Nhưng nghe nói và gặp ngoài đời thật thì khác nhau lắm, Kiều Vi quét mắt một vòng, không hiểu sao những người này đều rụt cổ lại, khí thế cũng yếu dần đi.
Ngay cả mẹ Vương cũng không dám ồn ào với cô.
Kiều Vi nói: “Tiểu Linh, em nói một câu đi, em có muốn học đại học không.”
Ngô Tiểu Linh ngẩng đầu lên: “Muốn. Em muốn học đại học.”
Vì lần thi đại học này, giám đốc Trịnh không để cô ấy yên, bắt cô ấy đến phòng trước đây Nghiêm Tương dùng để đọc sách. Tất cả đồng nghiệp ở thư viện đều giúp cô ấy ôn tập, giúp cô học thuộc, giúp cô ấy học nghe viết.
Người nào người nấy cổ vũ cô ấy: “Tiểu Linh của chúng ta chắc chắn sẽ thi đậu!”
Ai cũng mong cô ấy có thể học đại học mà?
Ai cũng nghĩ rằng học đại học mới tốt mà?
Tại sao chỉ có nhà chồng cô ấy không nghĩ thế?
Cô ấy nói rất kiên định.
Biểu cảm trên mặt chồng cô ấy thay đổi.
Anh ta lớn tiếng: “Ngô Tiểu Linh, tôi nói ngắn gọn thôi! Nếu cô muốn học đại học, thì ly hôn với tôi trước đi!”
Mẹ anh ta cũng cao giọng nói: “Đúng thế, muốn học đại học thì ly hôn!”
Người nhà họ cũng không cần đứa con dâu này!
May mà Kiều Vi đã xuyên đến đây mười ba năm, nếu chuyện này xảy ra khi cô mới xuyên về đây tầm một, hai năm, chắc cô nghe thấy mấy lời này sẽ bật cười.
Người đời sau sợ nhất chuyện gì? Sợ nhất là muốn ly hôn còn ly hôn không được kìa.
Nếu loại nhà chồng này mở miệng đòi ly hôn trước, ở đời sau bạn bè sẽ rủ nhau đi khui một chai Champagne, giăng một tấm banner, chúc mừng chị em thoát khỏi bể khổ.
Mẹ Ngô hoảng hốt: “Kiến Thiết, mẹ Kiến Thiết ơi, mọi người đừng kích động thế.”
Bố Ngô cũng nói: “Mọi người bình tĩnh một chút đi. Bố Kiến Thiết, ông khuyên Kiến Thiết đi.”
Nhưng bố Vương Kiến Thiết chỉ nghiêng đầu, kiêu ngạo hừ một tiếng.
Mẹ Ngô sắp khóc đến nơi: “Linh Linh, Linh Linh… Hay là… Mẹ…”
Có lẽ vì bà cũng biết đại học là giấc mơ của con gái mình.
Nên bà không nói ra được câu thi đậu rồi đừng đi học nữa.
Đây là đại học, trong biết bao nhiêu người mới có một sinh viên đại học chứ.
Khóe miệng Kiều Vi khẽ giật: “Đồng chí Vương Kiến Thiết. Chuyện ly hôn không phải là chuyện thích nói thì nói được. Đây là một chuyện rất nghiêm túc, đã nói ra thì rất tổn thương tình cảm của người khác. Anh thật sự muốn ly hôn với cô ấy sao?”
Lãnh đạo cũ của Ngô Tiểu Linh nói câu này chắc là có ý giúp Ngô Tiểu Linh ổn định hôn nhân.
Người nhà họ Vương càng chắc chắn Ngô Tiểu Linh không dám ly hôn.
Vương Kiến Thiết nói: “Đại học và hôn nhân, cô ấy chỉ có thể chọn một mà thôi.”
Để xem trong hai thứ đại học và hôn nhân, cô ấy lựa chọn thế nào?
Hôm qua Kiều Vi cũng đã hỏi câu này. Cô cho cô ấy một buổi tối suy nghĩ.
Ngô Tiểu Linh ngẩng mặt lên, đối diện với Kiều Vi.
Lúc Kiều Vi vừa mới được thuyên chuyển tới thư viện, ấn tượng đầu tiên của Ngô Tiểu Linh về cô chính là cô thật xinh đẹp.
Nhưng sau đó, rất ít khi cô ấy nhớ đến chuyện Kiều Vi xinh đẹp thế nào.
Bố mẹ cô hỏi cô rằng “Lãnh đạo của con thế nào”, Ngô Tiểu Linh sẽ cắn đũa, nói bằng giọng kính nể: “Chị ấy giỏi lắm ạ.”
Cô đuổi mỗi một nhóm người đến thư viện quấy phá, có khi là dỗ dành, có khi là đe dọa, cũng có khi là kiên quyết đuổi đi.
Lúc cô kiên quyết, ai nấy cũng sợ hãi.
Cô dự toán cho thư viện, tranh giành tài nguyên, xin thêm phúc lợi. Năm năm cô làm việc ở đấy, thư viện vô cùng bình an, là nơi che mưa chắn gió của nhiều người.
Thật ra tính cách của Ngô Tiểu Linh hơi mềm yếu.
Nhưng kẻ mềm yếu thì lại càng khao khát trở thành người mạnh mẽ.
Kiều Vi nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy: “Tiểu Linh, em chọn đi. Em muốn học đại học, đọc thêm sách học thêm kiến thức, có được thành tựu cho bản thân? Hay em muốn về nhà giặt quần áo, nấu cơm, hầu hạ bố mẹ chồng và em chồng?”
Còn phải lựa chọn sao? Quá rõ ràng rồi.
Kiều Vi nhướng mày, ánh mắt sáng rực cổ vũ cô ấy, dường như muốn nói cho cô ấy biết cô ấy nên chọn gì.
Ngô Tiểu Linh thấy máu nóng dồn lên não, lâu nay tính cách cô ấy vẫn luôn mềm yếu nhưng đột nhiên thốt lên: “Em muốn học đại học!”
Cô ấy nói lớn như thế, trong lòng bỗng thấy thật thoải mái.
Lần đầu tiên Ngô Tiểu Linh cảm thấy sảng khoái như thế.
Cô ấy hít một hơi, càng nói lớn hơn, kiên quyết hơn: “Em muốn học đại học! Em chọn học đại học! Em sẽ ly hôn!”
Kiều Vi cười vui vẻ, lúc cô quay đầu lại, cô không cười nữa, tỏ ra khó xử: “Đồng chí Vương Kiến Thiết, anh xem…”
Vương Kiến Thiết cảm thấy Ngô Tiểu Linh điên rồi mới khăng khăng đòi học đại học.
Chẳng lẽ cô ấy cho là anh ta nói muốn ly hôn là hù dọa thôi sao.
Vương Kiến Thiết móc mấy tờ giấy ra từ trong túi quần, đặt lên bàn sách vừa dài vừa lớn của thư viện: “Được thôi, vậy thì ly hôn! Tôi đã chuẩn bị xong đơn xin ly hôn rồi!”
Thời đại này việc ly hôn rất khó khăn.
Ngoài người nhà, người thân, hàng xóm ai cũng khuyên can ra, còn phải qua cái ải cuối cùng của lãnh đạo đơn vị nữa.
Lãnh đạo sẽ hỏi đi hỏi lại bạn, họ tin rằng “Phá mười tòa miếu còn không xấu xa bằng hủy một cuộc hôn nhân”.
Nếu không có đơn ly hôn của lãnh đạo thì không thể ly hôn được.
Vương Kiến Thiết kể rõ câu chuyện với lãnh đạo, nói với lãnh đạo rằng “Tôi chỉ dọa cô ấy thôi, hù cô ấy không dám học đại học nữa”, thì lãnh đạo mới thoải mái đưa đơn ly hôn cho anh ta.
Đúng là quá tốt rồi.
Điều Kiều Vi lo lắng nhất là Vương Kiến Thiết bị lãnh đạo ngăn cản.
Cô nhìn tờ đơn ly hôn, không có vấn đề gì cả, có đủ họ và tên, con dấu màu đỏ cũng đóng rồi.
Ở dưới là hai tờ giấy đăng ký kết hôn.
Quá tốt, đủ giấy tờ hết rồi.
Kiều Vi thở dài: “Vậy xem ra, hôn nhân của đồng chí Ngô Tiểu Linh và đồng chí Vương Kiến Thiết đã tan vỡ.”
“Trong chuyện này không có ai sai cả.”
“Đồng chí Tiểu Linh sẽ tiếp tục tiếp thu giáo dục của Đảng, nỗ lực phát triển bản thân vì sự nghiệp cách mạng. Cô ấy không sai.”
“Đồng chí Vương Kiến Thiết nghĩ rằng đồng chí Tiểu Linh không thể nào đáp ứng được việc nhà và nhu cầu sinh dục, nên anh ấy muốn tìm một người khác phù hợp với nhu cầu của anh ấy hơn, điều đó cũng bình thường.”
“Chúng ta đã hiểu lập trường đôi bên rồi. Nếu đã như vậy, mọi người đừng tranh cãi làm gì.” Kiều Vi nhìn Trịnh Ngải: “Giám đốc Trịnh, đồng chí Cục Dân chính đến chưa?”
“Đến rồi, đến rồi, ở đây!”
Mọi người cùng nhìn về phía giọng nói phát ra.
Chị Thẩm đẩy hai người đứng sau giá sách ra, họ mặc đồng phục, cầm cặp đựng giấy tờ.
Không ai biết họ đến đây lúc nào, đứng núp sau giá sách từ khi nào.
Kiều Vi bước tới nắm tay họ: “Vất vả cho các anh chị qua đây một chuyến.”
Hai người nói: “Chủ nhiệm Kiều đừng khách sáo, bọn tôi vì nhân dân phục vụ mà.”
Kiều Vi nói: “Thâm nhập vào quần chúng là chuyện có ích, để lúc về tôi viết một tin biểu dương cho các đồng chí.”
Hai người ngoác miệng cười.
Những người còn lại trong phòng đều bối rối.
Một người bên Cục Dân chính ngồi xuống, người còn lại đứng chứng kiến.
Người ngồi xuống móc ra một dấu đỏ trong cặp công văn và một hộp mực.
Kiều Vi đưa đơn ly hôn và giấy đăng ký kết hôn của Vương Kiến Thiết ra. Người kia kiểm tra một lúc hỏi: “Còn đơn ly hôn của nhà gái đâu?”
Trịnh Ngải móc ra một tờ giấy trong áo, đưa qua: “Đây ạ.”
Trịnh Ngải là lãnh đạo hiện tại của Ngô Tiểu Linh. Đơn ly hôn của Ngô Tiểu Linh được anh ấy phê chuẩn.