Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 37

Xét đến hiểu biết và kinh nghiệm về quan hệ tình dục, Kiều Vi có thể bỏ xa Nghiêm Lỗi mười con phố.
Nhưng một người có thể vì một chuyện đặc biệt, ví dụ như bỏ trốn thất bại mà tính cách và giá trị quan thay đổi lớn. Nhưng mà cô không thể, cô thật sự không thể chỉ bỏ đi mấy ngày mà kỹ thuật trên giường tăng lên được.
Như vậy không thể nói rõ ràng được.
Nên cho dù Kiều Vi là boss cao cấp cũng buộc phải khổ cực giả vờ bản thân vẫn là người mới.
Lần đầu tiên trong đời Nghiêm Lỗi có loại trải nghiệm này.
Tay Kiều Vi rất dịu dàng, như thể coi anh là một bảo vật, đối xử cẩn thận, chăm chỉ học tập.
Lúc sau giống như lên mây vậy, tốt hơn đêm tân hôn cứ loay hoay chưa có kinh nghiệm rất nhiều.
Sau khi kết thúc, Nghiêm Lỗi ôm chặt Kiều Vi không buông. Cảm giác được cô cũng rất mệt như thể kiệt sức vậy.
Anh giúp cô xoa tay: “Mệt lắm không?” Kiều Vi chỉ “ừ” một tiếng giống như không muốn nói.
Làm khó Kiều Vi rồi, cô là người thanh cao như vậy mà lại để cô làm việc hèn hạ thế này cho anh. Mặc dù cô không từ chối anh nhưng nhất định rất khó xử.
Trong lòng Nghiêm Lỗi có chút xấu hổ và áy náy.
Nhưng cũng vui… Cô sẵn sàng làm việc này cho anh, thật sự muốn sống thật tốt cùng anh.
Đàn ông trưởng thành không dễ khóc nhưng anh luôn cảm thấy trong mắt có chút chua xót, có loại cảm giác khổ trước sướng sau vậy.
Anh ôm Kiều Vi thật chặt.
Kiều Vi thấy gay go quá.
Cô không phải diễn viên chuyên nghiệp, cực khổ giả vờ làm người mới. Có cảm giác như Nghiêm Lỗi động tình rồi, trong tình huống này cô cũng không biết phải làm như thế nào, thôi thì nhắm mắt giả vờ ngủ đi.
Thật ra cũng mệt lắm đấy, giả vờ đến mức lơ mơ luôn.
Người đàn ông cứ ôm cô lẩm bẩm một mình, cũng không biết đang nói gì.
“… Sinh hoạt… đều cho em… thật tốt… đồng ý…”
Nói gì vậy? Còn không mau ngủ đi.
Buổi sáng dậy quá sớm, lại vừa làm việc vất vả một đêm, Kiều Vi mơ màng thật sự ngủ thiếp đi.
Sáng tỉnh dậy bên cạnh đã trống không, Nghiêm Lỗi không còn ở đấy nữa. Kiều Vi cảm thấy dưới thân không đúng lắm nên ngồi dậy xem, quả nhiên bị chảy ra làm đệm nhỏ bẩn hết rồi.
Cô chán nản dậy thay giấy.
Trong phòng có bô.
Một thứ đồ sắt vẫn còn in hai chữ Hỉ màu đỏ. Đề phòng mùi bị khuếch tán nên thứ này còn có nắp đậy.
Trước đây lúc Kiều Vi xem video, cô từng thấy người nước ngoài dùng thứ này làm chậu đựng thức ăn, buồn cười chết mất. Chỉ là không ngờ cũng có ngày mình dùng nó.
Ban đêm bên ngoài tối đen, nhà vệ sinh ở một góc sân còn không có đèn. Đi vệ sinh nhẹ không cần ra nhà vệ sinh mà có thể dùng bô giải quyết luôn ở trong phòng.
Kiều Vi thay giấy cũng là dùng giấy vệ sinh nên vứt luôn vào bô.
Sau khi thay xong cô cầm bô đi tới nhà vệ sinh đổ rác.
Nghiêm Lỗi đang ở trong sân nhìn thấy cô, mặt sáng ngời nói: “Dậy rồi à?”
Nhìn thấy tay cô cầm bô, anh bước qua hai bước: “Đưa cho anh.”
Tất nhiên Kiều Vi sẽ không tranh với anh.
Nghiêm Lỗi vừa đi vào nhà vệ sinh vừa quay đầu lại nói: “Em đợi anh đổi nước ấm để rửa tay!”
Kiều Vi chạm vào bô muốn rửa tay.
Cô vẫn còn buồn ngủ bèn dựa vào khung cửa ngủ gật.
Nghiêm Lỗi đổ nước bẩn đi sau đó cọ rửa bô để lại trong phòng rồi lại đi ra ngoài.
Kiều vi tựa đầu vào khung cửa không vui nói: “Đệm bị bẩn rồi.”
“Em kệ nó rửa tay trước đi, khi nào em xong tới lượt anh làm.” Nghiêm Lỗi vừa rửa tay vừa nói: “Em lại không biết may vá.”
“Kiều Vi vui vẻ cười với Nghiêm Lỗi. “
Nghiêm Lỗi nói: “Cười ngây ngô gì đấy?”
Anh dùng nước lạnh rửa tay rồi mới đổi nước ấm cho Kiều Vi, cẩn thận bê cái chậu ra cho cô rửa tay.
Kiều Vi rửa tay, rửa mặt, đánh răng xong lấy khăn lau mặt, cả người tỉnh táo hỏi: “Sao anh dậy sớm vậy?”
Tối hôm qua hai người họ dằn vặt cả buổi nên ngủ muộn, nửa đêm cô lại phải bò dậy thay giấy nên sáng không dậy nổi.
Nghiêm Lỗi nhìn cô: “Biết là em không dậy được nên anh làm bữa sáng cho em rồi.”
Kiều Vi ngạc nhiên, trí nhớ của nguyên chủ không tốt, không nghĩ ra được nguyên chủ có biết Nghiêm Lỗi biết nấu ăn hay không nên cô cũng không dám có biểu hiện gì. Chỉ hỏi: “Anh làm món gì?”
“Em đợi ăn là được.” Nghiêm Lỗi nói xong lại lao vào bếp.
Kiều Vi khụt khịt mũi, đúng là trong không khí có mùi thơm.
Thoáng chốc Nghiêm Lỗi đã bưng hai bát ra: “Cẩn thận nóng, thổi nguội rồi ăn.”
Vậy mà là hai bát bánh canh.
Kiều Vi: “Ồ!”
Múc một muỗng thổi nguội rồi cho vào miệng. Kiều vi ngạc nhiên: “Mảnh quá.”
Sợi bánh mảnh mà nhỏ, khi được nấu kỹ không chỉ ngon mà hương vị còn đậm đà.
Nghiêm Lỗi nói: “Lúc đổ nước vào bột thì phải đổ từng chút một, phải vừa đổ vừa khuấy như vậy bánh làm ra mới nhỏ. Kiểu đổ ào ào như em đều làm ra bánh to, ăn không ngon đâu.”
Kiều Vi nghĩ thầm, may mà cô không nói lắm lời thừa thãi, không thể bị lộ ở những chi tiết nhỏ như vậy.

Thực ra cô cũng biết làm bánh canh, do mẹ cô dạy làm. Nói chung là xào cà chua cho đến khi có mùi thơm, sau đó thêm nước, muối, xì dầu và trứng gà vào luộc cùng sợi bánh. Điểm đặc sắc ở đây là cô sẽ thêm một ít thịt gà băm nhuyễn để tăng hương vị, có thêm đồ ăn mặn thì bánh canh sẽ càng thơm.
Mà rõ ràng hiện tại không có điều kiện để chuẩn bị thịt gà băm nhuyễn. Ở chợ kiểu gì cũng có gà nhưng toàn là gà sống. Mỗi ngày Kiều Vi đều nhìn thấy nhưng không dám mua.
Không biết giết, cũng không dám giết.
Lần sau hỏi xem ở chợ có cho giết gà không.
Mặc dù không có thịt gà băm nhuyễn nhưng Nghiêm Lỗi làm bánh canh cũng rất ngon.
Miệng Kiều Vi rất tinh, đoán được ngay sau khi nếm thử: “Anh cho mỡ lợn phải không?”
Nghiêm Lỗi thán phục: “Cái miệng này của em thật nhạy.”
Anh nói: “Cái chậu em chiên đó, trời nóng nên mau chóng dùng đi.”
Không có tủ lạnh thật sự không tốt.
Kiều Vi nhìn ra sân rồi hỏi: “Chúng ta có nên đào một cái hầm không?”
Không phải ở nông thôn đều có hầm sao? Rất thoáng mát mà còn thích hợp để trữ rau củ thực phẩm. Một số blogger về cuộc sống ở nông thôn mà Kiều Vi theo dõi lúc trước đều đào hầm. Đào một cái hầm có thể làm thành mấy tập video liền, rất hút người xem. Phải biết rằng có bao nhiêu thành phố 996 đều đang hướng về nông thôn.
Cô vừa ăn bánh canh vừa nhìn ra sân nói, tha hồ nghĩ ở chỗ nào thích hợp đào hầm. Nên không nhìn thấy khi cô nói câu đó, Nghiêm Lỗi hơi giật mình ngước mắt nhìn cô.
Khựng lại một chút anh mới hỏi: “Muốn đào không?”
Kiều Vi quay đầu sang hứng thú nói: “Anh có biết đào không, nếu biết thì chúng ta đào một cái đi.”
Nghiêm Lỗi “ừ” một tiếng rồi cúi đầu ăn sáng, không nói gì nữa.
Anh nhớ rất rõ năm đó khi anh muốn đào hầm, Kiều Vi Vi vứt lại cho anh một câu “Đừng có làm mấy cái việc nhà quê đó, phải nhớ anh đã là công nhân viên chức rồi”.
Ý tưởng đào hầm của anh đã bị cô dập tắt.
Không thể trách Kiều Vi sơ suất được. Thật ra việc này cũng chỉ là một câu nói, cho dù bản thân Kiều Vi Vi sống lại chưa chắc đã nhớ được. Trong trí nhớ của cô, những nội dung cô không muốn nghĩ đến đều bị đưa qua bộ lọc màu xám, thậm chí trong những nội dung không muốn nghĩ đến đó đều nhỏ bé không đáng kể, trực tiếp bị cho vào quên lãng rồi.
Trong tâm trí Kiều Vi không có bất kỳ tin tức nào về “đào hầm”, muốn tìm cũng không tìm được.
Kiều Vi biết rất rõ chuyện Nghiêm Lỗi trồng rau, ủ phân đã chọc giận Kiều Vi Vi như thế nào. Bởi vì chuyện này làm nguyên chủ vô cùng tức giận, là một việc lớn có ấn tượng sâu sắc.
Cô đắn đo rồi nói: “Em thấy rau trong sân nhà đoàn trưởng Triệu rất tốt, em nghĩ rồi, nếu anh không ủ phân thì em cũng có thể chấp nhận được.”
Cô còn cố tình nhắc đến chuyện ủ phân để cường điệu mình là “Kiều Vi Vi”.
“Nếu không chúng ta dọn dẹp sân trước rồi lại trồng rau.” Cô nói: “Em còn muốn đào một cái hố nhỏ ở chỗ đó, đổ đầy cát bên trong làm hố cát cho Tương Tương chơi.”
Đứa trẻ tầm tuổi này chắc chắn rất thích nghịch cát.
“Anh trồng rau, em trồng hoa.” Cô nói.
Hoa cũng được, rau cũng thế, trong mắt cô chúng đều là sự sống, chỉ cần chúng xanh tốt thì cô đều thích.
Cô còn thích cơ bắp khỏe mạnh của người đàn ông và nụ cười thuần khiết trên mặt của cậu bé.
“Nhưng chúng ta phải dọn dẹp những thứ này đã, em thấy đằng sau phòng còn chỗ trống hay là chất hết ra phía sau đi, mắt không thấy thì không phiền.”
Giữa phòng ở và tường vây để dư một khoảng không gian rộng khoảng một mét, đồ linh tinh không dùng có thể chất đống vào đấy, sân sẽ gọn gàng và sạch đẹp hơn rất nhiều.
Kiều Vi vừa ăn bánh canh vừa đưa mắt nhìn khoảng sân bừa bộn, mặc sức tưởng tượng làm sao để biến nó thành một khoảng sân nhà nông xinh đẹp.
Nghiêm Lỗi ngước mắt nhìn cô.
Khóe miệng cô khẽ cười, tia sáng chiếu lên mặt, ánh mắt nhìn sân vườn như thể đang nhìn cảnh đẹp nào đó.
Nghiêm Lỗi không thể dời mắt dù chỉ một giây.
Bữa sáng nhà đoàn trưởng Triệu không tồi, sáng nay có bánh bột ngô nướng.
Không ngờ đứa cháu gái ngoại từ quê lên này của anh ta rất sành ăn, vậy mà cô ta lại biết thêm đường vào cùng với bột mì trong bánh bột ngô, khi ăn vào sẽ có cảm giác không giống bánh nướng bình thường, đưa hương vị của nó lên một tầm cao mới.
Đoàn trưởng Triệu đặt hai cái bánh nướng vào trong cặp lồng. Lâm Tịch Tịch trông thấy hỏi: “Vẫn chưa đủ ăn ạ?”
Cô ta có vẻ khá đắc ý.
Loại bánh nướng mà mọi người thời này hay ăn vẫn là kiểu truyền thống, vừa thô vừa không ngon. Vẫn chưa xuất hiện khái niệm “ngũ cốc nguyên hạt và ngũ cốc tinh chế” như thời đại sau này. Cô ta vừa ra tay, quả nhiên đã khiến cậu ngạc nhiên.
Đoàn trưởng Triệu nói: “Món này rất ngon, cậu mang hai cái chia cho người khác, để bọn họ cũng được thưởng thức.”

 


Cô tỉ mỉ nếm thử.

Bình Luận (0)
Comment