Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 166

Nghiêm Hướng Dương sung sướng nghĩ việc nhờ cậy bác hai là đúng đắn, có bác hai và bác dâu hai là quan chức cấp cao, từ nay về sau không cần đi học hay đi làm đồng nữa, mỗi ngày có thể sống trong căn nhà hai tầng và được ăn uống no say, quá tuyệt vời.
Ngày hôm sau cũng được ăn ngon uống tốt, bác hai còn để thông tín viên đưa đi khắp nơi mở mang kiến thức.
Bác dâu hai còn cho nó tiền tiêu vặt.
Nghiêm Hướng Dương cảm thấy thoải mái muốn chết.
Kiều Vi hỏi Nghiêm Lỗi: “Anh định làm gì với Hướng Dương?”
Nghiêm Lỗi nói: “Em đừng lo. Để anh.”
Cháu trai ở quê lên, trưởng bối nên chiêu đãi thế nào thì làm thế đó, cho Nghiêm Hướng Dương thoải mái ba ngày, Nghiêm Lỗi kéo thằng bé lại hỏi: “Sau này cháu định làm gì?”
Nghiêm Hướng Dương: “Dạ?”
Thằng bé gãi đầu.
Nghiêm Lỗi cạn lời: “Cháu phải làm việc gì đó.”
Không thể nằm ghế sofa nhà anh cả ngày được.
Nghiêm Huớng Dương nói: “Bác hai, bác đã là quan lớn như vậy, cháu làm gì chẳng được, bác sắp xếp cho cháu một vị trí nhỏ là được.”
Nghiêm Lỗi ngửa mặt lên trời thở dài.
Mỗi lần gửi thư về nhà anh sẽ nhấn mạnh giáo dục, giáo dục, giáo dục.
Nhưng người lớn trong nhà không có tầm nhìn, môi trường ở nông thôn là vậy. Kể cả khi đứa trẻ bỏ học, nó vẫn sẽ lên thành phố để nhờ cậy người bác là quan chức cấp cao.
Nếu tất cả con cái trong nhà đều như vậy thì có lẽ khói xanh từ mộ tổ tiên ở quê sẽ không bay lên được nữa.
“Không làm quan được.” Nghiêm Lỗi nói: “Ở đây không có quan chức, cán bộ đều là đầy tớ của nhân dân. Cán bộ trong quân đội là những người chăm chỉ được tuyển. Bác hai cháu năm đó phải dựa vào đạn tiêu diệt kẻ thù mới được làm cán bộ.”
“Cháu không làm quan được. Cháu biết bác làm gì, bác là quân nhân. Cháu là cháu của bác, đến nhờ cậy bác. Cái khác không nói, bác sẽ đưa cháu đi làm lính.”
Nghiêm Lỗi ném cháu trai của mình vào quân doanh.
Ước mơ của Nghiêm Hướng Dương là được lên thành phố làm cậu ấm của gia đình quan chức cấp cao, giấc mơ của thằng bé vỡ tan rồi.
Sau ba ngày huấn luyện trong quân doanh, Nghiêm Hướng Dương cầu xin tiểu đội trưởng đưa mình đi gặp bác hai, khóc nói: “Cháu muốn về nhà…”
Thực tế thời điểm này, đất nước đang trải qua đợt tinh giản và tổ chức lại quân đội lần thứ năm, được gọi là giải trừ quân bị.
Nghiêm Lỗi nói với Nghiêm Hướng Dương để thằng bé đi lính và ném nó vào doanh trại, không phải để nó nhập ngũ mà yêu cầu cấp dưới của mình huấn luyện Nghiêm Hướng Dương chăm chỉ.
Nghiêm Hướng Dương không phải kiểu người thiên về học tập, nếu có thể chịu đựng được khó khăn, Nghiêm Lỗi thật sự có thể cho thằng bé nhập ngũ.
Tiếc là mộ tổ nhà họ Nghiêm không bay khói lên lần nữa, thằng nhóc này tham ăn lười làm, không có tư chất đi lính.
Cuối cùng, Nghiêm Lỗi mua cho cháu trai hai bộ quần áo mới và đưa cậu bé lên tàu về nhà.
Anh và đoàn trưởng Triệu uống rượu, thở dài: “Vẫn là Quân Quân tốt hơn.”
Quân Quân nhập ngũ rồi.
Tuy lúc nhỏ hơi nghịch nhưng khi lớn lên thằng bé đã trầm ổn hơn rất nhiều, là một người lính giỏi.
Đoàn trưởng Triệu nói: “Sau này Quân Quân phải nhờ vào cậu.”
Nghiêm Lỗi nói: “Anh yên tâm.”
Đất nước đang tinh giản quân đội, Triệu Đông Sinh đã lớn tuổi nên thay đổi công việc và xuất ngũ.
Nghiêm Lỗi và Quân trưởng Phan đã chạy cho anh ta, cuối cùng anh ta được phân công vào một đơn vị tốt.
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.
Kiều Vi đến trạm tàu hỏa tiễn gia đình Triệu Đông Sinh.
Một loại gạo nuôi sống trăm người, mỗi người có quan điểm sống và giá trị khác nhau, nhưng điều này không ngăn cản họ trở thành hàng xóm thân thiết nhiều năm.
Trước sự mọc lên của các tòa nhà cao tầng, những người sống ở nhà riêng, có sân vườn, đúng là anh em xa không bằng láng giềng gần.
Mắt mọi người ươn ướt, họ nắm tay nhau.
“Chị Triệu, giữ gìn sức khỏe.”
“Kiều Vi à, cô cũng phải giữ gìn sức khỏe.”
Tạm biệt từ đây, mỗi người sống cuộc sống riêng.
Bước vào những năm tám mươi, làn sóng màu xanh quân đội nhạt dần, trang phục ra đường trở nên đa đạng hơn.
Sau khi thành lập quốc gia, thời đại bùng nổ tư tưởng đã đến.
Kiều Vi có cơ hội được đi bồi dưỡng tại trường Đảng Trung ương.
Trong số cán bộ cấp huyện, chỉ có Bí thư huyện ủy và một số cán bộ trung, thanh niên cấp cao mới có tư cách đi trường Đảng Trung ương. Đây là một cơ hội hiếm có đối với cán bộ thời đại này.
Kiều Vi không học đại học vì đại học là một lựa chọn không quá tốt đối với cô.
Bảo cô nghỉ làm bốn năm để đi học, quá lãng phí tuổi tác và lý lịch. Cái bằng cấp kia không có giá trị gì với một người như cô.
Bốn năm đủ để cô lập được thành tích xuất sắc trên cương vị của mình, tích lũy được nguồn lực và quan hệ vững mạnh.
Sau khi xuống xe lửa, vợ chồng Lữ Thiên Trạch và Lâm Tịch Tịch đến ga đón cô.
Đường phố Bắc Kinh không còn xuất hiện Volga, hầu hết đều là Santana. Xe của Lữ Thiên Trạch là Hồng Kỳ.
Bắc Kinh những năm tám mưới rất khác với Bắc Kinh mà Kiều Vi biết. Cô nhìn khung cảnh đường phố bên ngoài qua cửa sổ ô tô.
Điều này khiến mọi người hiểu lầm rằng đây là lần đầu tiên cô đến Bắc Kinh. Lâm Tịch Tịch nhiệt tình nói với cô: “Dì Kiều, lát nữa tôi sẽ đưa dì đi Bắc Kinh một vòng.”
Trong tình huống mà cả nam và nữ đều có quan hệ với cô, hầu hết sẽ theo cách gọi riêng. Lâm Tịch Tịch vẫn gọi Kiều Vi giống khi ở nhà mẹ đẻ của mình.
Kiều Vi quay người lại.
Mặt Lâm Tịch Tịch trắng nõn hồng hào, trông rất tốt. Tóc đã được uốn, quần áo cũng theo phong cách của thời đại này. Có thể thấy được cuộc sống rất tốt.
Trong mắt cô ta có ánh sáng, hiển nhiên rất hài lòng với cuộc sống của mình.
Kiều Vi cười đáp lại: “Vậy phiền cô.”
Lâm Tịch Tịch xua tay: “Không phiền, không phiền.”
Xe chạy thẳng tới nhà Lữ Thiên Trạch.
Kiều Vi gặp bà cụ nhà họ Lữ, cô cung kính chào bà, tặng những món đặc sản địa phương cô mang đến.
Bà cụ cực kỳ vui mừng: “Cuối cùng cũng đã gặp được cháu. Mấy năm đó đều nhờ các cháu.”
Trong bữa tối, Kiều Vi gặp ba đứa con của Lâm Tịch Tịch. Hiện giờ cô ta đã có cả nam cả nữ.
Cô cũng đã gặp đôi trai gái khác của Lữ Thiên Trạch. Cô nói với Lữ Thiên Trạch: “Chí Vĩ rất tốt, chỉ là thỉnh thoảng sẽ bị Quân Quân đánh. Nhưng thằng bé tiến bộ rất nhanh. Có Quân Quân ở đây, thằng bé sẽ không bị người khác đánh.”
Lữ Thiên Trạch cười lớn: “Con nghé con đó.”
Năm đó, ba đứa con của Lữ Thiên Trạch được vợ mang đi, vạch rõ ranh giới với bố. Sau đó, vợ cũ của anh ta tái hôn, mấy đứa trẻ ở nhà ông ngoại.
Mãi đến khi Lữ Thiên Trạch được minh oan trở về thủ đô, anh ta mới đón bọn trẻ về.
Tuy nhiên, tình trạng hỗn loạn trong những năm đó và việc mẹ tái hôn đã khiến con cái không được giáo dục tử tế. Đứa thứ hai và thứ ba thì không sao, vì chúng còn quá nhỏ.
Nhưng con trai cả Lữ Chí Vĩ thực sự hơi nổi loạn, rất khó dạy bảo.
Lữ Thiên Trạch không còn cách nào, năm ngoái đành phải gửi con trai cả cho Nghiêm Lỗi, hiện giờ thằng bé đang ở cùng Quân Quân.
Cứng đầu là bị Quân Quân dạy dỗ ngay.
Thật ra Lữ Chí Vĩ và Quân Quân không có quan hệ huyết thống, nhưng xét theo mẹ kế Lâm Tịch Tịch, Quân Quân là cậu họ của thằng bé.
Lâm Tịch Tịch bất an: “Thật là, sao Quân Quân lại càn quấy như thế, chắc là chỉ đùa giỡn thôi.”
Nhưng bà cụ lại cười nói: “Cậu quản giáo cháu ngoại là chuyện hiển nhiên.”
Lâm Tịch Tịch thở phào nhẹ nhõm.

Bình Luận (0)
Comment