Minh còn bao gồm cả trấn Thanh Sơn và trấn Hạ Hà Khẩu, sau này sẽ là hai khu của Bác Thành.
Bí thư Mạnh rõ ràng là người có tham vọng, ông ta muốn đạt thành tựu ở chỗ này.
Người đời sau đều biết, nếu muốn giàu thì phải sửa đường trước. Thời đại này không thể nhắc đến chữ “giàu”, nghèo mới vẻ vang. Nhưng muốn phát triển thì phải sửa đường trước, đây là chân lý không thể thay đổi dù ở thời đại nào.
Là chuyện cơ bản mà người cầm quyền đều hiểu.
Thời đại này không được cơ giới hoá trên diện rộng, công trình lớn như sửa đường chủ yếu đều dựa vào tài nguyên nhân lực.
Sửa đường không đơn giản là bỏ tiền mời đội thi công là xong. Phải biết rằng ở đời sau, sửa đường cũng là do chính phủ, xí nghiệp và ngân hàng hợp tác cùng nhau thực hiện.
Đây là thời kinh tế có kế hoạch, không tồn tại doanh nghiệp tài chính. Chính phủ cũng không có nhiều tiền để sửa đường đến vậy, nên bắt buộc phải tìm đơn vị hợp tác.
Đơn vị hợp tác gần nhất và tốt nhất chính là quân đội.
Quân đội đóng quân ở đây, quanh khu vực này, dù là chuyện lớn gì cũng không thể tách khỏi quân khu.
Suốt mười phút đầu cuộc họp, trong tai Kiều Vi đều là mấy từ khẩu hiệu nhưng rất phù hợp với chính trị như “tăng cường hợp tác giữa quân đội và chính phủ”, “thực hiện quân dân như một”, “hợp tác và chỉnh đốn lực lượng hiệu quả”, v.v.
Chuyện này không liên quan gì đến người nhà quân nhân như cô. Cô cũng không sốt ruột, chỉ yên lặng đứng cuối quan sát, chờ đợi hai bên “ra chiêu”.
Cô biết nếu quân đội xuất hiện trong phòng họp này thì nhất định là có yêu cầu riêng.
Quả nhiên, quân khu muốn đất.
Dù làm gì thì đều phải có đất. Mấy mảnh đất bên ngoài quân khu đều thuộc về chính quyền địa phương.
Kiều Vi biết, người phía trên nhất định đã thấy chiều hướng khác biệt sớm hơn người ở tầng dưới. Trong tình huống này, duy trì bảo đảm hậu cần quân đội, không để bị hạn chế, tự cấp tự túc ở mức cao mới là an toàn nhất.
Các lãnh đạo đàm phán, phân chia lợi ích, không ai chịu để mình bị thiệt.
Buổi họp này kéo dài hết buổi sáng, cuối cùng cũng đạt được mục đích ban đầu của cả hai bên. Chắc chắn là sau này còn phải bàn bạc chi tiết cụ thể hơn, nhưng nếu không có gì xáo trộn thì việc này đã được quyết định xong.
Ngoài quyền lợi lớn, quân khu còn có một vài điều kiện nhỏ lẻ nữa.
Ví dụ như tăng tỷ lệ việc làm của người nhà quân nhân.
Người nhà quân nhân rất nhiều, đều sống ở trấn Hạ Hà Khẩu. Một thị trấn nhỏ thì có thể có bao nhiêu vị trí công việc chứ.
Một vài người nhà quân nhân được phân đến nhà máy nằm trên con đường từ trấn đến huyện mà ngày nào Kiều Vi cũng đi qua. Lúc mới kết hôn, Kiều Vi cũng được phân tới đó.
Một nửa số lao động trưởng thành trong trấn đều làm việc trong nhà máy này.
Nhưng hiện giờ quân khu hy vọng người nhà quân nhân có thể vào huyện làm việc. Trong huyện có thể cung cấp nhiều vị trí công tác hơn.
Trình độ văn hóa của vợ quân nhân thấp, thói quen sinh hoạt kém, còn lắm chuyện khó tính, rất nhiều đơn vị đều không chào đón.
Nhưng hiện giờ huyện có việc phải nhờ nên tất nhiên Bí thư Mạnh không thể không chấp nhận.
“Kiều Vi.” Sư trưởng Phan bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn qua: “Cô là người nhà quân nhân đầu tiên công tác trong huyện, cô có ý kiến gì về chuyện này không?”
Kiều Vi hơi cúi người.
“Lãnh đạo cho tôi cơ hội, vậy thì tôi xin được phát biểu một vài ý kiến cá nhân của tôi.”
Cô mang theo một quyển sổ, quyển sổ vẫn luôn được mở ra. Thật ra ban nãy Nghiêm Lỗi đã nhìn thoáng qua, thấy cô đang viết cái gì đó.
Mọi người đều viết ghi chép cuộc họp, nhưng trong cuộc họp này, Kiều Vi là nhân viên ngoài biên chế, không liên quan mấy tới cô, nên anh không biết cô đang viết cái gì.
Nhưng mọi người đều đang viết, cô cũng viết nên trông rất bình thường.
“Sửa đường là chuyện lớn, thời gian thi công dài, không thể xong ngay được. Nhưng mục đích của việc sửa đường là xúc tiến sự lưu thông của người dân trong huyện, để có thể tập hợp, điều động sức lao động một cách nhanh chóng và tiện lợi hơn.”
“Theo tôi được biết, một trong số những lý do mà đến hiện tại hầu như không có người nhà quân nhân nào công tác trong huyện là do giao thông không thuận tiện, vấn đề đi lại rất bất tiện.”
“Vị dụ như tôi, mỗi lần đạp xe đạp đi làm đều mất năm mươi phút đến một tiếng. Nhưng không phải nhà nào cũng có xe đạp, tỷ lệ đồng chí nữ có xe đạp lại càng thấp. Vì vậy người nhà quân nhân muốn di chuyển qua lại giữa nơi cư trú và nơi công tác phải phụ thuộc vào phương tiện giao thông.”
“Hiện giờ trong trấn và trong huyện không có phương tiện giao thông công cộng đi đường ngắn. Xe buýt có thể đi là một đoạn ngắn của xe buýt đường dài, không thể làm chủ thời gian. Một chuyến xe có lẽ phải đợi ba bốn tiếng mới tới. Nếu tôi đi làm bằng xe buýt thì có lẽ phải đến mười hai giờ trưa mới tới được đơn vị. Chỉ riêng việc đi muộn cũng có thể khiến tiền lương của tôi bị trừ sạch.”
Cô tạm dừng, mọi người đều cất tiếng cười.
Chờ mọi người cười xong, Kiều Vi đưa ra ý kiến: “Vì vậy tôi hy vọng, cho dù lúc nào bắt đầu sửa đường, lúc nào sửa xong thì có thể khai thác chuyến xe ngắn giữa trấn và huyện, chuyên di chuyển giữa hai địa điểm này.”
“Không riêng gì Hạ Hà Khẩu mà còn bao gồm cả huyện Thanh Sơn.”
“Đã sáp nhập thì chính là một. Nếu sau khi sáp nhập, muốn tới huyện vẫn phải vất vả đi xa thì việc sáp nhập này cũng đã mất đi ý nghĩa.”
“Tôi đề nghị khai thác chuyến xe đặc biệt giữa trấn và huyện. Ít nhất phải bảo đảm được bốn chuyến là sáng sớm, sáng, chiều và chiều tối, đồng thời đặt điểm dừng ở khu nhà xưởng ngay giữa đoạn đường này, vậy thì vấn đề đi lại của các anh em công nhân cũng thuận tiện hơn.”

Bình Luận (0)
Comment