Em gái quá đẹp, đáng giá dùng một miếng socola đi lễ tạ thần.
Nghiêm Tương chắp tay trước ngực: “Cảm ơn đá cầu nguyện nhé. Tôi có em gái rồi.”
Cậu bé bóc vỏ socola đặt lên tảng đá.
“Em gái tôi còn xinh hơn em gái của người khác.”
Nhưng mà chuyện đặt tên cho con gái lại làm khó Kiều Vi.
Chủ yếu là cô muốn đặt cho con gái một cái tên dễ nghe, cô không thể chấp nhận mấy cái tên thường thấy như Phượng, Anh, Lan, Trân. Cũng không muốn lấy cái tên mang tính thời đại, tính chính trị quá mạnh kiểu như Ái Hoa này.
Nhưng tệ ở chỗ, những cái tên “dễ nghe” cô đặt lại như lộ ra hơi thở chính trị không đúng đắn vào thời đại này.
Nghiêm Lỗi xem cái nào xóa cái đó.
Nghiêm Lỗi không giúp gì được trong chuyện này, kêu anh hỗ trợ, chính là Nghiêm Lan, Nghiêm Anh, Nghiêm Trân linh tinh.
Cuối cùng, là Nghiêm Tương đóng góp một câu.
“Con tên Tương.” Cậu bé nói: “Vậy gọi em gái là Phù đi.”
“Đất Tương mọc đầy sen, xưa có câu ‘gió thu vạn dặm nước Phù Dung’.” (nước Phù Dung: chỉ tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc)
“Nghiêm Phù.” Cậu bé tươi cười, hôn lên khuôn mặt như trứng gà bóc của em gái: “Em tên là Nghiêm Phù.”
Nghiêm Phù ra đời đã mang đến một ít biến hóa trong nhà Kiều Vi.
Sau khi Nghiêm Lỗi thăng chức thì bên cạnh có thông tín viên, thông tín viên xử lý việc nhà cho lãnh đạo. Hiện giờ mấy việc như ở nhà nấu cơm, quét dọn vệ sinh đều do thông tín viên làm.
Nhưng Nghiêm Phù còn nhỏ như vậy, sau khi Kiều Vi nghỉ sinh xong phải tiếp tục đi làm. Đương nhiên là cô không định đưa Nghiêm Phù đến nhà trẻ, cho dù nhà trẻ sẽ đặc biệt quan tâm đến con của lãnh đạo, nhưng quan tâm này vẫn rất ít.
Do đó, tất nhiên trong nhà cần thêm một dì chuyên môn trông con.
Nhà thêm nhân khẩu, đương nhiên là Nghiêm Lỗi sẽ viết thư về quê, cũng nói đến chuyện muốn tìm một dì.
Dĩ nhiên là người trong thôn của Nghiêm Lỗi đều có ý tưởng, các chị dâu, em dâu đều nghĩ đến để cho em gái, cháu gái nhà mẹ đẻ nhà mình tới. Giống như Lâm Tịch Tịch làm việc cho nhà họ Triệu vậy, khi này dùng bảo mẫu, chọn lựa đầu tiên là người thân họ hàng ở quê sẽ cảm thấy yên tâm hơn.
Nghiêm Lỗi đề cập với Kiều Vi, Kiều Vi từ chối thẳng.
“Gần là tục, chính là xa thơm gần thối. Nếu như người thân họ hàng của anh gặp khó khăn, anh chìa tay giúp đỡ là được. Mọi người đều tốt.” Cô nói: “Anh đưa người lên đây, em không hài lòng lại đưa về, thành ra bị oán trách, việc gì phải vậy.”
“Em không giống với chị dâu Triệu, chị ta có thể có tiếng nói chung với Tịch Tịch, nhưng em và người của thôn Nghiêm thì rất khó.”
“Em coi người ta như dì để cho người ta làm nhiều việc, người ta coi em là người thân họ hàng, có vẻ em khắc nghiệt. Nếu như em thật sự coi người ta là người thân họ hàng, lại không tiện sai khiến người ta làm việc. Em đang làm gì đây, em tìm người đến làm cô chủ à?”
“Vẫn là câu nói kia, người thân họ hàng có khó khăn, anh cứ việc chìa tay giúp đỡ, nhưng đừng đưa đến nhà. Xa thơm gần thối không phải nói chơi đâu.”
Nói có đạo lý, Nghiêm Lỗi đồng ý.
Thật ra, khi anh về quê cũng có cảm giác nói chuyện không hợp, thậm chí không nói chuyện được với người ở quê.
Hơn nữa yêu cầu của Kiều Vi về các phương diện vệ sinh, sinh hoạt là rất cao, người ở quê đến đây lại bị cô yêu cầu như vậy, rất có khả năng cảm thấy cô là người khắt khe.
Vốn định giúp đỡ người thân họ hàng, ngược lại làm hỏng thanh danh, không cần, không cần vậy.
Nghiêm Lỗi viết thư từ chối đề nghị ở quê.
Vào lúc này đặc biệt có ban ngành chuyên quản lý việc vặt, các phương diện khác nhau trong cuộc sống của cán bộ, Nghiêm Lỗi kêu bọn họ đề cử cho vài người, trải qua phỏng vấn của Kiều Vi, chọn trúng một dì hơn bốn mươi tuổi.
Kiều Vi nghỉ sinh năm mươi sáu ngày rồi đi làm lại.
Ngay cả trong thời đại này, tỷ lệ chết non của trẻ con vẫn rất cao.
Kể từ sau khi có em gái, Nghiêm Tương bắt đầu siêng năng đọc các loại sách y học. Sau khi đọc xong tất cả sách có thể đọc được ở thư viện, cậu bé bắt đầu lục lọi tài liệu ở Sở Y tế.
Bố cậu là cán bộ cấp Sư đoàn, mẹ cậu là Phó Chủ nhiệm Ủy ban Cách mạng, đi đến đâu đều được.
Đồng thời, việc học tập tài liệu y học cũng không chậm trễ chuyện cậu bé đang làm trong căn phòng ở văn phòng thư viện.
Kiều Vi cũng đã từng hỏi đó là cái gì, Nghiêm Tương nói: “Một loại thuật toán.”
Hai chữ “thuật toán” thì Kiều Vi có thể nghe hiểu được, nhưng nói thêm nữa thì cho dù Kiều Vi có là kẻ xuyên không cũng không nghe hiểu.
Có mạ không lo dài, Tiểu Nghiêm Phù đón gió lớn lên, chớp mắt đã một tuổi.
Bình thường bé giống như một cục tuyết, cực kỳ đáng yêu. Nghiêm Tương thường ôm bé đến chỗ Quân Quân để khoe khoang.
Có khi cũng sẽ mang bé đến chơi với con nhà chú Lữ. Thằng hai nhà chú Lữ sinh sau Nghiêm Phù nửa tháng.
Lữ Thiên Trạch đùa: “Về sau để Tiểu Phù gả đến nhà chú nhé.”
Nghiêm Tương nói: “Vậy không được.”
Cậu ôm Nghiêm Phù chạy mất.
Còn nhẹ nhàng kề tai nói nhỏ với Nghiêm Phù: “Về sau chúng ta không đến nhà họ chơi nữa.”
Đều mang bụng bầu, khi mẹ mang thai chẳng phải làm gì cả. Mẹ không khom lưng được, bố ngồi cạnh đeo giày cho mẹ, rửa chân cho mẹ.
Nhưng chị Lâm ở trong nhà chú Lữ, cho dù mang thai vẫn phải làm rất nhiều việc.
Tuy rằng chị ta luôn cười tủm tỉm, giống như rất thoải mái. Nhưng Nghiêm Tương có so sánh, trong lòng có cân nhắc.
Cậu không thể để Nghiêm Phù đến nhà họ Lữ làm việc được.
Cậu còn cảnh cáo bố mẹ một cách đứng đắn: “Phù Phù lớn lên không thể đến nhà họ Lữ. Con không đồng ý.”
Nghiêm Lỗi cảm thấy con trai tinh tường sáng suốt: “Đúng! Bố cũng không đồng ý.”
Anh có thể làm anh em sinh mệnh với Lữ Thiên Trạch, nhưng quyết không thể làm thông gia với Lữ Thiên Trạch.
Chuyện này không cần thương lượng, toàn bộ đàn ông nhà họ Nghiêm không đồng ý.
Kiều Vi: “…”
Con bé mới một tuổi thôi, có phải hai người đã quá lo lắng cho tương lai rồi không.
Lữ Thiên Trạch tránh nạn ở Hạ Hà Khẩu bốn năm, cuối cùng vào năm Nghiêm Phù một tuổi đã được sửa lại án sai, anh ta có thể về Bắc Kinh.
Anh ta uống một trận rượu với mấy người Quân trưởng Phan, Nghiêm Lỗi, đoàn trưởng Triệu, đoàn trưởng Mã, tất cả mọi người đều rơi lệ.
Anh ta mang Lâm Tịch Tịch và hai con về Bắc Kinh, tất cả mọi người ra nhà ga tiễn đưa.
Mấy người đàn ông đứng chung một chỗ nói chuyện, mấy người phụ nữ đứng chung một chỗ nói chuyện.
Cuối cùng Lâm Tịch Tịch cũng chờ đến một ngày này.
Chị Dương khóc: “Cháu phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
Chị ta định dặn cô ta đừng để bị bắt nạt. Chuyện hôn nhân của Lâm Tịch Tịch là trèo cao vào niên đại đặc thù, bản thân chị Dương là dân quê, trong lòng tồn tại sợ hãi với “nhà cao cửa rộng” ở Bắc Kinh kia, luôn sợ sau khi nhà họ Lữ thấy con trai được sửa lại án sai sẽ ghét bỏ Lâm Tịch Tịch.
Bọn họ là người trong thành, chẳng phải khinh thường người nhà quê nhất sao.
Nhưng lại không thể nói ra, nói vậy thành khó coi, chỉ có thể nhiều lần dặn Lâm Tịch Tịch phải chăm sóc tốt cho mình, còn nói: “Bên này là nhà mẹ đẻ của cháu.”
Có một gia đình cán bộ cấp đoàn làm nhà mẹ đẻ, dù sao nhắc đến nhà mẹ đẻ như vậy cũng dễ nghe hơn nhà mẹ đẻ làm nông ở quê.
Lâm Tịch Tịch nói: “Mợ, mợ yên tâm đi.”
Cô ta lấy kiếp trước của mình làm đường tham chiếu, cho dù đi Bắc Kinh làm bảo mẫu cho cả nhà họ Lữ này, cô ta cũng coi như đã kiếm lời hơn kiếp trước.
Chưa kể đến cô ta còn sinh hai đứa con cho Lữ Thiên Trạch. Mỗi lần sinh con, bà cụ ở Bắc Kinh đều kêu người đưa cho rất nhiều đồ và tiền.
Chồng và con cả của bà cụ đều đã chết, bà cụ muốn nhìn thấy nhất là nhà họ Lữ con đàn cháu đống. Lâm Tịch Tịch ba năm sinh hai đứa, vừa vặn hợp ý bà cụ.
Dựa vào hai đứa bé này, Lâm Tịch Tịch biết nửa đời sau của mình đã không cần phải lo lắng gì nữa.
Sống lại một đời, cuối cùng đã được sống cuộc sống mình muốn.
Một năm này, quốc gia tổ chức một kỳ thi chung cho các học viên công, nông, binh được các tỉnh đề cử. Từ sau khi có phong trào hủy bỏ thi đại học, đây là một cuộc thi gần với “thi đại học” nhất trong.
Kiều Vi còn tưởng rằng mình nhớ nhầm thời gian, khôi phục thi đại học ở trong ấn tượng của cô là chuyện ở mốc thời gian rất xa sau đó, hẳn là sau khi vĩ nhân qua đời mới đúng.
Mỗi lần như vậy cô rất muốn gõ đầu mình, vì sao không nhớ kỹ các mốc thời gian quan trọng trong lịch sử chứ. Nhưng trên thực tế, đối với lịch sử đại đa số người đều là như vậy, biết rõ đại khái hoặc là một vài sự kiện quan trọng, về phần năm tháng cụ thể, không cần tham gia vào kỳ thi trong lịch sử, ai sẽ tốn tâm tư ghi nhớ chứ.