Nghiêm Tương còn chưa nói lời nào, chị Dương đã tát con mình một cái: “Đừng gây sự. Con nhìn đồ Nghiêm Tương đang mặc đi, sao có thể đi chơi với con.”
Tuy rằng không có ác ý, nhưng trong lời nói lại mang theo sự giễu cợt.
Quân Tử đang mặc một chiếc áo ba lỗ và quần đùi, hai cánh tay nhỏ trần trụi đen nhánh. Vài chỗ trên lưng chiếc áo kia đã được may lại, trên quần đùi cũng có một miếng vá.
Ngay cả gia đình cán bộ cũng không có điều kiện nuôi nhiều con cái. Đặc biệt là con trai, cực kỳ tốn quần áo. Đều là đứa lớn mặc sau đó cho đứa thứ hai mặc, đứa thứ hai mặc rồi đưa cho đứa thứ ba, duy trì cho đến đứa cuối cùng, vậy mới xem như tận dụng tốt nhất.
So ra, Nghiêm Tương thực sự vừa trắng vừa mềm, hơn nữa còn ăn mặc như một thiếu gia.
Vừa nghĩ tới đây, Lâm Tịch Tịch đã mỉm cười nói: “Nghiêm Tương của chúng ta nhìn giống như tiểu thiếu gia.”
Đây cũng không phải lời hay gì. Chỉ có con trai của nhà tư sản và địa chủ mới là tiểu thiếu gia.
“Đồng chí Tiểu Lâm.” Sắc mặt Kiều Vi trở nên nghiêm túc: “Tôi biết đồng chí mới từ nông thôn tới đây, vẫn đang khao khát cuộc sống sa đọa của tầng lớp địa chủ ngày xưa. Nhưng đồng chí phải hiểu rằng, mỗi đường kim mũi chỉ của chúng ta có ngày hôm nay là quốc gia cho.”
“Bố của Nghiêm Tương cũng giống như bố của Quân Quân, cả hai đều vượt qua mưa bom bão đạn trên chiến trường, đều từng bị thương suýt hy sinh thân mình vì đất nước. Anh ấy và bố của Quân Quân có cùng cấp bậc, thu nhập như nhau, mỗi xu tiền lương của bọn họ đều kiếm được bằng máu.”
“Hoàn toàn không bóc lột giá trị thặng dư của giai cấp vô sản như các nhà tư sản, cũng không sở hữu tư liệu sản xuất như các địa chủ cũ.”
“Hãy nhớ, chúng ta đều là con cháu giai cấp vô sản, không phải là thiếu gia.” Kiều Vi nghiêm túc nói: “Giai cấp vô sản chúng ta có thể đứng lên như bây giờ, có thể ăn ngon uống tốt mặc đẹp đều phải cảm ơn quốc gia và vị lãnh tụ vĩ đại!”
Chị Dương trố mắt đứng nhìn, không nói nên lời.
Mặt Lâm Tịch Tịch đỏ bừng, cố gắng tự bào chữa: “Ý tôi không phải như vậy…”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Kiều Vi giơ tay ngắt lời cô ta: “Cô cũng đừng lo, lão Nghiêm nhà chúng tôi và đoàn trưởng Triệu là bạn thân, tôi sẽ không ra ngoài nói nhảm.”
“Nhưng chị dâu.” Cô nói với chị Dương: “Chị phải dạy dỗ Tiểu Lâm không được nói bậy. Tuy Tiểu Lâm không phải họ hàng trực hệ nhưng cũng là họ hàng gần, không thể là gánh nặng của đoàn trưởng Triệu. Là quân nhân, là một cán bộ quân đội, tư tưởng chính trị quan trọng cỡ nào, chúng ta là người nhà quân nhân lâu như vậy, chắc hẳn chị cũng biết.”
Có thể nói, tình yêu sâu sắc mang đến trách nhiệm sâu sắc.
Chị Dương không có học vấn gì. Khi chi bộ công xã ở quê thực hiện xóa nạn mù chữ, chị ta đang bận sinh con, lúc rảnh rỗi đại khái nhận ra được vài chữ, về sau cứ hồ đồ cho qua, xem như biết chữ. Thật ra chị ta là cá lọt lưới.
Mấy ngày nay, cái người trí thức nhà đoàn trưởng Nghiêm đột nhiên đến nhờ vả, giao đứa trẻ cho chị ta. Trước giờ người trí thức đều khinh thường người khác, đột nhiên nhờ chị ta giúp đỡ, điều này khiến chị Dương rất vui mừng.
Những ngày Kiều Vi đi vắng, chị ta chăm sóc Nghiêm Tương tốt hơn con mình gấp trăm lần. Quả nhiên, Kiều Vi mang quà đến cảm ơn.
Nhìn xem, không phải những người trí thức cũng phải hiểu lễ nghĩa sao. Trước kia cứ kiêu ngạo, kênh kiệu nhìn người khác.
Cuối cùng làm chị Dương cảm thấy tự hào một hồi.
Không ngờ không khí đang vui vẻ, đang khoe khoang cháu gái nhà mình thì đột nhiên người trí thức lại nói một tràng làm người ta ngơ ngác.
Hơn nữa những gì cô nói cũng rất có lý. Lão Triệu thường cảnh cáo chị ta: “Không hiểu thì không nói, cũng đừng nói bậy.”
Chị Dương ngây ra một lúc mới phản ứng lại được, vội nói: “Con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện. Cô là dì của con bé cũng đừng so đo với nó.”
Kiều Vi hạ giọng: “Đương nhiên tôi sẽ không tranh cãi với trẻ con, tôi chỉ sợ người khác làm ầm lên, đổ tội cho đoàn trưởng Triệu.”
Chị Dương là một người phụ nữ truyền thống, coi chồng là cả bầu trời, nghe vậy toát mồ hôi, giả đánh Lâm Tịch Tịch một chút: “Con bé chết tiệt này, đừng nói bậy.”
Lâm Tịch Tịch buồn bực muốn chết.
Cô ta cũng đến từ thời đại này, trong lòng hiểu rất rõ. Mình đã cố ý gán tội cho Kiều Vi, sao lại bị phản pháo rồi?
Nhưng cô ta không thể nói được nữa, nếu nói lại, ý đồ sẽ quá rõ ràng, cũng không thể giải thích được, bởi vì ngay từ đầu đã là cố ý rồi.
Cô ta đành phải cúi đầu, nắm lấy góc áo sơ mi.
“Chị cũng đừng trách cô ấy, dù sao cô ấy cũng mới từ quê lên, thời gian ngắn ngủi, còn thiếu kiến thức. Về sau dần dần sẽ hiểu.” Kiều Vi lại khuyên chị Dương: “Đừng nóng giận, đừng nóng giận.”
Chị Dương vốn không tức giận, nhưng lại bị cô nói đến tức giận.
Chị ta là người phụ nữ nông thôn truyền thống, vì đông con nên không đi làm mà dùng toàn lực hầu hạ cả gia đình. Sinh kế của cả gia đình đều phụ thuộc vào đoàn trưởng Triệu.
Không ai có thể ảnh hưởng đến tương lai của đoàn trưởng Triệu!
Chị ta hung hăng liếc xéo Lâm Tịch Tịch.
Sau khi tiễn Kiều Vi, chị ta quay lại nói với Lâm Tịch Tịch: “Cô chú ý chút đi. Nơi này không phải là quê của chúng ta. Trong quân đội, nói chuyện cũng phải chú ý, đừng để bất cứ ai gán tội cho cậu của cô.”
Lâm Tịch Tịch ấm ức, nhịn xuống hỏi: “Mợ, cô ta đến đây làm gì?”
Sắc mặt chị Dương tươi hẳn lên: “Tới tặng quà cảm ơn cho mợ.”
Chị ta đắc ý chỉ vào thịt và bao giấy dầu trên bàn: “Nhìn xem, miếng thịt này rất ngon, còn mua một ít đường đỏ.”
“Ôi chao, cháu nói xem Tiểu Kiều này còn rất biết lễ nghĩa. Sao lại thích khinh thường nhìn người khác chứ.”
Lâm Tịch Tịch thầm kinh hãi hỏi: “Bây giờ cô ta khác trước sao?”
Chị Dương cầm thịt vào bếp thái: “Hôm nay trông như thay đổi thành một người khác vậy. Cháu không biết trước đây cô ấy như thế nào đâu, không thích nói chuyện với chúng ta. Cháu nói xem hàng xóm ở đây có ai không qua lại với nhau, chỉ có mình cô ấy là không, không qua lại với ai cả.”
Chị ta lặp đi lặp lại: “Nhà cô ấy chỉ có ít người, hàng ngày không nấu mà chỉ đến nhà ăn, đúng là không biết săn sóc. Hôm nào mợ phải nói với cô ấy, đừng ỷ vào tuổi trẻ và vẻ ngoài xinh đẹp, rồi sẽ có ngày đàn ông không chiều cô ấy nữa…”
Lúc trước nói đến ăn hoành thánh, chị ta đã liếc Kiều Vi. Kiều Vi không hiểu.
Bởi vì đối với Kiều Vi, việc ra tiệm ăn hay gọi cơm hộp đều là chuyện quá bình thường. Trong lòng chị Dương tự hỏi sao trong nhà đã có phụ nữ mà lại lười biếng như vậy. Phụ nữ chưa chồng, phải đi làm thì xuống nhà ăn cũng được, lấy chồng rồi lại ở nhà thì sao có thể như vậy.
Lâm Tịch Tịch càng chắc chắn Kiều Vi cũng trọng sinh.
Cô ta trở về từ những năm chín mươi, khi văn học mạng còn chưa xuất hiện, cô ta không biết rằng ngoài “trọng sinh” ra, thật ra còn có một tình huống gọi là “xuyên không”.
Cô ta chỉ lo lắng người đàn ông cô ta thích đã có vợ, vợ anh ta chưa chết thì làm sao bây giờ?
Chị Dương đang chuẩn bị thái thịt, quay người lại thấy Lâm Tịch Tịch đang ngẩn người thì hỏi: “Làm gì thế? Ngơ ngác gì vậy?”
Dù sao chị ta cũng là mợ, không cùng huyết thống, cách một bối phận. Chị ta dừng một chút rồi nói: “Mợ không mắng cháu. Cháu cũng đừng trách Tiểu Kiều, dù sao cô ấy cũng là người trí thức. Mợ cũng không cảm thấy lời nói của cháu có ý gì, nhưng cháu thấy đấy, người ta chỉ giải thích cho cháu hiểu, lại còn rất đúng.”
Lâm Tịch Tịch vực dậy tinh thần: “Sau này cháu sẽ chú ý.”
Nhưng cô ta không kìm được nói: “Cô ấy thật may mắn.”
“Gì?” Chị Dương không hiểu.
“Ý cháu là cô ấy gả cho đoàn trưởng Nghiêm.”
“Ừ, Tiểu Nghiêm rất đẹp trai.”
Chị ta liếc Lâm Tịch Tịch.
Mười bảy, mười tám ở quê là tuổi nên lấy chồng. Cô gái này chạy đến đây nương nhờ cậu mình, chính là vì cậu có thể giới thiệu cho cô ta một đối tượng tốt hơn.
Cô gái này cũng xinh đẹp, không thua kém gì vợ của đoàn trưởng Nghiêm.
Nếu đoàn trưởng Nghiêm không tuấn tú lịch sự như vậy thì cô nàng này cũng không có ý nghĩ đó. Nhưng người ta là người đàn ông đã có vợ.
“Đáng tiếc cậu ấy đã kết hôn rồi, nếu không thì giới thiệu cho cháu, cậu của cháu sẽ rất vui.” Chị ta nói: “Nhưng cháu đừng lo, cái khác thì doanh trại không có, chỉ có thanh niên trẻ tuổi là nhiều nhất. Bảo cậu cháu chọn cho cháu một người tuấn tú.”
Chị Dương cảm thấy cháu gái xinh đẹp, nếu tìm cho con bé một người xấu xí thì có lẽ con bé sẽ không vui. Chị ta nào biết, ngoại hình anh tuấn của Nghiêm Lỗi hoàn toàn là niềm vui bất ngờ với Lâm Tịch Tịch, Lâm Tịch Tịch càng coi trọng tương lai của anh hơn khuôn mặt.
Lâm Tịch Tịch thực sự sợ nghèo.
Hơn nữa, thật ra Lâm Tịch Tịch có một sở thích chung với Nghiêm Lỗi: Cô ta cũng thích người trí thức.
Tất nhiên, sau này chỉ có sinh viên đại học mới được gọi là người trí thức, nhưng ở thời đại này, học sinh cấp ba cũng đã được coi là rất có văn hóa rồi.
Vì thế cô ta đã chọn thanh niên trí thức làm chồng. Trên thực tế, người đàn ông này chỉ có trình độ học vấn cấp ba, sau đó đất nước khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, chuyện này không liên quan gì đến anh ta, anh ta không tham gia thi đại học, vẫn chỉ là một công nhân bình thường.
Lâm Tịch Tịch chỉ có một thời huy hoàng ngắn ngủi trước mặt mọi người ở quê khi cô ta theo chồng trở về thành phố và có hộ khẩu thành phố, sau đó sống một cuộc sống tầm thường suốt nửa đời người.
Người đến tuổi trung niên thì bị sa thải, quá gian nan.
Cô ta vẫn nhớ mình đã tới đây vay tiền của mợ, trên đường đi ngang qua tủ kính của một cửa hàng, nhìn thấy hình ảnh chính mình trong gương… một khuôn mặt ủ rũ, già nua và tiều tụy, nào còn dáng vẻ như một bông hoa trong thôn năm đó.
Lâm Tịch Tịch không muốn sống cuộc sống như vậy nữa.
Cô ta chỉ muốn giàu sang phú quý thôi!