Trong các thủ thư có một chị họ Thẩm, nhàn rỗi không có việc gì làm, hỏi Kiều Vi liệu chị ấy có thể dạy thư pháp cho Nghiêm Tương không.
Má ơi, học phí một lớp thư pháp ở đời sau hơn trăm tệ đấy! Có người muốn dạy miễn phí!
Kiều Vi còn nói gì được, đương nhiên là đồng ý.
Những đồng nghiệp trong thư viện này có nhiều điểm chung, ví dụ như kiên nhẫn. Làm chuyện gì cũng không vội vàng không nóng nảy.
So với trường học cậu bé không thể học được gì, Nghiêm Tương càng yêu thư viện hơn
Luyện chữ dưới mưa.
Tốc độ nói của dì Thẩm chậm rãi, dùng cây trúc nhỏ gõ nhẹ vào cổ tay cậu bé, dạy cho cậu bé những điểm quan trọng.
Chú Trịnh nói: “Cô để thằng bé viết mấy bài thơ Tống tôi bảo nó học thuộc đi, đúng lúc một công đôi việc.”
Chú Trịnh thích thơ ca, nên dạy cậu bé học thuộc lòng.
Dì Thẩm rất khinh thường, trợn mắt nói thẳng: “Người ngoài nghề ít chỉ tay năm ngón đi. Khác nghề như cách núi.”
Chú Trịnh: “Chậc.”
Kiều Vy đang học chơi cờ vây với lão Lý, người lớn tuổi nhất trong thư viện.
Kiếp trước, một người dì ở phòng bệnh đã dạy cho cô một chút.
Nhưng sau khi người dì đó đi, không ai có thể chơi cùng cô. Sau đó, cô mất khả năng tự chăm sóc bản thân, phải từ bỏ mọi thứ.
Trên khung giường chỉ có giá đỡ điện thoại di động để xem video.
Điều này giúp tiết kiệm tối đa sức lực, thể lực và trí nhớ.
Chờ chết.
Cô đã mong đợi mình sẽ ở trong thư viện này vài năm, thế giới bên ngoài hỗn loạn, nhưng Kiều Vi trốn ở đây, lòng yên tĩnh như nước.
Đúng lúc có thể chơi cờ.
Thỉnh thoảng, cô lại ghé thăm sân sau của Sở y tế.
Đôi khi lén mang một ít thuốc theo.
Sau gáy bị dây thép siết chặt đến chảy máu, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.
Nghe nói trong xưởng phân bón có một nữ nhân viên họ Trịnh rất tích cực, lần nào cũng chủ động chống lại Mạnh Tác Nghĩa. Cô ta là người ngâm nước tấm biển gỗ.
“Tôi cũng không biết cô ta là ai.” Mạnh Tác Nghĩa nói: “Sau đó bọn họ nói với tôi, trước kia cô ta từng là giáo viên ở trường mẫu giáo chỗ chúng ta, bị viêm gan, sau đó bị tôi điều đi.”
Cũng không phải là “quên”, mà là “không biết”.
Đối với cựu Bí thư Mạnh, đó chỉ đơn giản là việc thuận miệng dặn dò, không cần phải suy nghĩ. Người đó và việc đó chưa bao giờ xuất hiện trong tâm trí ông ta.
Cũng có thể là bởi vì trong số những người Mạnh Tác Nghĩa đắc tội, cô ta là người không đáng nhắc tới nhất.
Kiều Vi đến gặp Mạnh Tác Nghĩa, đương nhiên cũng đến thăm giám đốc Tiêu.
Mọi người trong thư viện rất nhớ giám đốc Tiêu. Nhưng bọn họ không có thân phận và mối quan hệ như Kiều Vi, cũng không dám tự tin như Kiều Vi, mang theo kim bài miễn tử đi vào sân sau của Sở y tế.
Càng đến nhiều lần, giám đốc Tiêu dần dần tin tưởng cô.
Cuối cùng có một ngày, ông ta nói: “Trong phòng tư liệu số bảy, tôi đã đánh dấu khoảng mười chiếc hộp ở hàng kệ thứ ba.”
Chúng trông giống như bao chiếc hộp khác nhưng lại chứa đựng kho báu của thư viện.
Là những cuốn sách cổ được lưu truyền ở địa phương.
Nếu chúng bị hủy sẽ hoàn toàn biến mất.
Kiều Vi hiểu ý nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Giám đốc Tiêu nói: “Đừng cố gắng hết sức, hãy đồng ý với tôi.”
Kiều Vi bất đắc dĩ, ngẩng đầu thở dài: “Làm sao tôi có thể đồng ý với ông? Tình hình hiện tại thế nào? Nếu xảy ra chuyện khẩn cấp, tôi phải tự bảo vệ mình trước. Đồ vật quý giá đến đâu cũng không quý bằng bản thân mình.”
Giám đốc Tiêu nói: “Nếu cô không hứa với tôi, tôi không thể nhắm mắt được.”
Ông lão vô cùng đáng thương nhìn cô.
Sáng chiều nào cũng phạm tội lớn, có lẽ tối đến không ngủ được. Bởi vì Mạnh Tác Nghĩa cũng từng nói một câu như không thể nhắm mắt.
Kiều Vi mủi lòng, dỗ dành ông ta: “Được, được, tôi đồng ý.”
Ông lão vui vẻ: “Vậy giao cho cô, giám đốc Kiều.”
Buổi tối, ông già chạm vào phòng của Mạnh Tác Nghĩa.
Mạnh Tác Nghĩa bị ông ta đẩy tỉnh.
Ông lão nói: “Ông giúp tôi một việc đi.”
Mạnh Tác Nghĩa nhướng mày.
Ngày hôm sau, một nữ thủ thư lao vào với đôi mắt đỏ hoe.
“Tôi vừa đi ngang qua Sở y tế, bọn họ đang kéo các thi thể ra ngoài.”
Nửa giờ trước khi mở cửa, mọi người đang dọn dẹp, nghe vậy thì dừng lại.
Đôi môi của nữ thủ thư run rẩy.
“Tiêu, giám đốc Tiêu… treo cổ tự tử.”
“Đi rồi thì không cần chịu tội nữa.” Buổi tối hôm đó, giám đốc Tiêu đánh thức Mạnh Tác Nghĩa.
“Tôi khác với ông.”
“Ông đã từng làm lính, nên có thể chịu đựng bất kỳ khó khăn nào.”
“Nhưng tôi, một trí thức vô dụng, là trí thức đấy, người xưa nói cấm có sai.”
“Đứng lên, giúp tôi một chút. Không với tới.”
Có lẽ ngày đó cô không nên hứa hẹn với ông ta thì tốt hơn, sau này Kiều Vi luôn nghĩ như vậy.
Nếu một người vẫn còn vướng bận, ông ta có thể cầm cự chỉ bằng một hơi thở.
Khi tìm được người phó thác, yên tâm rồi, sẽ không muốn chống đỡ nữa.
Việc này được báo cho chủ nhiệm Hoàng, anh ta cau mày hỏi tình hình cụ thể.
Sau đó, anh ta quyết định, không cho phép đấu tố mỗi ngày. Dù là kẻ thù của nhân dân, cũng không thể hàng ngày dâng cơm trắng của dân cho họ ăn mà phải để họ làm việc.
Thế là Bí thư Mạnh và những người ở sân sau của Sở y tế nhận được những cây chổi lớn, hàng ngày mang chổi đi quét các đường phố trong huyện.
Điều đó giúp họ bớt đi nỗi khổ phải dạo phố buổi sáng và buổi chiều.
Chủ nhiệm Hoàng quy định chỉ được phép diễu hành mỗi tuần một lần.
Bí thư Mạnh nói với Kiều Vi: “Anh ta thực sự lo lắng tôi cũng sẽ chết.”
Ông ta chế nhạo: “Thừa thãi. Ông ta tự treo mình lên, chứ tôi sẽ không tự treo mình lên.”
Bây giờ đã là tháng mười một, thời tiết bắt đầu trở lạnh.
Cục nông nghiệp bên cạnh đã gửi khoai lang đến thư viện hàng xóm.
Giám đốc Kiều dẫn nhân viên nướng khoai lang ngoài hiên, mùi thơm tràn ngập trong không khí.
Trong khi đang nướng, tuyết bắt đầu rơi. Năm nay tuyết rơi sớm quá, thật là đúng lúc.
Nghiêm Tương ngồi trong lòng mẹ, ăn xong khoai lang, vui vẻ tận hưởng.
Nghe các chú và các dì kể về những gì đang diễn ra trên đường phố, các học sinh trung học không đi học, đốt sách giáo khoa gì đó.
Giám đốc Kiều ngơ ngác nhìn tuyết đang bay lả tả.
Đang ngơ ngác, cô đột nhiên đứng dậy, đặt đứa trẻ sang một bên rồi quay lại văn phòng.
Mọi người nhìn nhau.
Kiều Vi ở văn phòng làm việc hai tiếng, lập ra một danh sách, đưa cho mọi người: “Hôm nay bắt đầu, chọn ra tất cả những cuốn sách thuộc các hạng mục này.”
Trịnh Ngải thở dài: “Thật sự phải đốt à?”
“Nói nhiều thế.” Kiều Vi nói: “Cậu chọn trước, chuẩn bị đi.”