Đêm đó anh an ủi cô rất dịu dàng, tâm trạng cô thất thường, hoảng loạn, bọn họ không nhớ phải dùng biện pháp tránh thai.
Cứ một lần như vậy đã trúng chiêu.
Chuyện này không thể lơ là, dựa vào may mắn.
Mạnh Tác Nghĩa bị dáng vẻ ngốc nghếch của cô chọc cười, dùng tay chọc cô vừa cười vừa lắc đầu.
“Nhân lúc còn trẻ sinh thêm mấy đứa.” Ông ta nói: “Nhiều người nhiều sức mạnh, nhiều người sản xuất nhiều, đây là công hiến cho quốc gia.”
Kiều Vi trở về thư viện bàn giao với Trịnh Ngải.
Mọi người đều luyến tiếc cô, lại phấn khởi vì giám đôc tiếp theo là Trịnh Ngải, đúng là vui buồn đan xen.
Kiều Vi tính toán đợi Nghiêm Tương tan học sẽ cùng cậu bé về nhà.
Bây giờ Nghiêm Tương mười tuổi, đi học không cần Kiều Vi đưa đón nữa.
Ai ngờ chưa đến buổi trưa, Nghiêm Tương còn chưa tan học, sư trưởng Nghiêm đã đến.
Kiều Vi nâng trán.
“Chủ nhiệm Mạnh gọi điện thoại cho anh.” Nghiêm Lỗi ở trong phòng làm việc của cô khẽ hỏi thăm: “Bây giờ em sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không?”
Kiều Vi tức giận nói: “Nhờ anh ban tặng, em vẫn khỏe.”
Nghiêm Lỗi vội nói: “Tại anh, tại anh cả.”
Nhưng anh không giấu được vui sướng.
Anh vui vẻ vì có một sinh mệnh mới đã đến.
Đây là con của anh và Kiều Vi.
“Oa.”
Một tiếng “Oa” này ngắn lại giòn vang, không giống hồi nhỏ.
“Oa…” hồi nhỏ là âm kéo dài, hơn nữa âm cuối hơi lên xuống, có thể khiến cho lòng người tan chảy.
Nhưng hai ba năm nay, Kiều Vi gần như không nghe được tiếng “Oa …” đó của Nghiêm Tương nữa.
Cậu bé dần lớn lên, dần nhận thức thế giới, hiếm có thứ gì mới mẻ có thể khiến cho cậu bé “Oa …” thành tiếng nữa.
Cuối cùng hôm nay lại kêu lên “Oa”.
Bởi vì bố mẹ nói cho Nghiêm Tương, cậu bé sắp được làm anh trai.
Một lần này là tán thưởng đối với sinh mệnh.
Thực sự sắp làm anh trai.
Nghiêm Tương vẫn rất chờ mong: “Phải đợi sinh ra mới biết là em trai hay em gái đúng không? Còn phải chờ lâu như vậy à.”
Nghiêm Tương không có phản ứng không tốt, Kiều Vi mới yên tâm.
Cô lo lắng chỉ dư thừa, Nghiêm Lỗi đều khó hiểu… thằng cả nhà ai sẽ cảm thấy mất hứng vì có em trai em gái chứ? Chẳng phải các nhà đều có mấy đứa con sao? Cho dù nhà cô còn chưa có, nhưng đã thấy nhiều ở nhà khác, sao sẽ mất hứng?
Mỗi thời mỗi khác.
Tuy rằng không hiểu lo lắng dư thừa này của Kiều Vi, nhưng Nghiêm Lỗi có thể hiểu một điểm, Kiều Vi yêu Nghiêm Tương.
Vậy là đủ.
Nghiêm Tương vẫn luôn không có ý kiến về việc có em trai em gái.
Cậu bé làm bạn với sách, lấy tri thức giết thời gian, cũng không có cảm giác cô độc tịch mịch.
Nhưng đột nhiên biết mình sắp làm anh trai, vui sướng mới lạ vẫn tràn ngập trong lòng. Cậu bé lấy giấy bút ra: “Cần chú ý những gì vậy ạ?”
Nghiêm Lỗi: “…”
Nghiêm Lỗi lạnh nhạt cầm giấy bút của cậu bé: “Đọc sách của con đi. Không cần con quan tâm.”
Lại cướp việc của bố mình.
Nghiêm Lỗi cúi đầu trên bàn, viết một đống các thứ linh tinh trong mười lăm phút.
Kiều Vi lại gần, nhìn thấy gì mà eo mỏi, chân sưng, không thể ngửi mùi gì, không ăn được gì v.v…
Kiều Vi vui vẻ, rất tự nhiên nói một câu: “Anh đều nhớ sao?”
Nghiêm Lỗi cũng rất tự nhiên hào hứng nói: “Đúng, khi ấy…”
Anh đột ngột dừng lại.
Kiều Vi nhìn thấy vẻ mờ mịt trong chớp mắt này ở trên mặt anh.
“Khi ấy…” Anh hạ thấp giọng: “Khi ấy là lần đầu tiên làm bố…”
Khi ấy có quá nhiều lần đầu tiên trong đời, đương nhiên còn nhớ rõ.
Cũng nhớ khi xem mắt đã hứa hẹn, đời này nhất định đối xử tốt với cô ấy.
Nhưng…
Hình như những năm qua đã quên mất, giờ phút này lại nghĩ đến. Đây là thất bại trong đời anh.
Đó là một lời hứa hiếm hoi anh đưa ra nhưng không thể thực hiện.
Sao không mờ mịt chứ.
Kiều Vi đưa tay nắm tay anh. Nghiêm Lỗi cầm tay cô.
Kiều Vi ôm chặt anh: “Giữa người với người, có khi duyên phận không tới.”
Nghiêm Lỗi gật đầu.
Kiều Vi nói: “Nếu không lập mộ chôn quần áo và di vật đi.”
Nghiêm Lỗi biết mộ chôn quần áo và di vật là gì. Có rất nhiều đồng đội không về được, chính là lập mộ chôn quần áo và di vật.
Kiều Vi mở hòm, tìm được hai bộ quần áo cũ.
Bỏ vào trong một cái vò nhỏ, chôn ở một góc trong sân.
Không thể lập bia.
Nghiêm Lỗi ra bờ sông tìm một tảng đá lớn ước chừng bằng quả bóng rổ trông thuận mắt, bê về nhà, đặt lên trên, thay cho bia mộ.
Nghiêm Tương nhanh chóng chú ý đến việc có một tảng đá lớn trong góc sân nhà mình. Thường thường sẽ có một ít thức ăn đặt ở đó, một miếng bánh hay một quả gì đó.
Cậu bé hỏi Nghiêm Lỗi, Nghiêm Lỗi không biết trả lời sao.
Kiều Vi nói: “Đó là đá cầu nguyện, con có tâm nguyện gì, có thể nói cho “nó” biết.”
Nghiêm Tương không nói lên lời: “Con không còn là con nít nữa. Con là người chủ nghĩa duy vật, chiến sĩ chủ nghĩa cộng sản kiên định.”
Kiều Vi nói: “Dù là chiến sĩ chủ nghĩa cộng sản kiên định nữa cũng sẽ có tâm nguyện mà.”
Nói cũng đúng.
Nghiêm Tương lén lút đi cầu nguyện.
Cậu bé chắp tay trước ngực: “Là em gái nhé.”
“Đừng là em trai, đừng là em trai.”
“Nếu như sinh một Quân Quân, quá phiền lo.”
Quân Quân cũng đã trưởng thành, lớn hơn Nghiêm Tương một tuổi.
Thằng bé kế thừa gen cường tráng của đoàn trưởng Triệu và chị Dương, to khỏe giống như con bê.
Rất giỏi gây rắc rối.
Đoàn trưởng Triệu thường cảm thấy nuôi thằng con trai này có thể khiến mình bớt mười năm tuổi thọ.
Kiều Vi nhận chức vụ nhàn hạ ở Ủy ban Cách mạng, thân thể không thoải mái muốn xin nghỉ.
Mạnh Tác Nghĩa vẫn còn quá cứng nhắc, hiện tại ông ta còn cứng nhắc hơn cả năm năm trước.