Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 11

Nghiêm Lỗi lại lấy điếu thuốc lúc nãy ra, ngậm vào miệng lần nữa, cầm hộp diêm, nhưng hơi dừng lại, anh kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, cũng đẩy cửa đi ra ngoài.
Ra sân, anh mới châm thuốc. Ngồi trên ghế đẩu hút thuốc, nhìn Kiều Vi dắt Nghiêm Tương đi rửa mặt đánh răng.
Cô rất dịu dàng, dịu dàng hơn trước rất nhiều, dường như rất kiên nhẫn.
Mặc chiếc áo sơ mi rộng của anh, lúc cúi xuống, chỉ thấy đôi chân, vừa thẳng vừa trắng.
Thật khó tưởng tượng, chỉ vài ngày trước, cô đã quyết định bỏ chồng bỏ con. Có phải vì vấp ngã bên ngoài, rút ra bài học, nên học được cách trân trọng không?
Cô nói để anh coi như cô của ngày hôm qua đã chết, hôm nay là một sự khởi đầu hoàn toàn mới.
Nhìn Kiều Vi và Nghiêm Tương rửa mặt xong, nắm tay nhau vào nhà, Nghiêm Lỗi ném đầu thuốc xuống đất, dập tắt một cách tàn nhẫn.
Hy vọng cô nói được làm được.
Anh cũng đi rửa mặt, còn rửa cả chân, mùa hè rất tiện, còn dùng khăn ướt lau người, trở về phòng sạch sẽ thoải mái.
Trong phòng phía Đông, mơ hồ truyền đến tiếng Kiều Vi kể chuyện cho Nghiêm Tương.
Vẫn là người đó, nhưng cứ có cảm giác hành vi lời nói khác xưa. Cũng không biết là khác ở điểm nào.
Nghiêm Lỗi trở về phòng ngủ, tắt đèn nằm xuống.
Một lúc sau, anh đột nhiên mở mắt ra… Trong bóng tối có một người nhẹ nhàng bước vào.
Nghiêm Lỗi mở mắt, nhìn người đó trong bóng tối cởi chiếc áo sơ mi vải bông trắng rộng thùng thình, mặc một chiếc áo ba lỗ ngắn, nằm xuống bên cạnh anh.
“Em…” Anh lại ngậm miệng.
Kiều Vi ngẩng đầu lên: “Sao thế?”
Nghiêm Lỗi lật người, quay lưng về phía cô, giọng trầm trầm: “Không có gì.”
Đã lâu rồi họ không chung phòng chung giường. Cô vẫn luôn ngủ ở phòng phía Đông cùng con trai.
Sao hôm nay lại sang đây?
Thật lòng hối cải rồi sao?
Đương nhiên Nghiêm Tương muốn kêu mẹ ngủ cùng với mình, nhưng Kiều Vi từ chối.
Thứ nhất, cô kế thừa toàn bộ cuộc đời của nguyên chủ, kế thừa chồng và con trai, phải giữ gìn cái nhà này, vợ chồng luôn phân phòng như vậy nhất định không được.
Một nguyên nhân khác là bởi vì cô đến từ thế giới đời sau, lý niệm giáo dục không giống với nguyên chủ. Không chấp nhận hành vi mẹ và con trai cùng giường, bé trai vào phòng tắm nữ và nhà vệ sinh nữ.
Cô cố ý thở dài: “Đến khi nào thì Tương Tương mới trở thành một người đàn ông dũng cảm ngủ một mình đây?”
Quả nhiên Nghiêm Tương bị khích tướng, vỗ ngực bảo đảm: “Hiện giờ con đã rất dũng cảm, mẹ ngủ với bố đi.”
Cô ra sức khen ngợi thằng bé, lại cắn khuôn mặt giống như quả táo của cậu, đốt nhang muỗi rồi ra cửa, nhẹ chân nhẹ tay quay trở về phòng ngủ của cô và Nghiêm Lỗi.
Đương nhiên, không thể mặc áo sơ mi đi ngủ được, cổ áo cứng rất không thoải mái. Cô cởi áo sơ mi vắt lên trên ghế bên giường, chỉ mặc áo lót nằm xuống.
Cũng không có cảm giác xấu hổ gì.
Kiếp trước khi cô bị bệnh nguy kịch, bệnh nhân làm có tự tôn gì đâu. Trong phòng bệnh nam nữ ở chung, còn có người nhà. Chức năng thân thể dần dần không khống chế được, cô không khống chế được đại tiểu tiện, hộ lý tùy tiện kéo rèm c.ởi quần xử lý cho cô.
Rèm kia không kéo kín, khe hở to như vậy, bệnh nhân, người nhà lui tới, không phân biệt nam nữ, khi đi qua có thể nhìn thấy bên trong.
Cô từng nhìn thấy bệnh nhân khác trần truồng, cũng từng bị người khác nhìn thấy cô trần truồng.
Hai chữ tôn nghiêm này không hề có bất cứ ý nghĩa gì đối với bệnh nhân cả.
Chất lượng cuộc sống be bét trước khi chết khiến cho cô có thể lạnh nhạt đối mặt với nhà vệ sinh khô của thời đại này, cũng có thể thong dong c.ởi quần áo nằm xuống bên cạnh Nghiêm Lỗi.
Hơn nữa trong những đoạn ký ức được Kiều Vi kế thừa cũng có những đoạn ngắn cuộc sống vợ chồng với Nghiêm Lỗi.
Nhịp điệu, cơ bắp, hô hấp thật nặng, thật sự chính là xuân cung sống từ góc nhìn thứ nhất.
Chính là thiếu cảm giác chân thật.
Lúc này nằm ở bên cạnh anh, cảm nhận nhiệt lượng phát ra từ trên thân thể anh, ngược lại có một chút cảm giác chân thật.
Kiều Vi nhớ tới ở cửa phòng bếp lúc chạng vạng, cô từng chạm vào ngực và cánh tay của người đàn ông, xúc cảm cứng rắn lại co dãn kia khiến cho cảnh xuân cung trong đầu càng sống động như thật.
Cô vô cùng mong chờ sinh mệnh lực kia, rục rịch chộn rộn, rất muốn làm một phát với anh, nhưng Nghiêm Lỗi lại xoay người đưa lưng về phía cô.
Kiều Vi chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.
Nghĩ kỹ lại thì hơi buồn cười cũng hơi đáng thương, người đàn ông này đã rất lâu không sinh hoạt vợ chồng, đáng nhẽ anh phải có nhu cầu sinh lý, chắc đã nhịn rất khó chịu.
Nhưng anh lại có oán hận.
Dùng thái độ quay lưng về phía cô, oán khí này quá đậm.
Kiều Vi nhìn chằm chằm lên trần nhà mờ tối.
Trong phòng không trang trí trần nhà, mơ hồ có thể nhìn thấy xà ngang thô to.
Cô phá vỡ yên tĩnh trong phòng ngủ, mở miệng hỏi: “Chuyện em không ở nhà vài ngày, có ai biết vì sao lại thế không?”
Nghiêm Lỗi cất tiếng trả lời trong đêm tối: “Có lẽ Tiểu Trương hơi nghi ngờ. Nhưng cậu ta lanh lợi, nhìn như lắm mồm, nhưng miệng rất kín, sẽ không nói lung tung.”

Giọng anh lạnh nhạt, đương nhiên bởi vì chuyện này nên anh không vui vẻ gì.
“Ồ, vậy thì tốt.” Kiều Vi nói: “Còn vợ lão Triệu thì sao?”
Khi đi, cô đã gửi Nghiêm Tương cho chị Dương là vợ của đoàn trưởng Triệu.
“Lý do em nói với chị ấy là đi thăm người thân, anh cũng nói với chị ấy là đi thăm người thân.” Nghiêm Lỗi nói: “Anh nói với chị ấy là bà con xa của em kết hôn.”
Hai người ăn ý, bịa ra lời nói dối cũng ăn khớp nhau. Trên đường trở về, Kiều Vi đã lừa Tiểu Trương như vậy.
Lúc này Kiều Vi đã yên tâm.
Thời đại này, lời đồn đại có thể giết chết người ta. Tuy rằng cô không sợ, nhưng người nhà nhất định sẽ bị ảnh hưởng, không có là tốt nhất.
Cô còn nói: “Em định ngày mai đi cảm ơn chị Dương, em tặng gì thì thích hợp nhỉ?”
Trong ký ức của nguyên chủ, mảng đối nhân xử thế này hoàn toàn trống rỗng, nguyên chủ vốn không am hiểu, cô nhờ Nghiêm Lỗi chỉ bảo.
Nghiêm Lỗi thật sự cảm thấy Kiều Vi thay đổi.
Cô nghĩ tới chuyện đưa cho lái xe bao thuốc, còn sẽ nghĩ đến chuyện tặng tạ lễ cho chị Dương. Trước kia cô không phải người như vậy.
Nhìn chung văn hóa của người nhà quân đội chưa cao, cô coi thường, lại rất khó gần, cũng không biết đối nhân xử thế. Những chuyện này do Nghiêm Lỗi ngoài mặt thu xếp, khắc phục hậu quả cho cô, để tránh người khác bất mãn với cô.
Người này phải ngã một cái, đập đầu đổ máu thì mới có thể thay đổi theo chiều hướng tốt.
Nghiêm Lỗi ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng đừng quá long trọng, long trọng có vẻ khách sáo. Ngày mai em đi chợ mua miếng thịt heo là được.”
Anh nhắc nhở cô: “Khi mua thịt nhớ xem ngày.”
Tem phiếu có thời hạn, gia đình cán bộ có rất nhiều vé, đôi khi còn dư không dùng hết, đương nhiên phải sử dụng tem phiếu có kỳ hạn ngắn trước.
May mà anh nhắc nhở, nếu không ngày mai Kiều Vi nhất định sẽ quên mang theo tem phiếu, chỉ nhớ mang tiền. Không có tem phiếu thì không mua được đồ, đến lúc đó thành đi uổng công.
Kiều Vi đáp: “Được.”
Hai người không nói chuyện nữa, nhưng Nghiêm Lỗi không ngủ được.
Anh quay lưng về phía Kiều Vi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của người đằng sau, ảnh hưởng rất lớn đến anh, làm toàn thân nóng.
Lát sau, Kiều Vi không còn động tĩnh, Nghiêm Lỗi bắt đầu dao động… Cô chủ động trở về phòng nằm cùng giường, là ý kia sao?
Là ý kia đấy nhỉ.
Đương nhiên trong lòng Nghiêm Lỗi có oán giận, nhưng anh cũng thật sự đã nhịn từ lâu như Kiều Vi nghĩ. Bình thường dựa vào rèn luyện thể chất cường độ cao để phát tán tinh lực dư thừa, về nhà nhìn thấy vợ lạnh giọng đen mặt phân phòng với anh, cũng không sinh ra tâm tư gì.
Nhưng lúc này, dáng vẻ Kiều Vi mặc áo sơ mi trắng, lộ ra hai chân trắng lắc lư ở trước mắt anh.
Cô đã cầu hòa như vậy rồi, anh cũng nên tha thứ cho cô.
Không phải đã nói về sau tiếp tục sống sao.
Nói cô của trước kia đã chết.
Vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường hòa.
… Những suy nghĩ lung tung này giằng co trong đầu Nghiêm Lỗi một hồi, cuối cùng anh quyết định chấp nhận ý “cầu hòa” của Kiều Vi, lập tức quay người lại!

Kiều Vi đã ngủ.
Nghiêm Lỗi chống người nhìn cô, cô thật sự đang ngủ, hô hấp , khuôn mặt bình thản.
Cô chỉ mặc áo lót, áo lót của nữ đồng chí kiểu che nửa, lộ ra phần bụng. Vài ngày cô ra ngoài có vẻ càng gầy, eo càng thon. Khi nằm nghiêng, phần eo xẹp xuống nhô lên giống như thung lũng.
Nghiêm Lỗi bất đắc dĩ nằm xuống.
Một lúc sau, hơi nóng trên người mới tản đi, anh nhắm mắt lại đi ngủ.
Anh không biết, Kiều Vi ngủ rất ngon.
Tuy rằng giường đất dưới thân không phải là Simmons, nhưng cũng là giường chân chính. Giường bệnh trong bệnh viện vừa chật lại cứng, đệm giường bị quá nhiều người sử dụng thời gian dài, sờ lên phần ruột đệm thô ráp. Bệnh nhân nằm lâu, dần dần bị lở loét, cực kỳ khó chịu.
Kiều Vi đã cực kỳ lâu rồi không được ngủ ngon như thế.
Một đêm không mộng mị.
Ngủ rất sâu, cho nên hôm sau không biết Nghiêm Lỗi rời đi khi nào. Kiều Vi rời giường mặc áo sơ mi trắng đi ra, nhìn thấy Nghiêm Tương đang ngồi chơi ở trên nền nhà trong phòng khách.
“Mẹ.” Nghiêm Tương thấy cô đã dậy, gọi cô: “Buổi sáng ăn gì?”
Ăn gì, đúng là vấn đề khó khăn. Dù sao không phải là thế giới cứ nằm trong chăn cầm điện thoại là có thể đặt mua đồ ăn ngoài.
Kiều Vi kiểm tra trí nhớ, lập tức quyết định: “Đi, chúng ta đi nhà ăn đại viện ăn sáng!”
Đại viện người nhà quân nhân có một nhà ăn nội bộ, giống như nhà tắm, không mở ra cho người ngoài. Nhưng hàng nhập của nó là từ quân đội, bảo đảm hơn bên ngoài. Khi vật tư túng thiếu, quán ăn quốc doanh cũng chưa chắc đã mạnh hơn nhà ăn quân đội.
Sủi cảo cô ăn ở bệnh viện ngày hôm qua đã coi như là thực phẩm tinh hoa ở thời đại này.
Vừa nghe thấy sẽ đi đại viện ăn sáng, Nghiêm Tương vui vẻ đứng lên: “Đi ~”
Kiều Vi giữ thằng bé lại: “Con đánh răng rửa mặt chưa?”

Bình Luận (0)
Comment