Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 43

Ứng phó xong đoàn trưởng Triệu, Lâm Tịch Tịch ra khỏi nhà, thấy Cương Tử, Anh Tử đang cầm một băng ghế định đi ra ngoài.
Cô ta hỏi: “Đi đâu vậy?”
Cương Tử nói: “Đi trả ghế, đây là của nhà chú Nghiêm.”
Hôm nay Lâm Tịch Tịch mặc chiếc váy mà cô ta ước ao có được thời thiếu nữ, váy này không còn lưu hành ở những năm chín mươi nữa, nhưng trước mắt thì nó là loại thời thượng nhất, hôm nay Nghiêm Lỗi mới chỉ nhìn thoáng qua.
Lâm Tịch Tịch không cam lòng.
Vốn liếng lớn nhất của cô ta có hai cái, một là hiền lành, hai là xinh đẹp. Có lẽ ngày mai mợ không để cho cô ta mặc nữa, có khi lấy lại cho Anh Tử. Cô ta phải để Nghiêm Lỗi nhìn thấy.
Đàn ông đều thích phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp. Cho dù vợ trong nhà xinh đẹp, nhưng hoa nhà đâu thơm bằng hoa dại.
Đây chẳng phải cơ hội từ trên trời rơi xuống sao. Cô ta lập tức tiến lên mỗi tay cầm lấy một chiếc từ trong tay em trai em gái: “Được rồi, để chị đi, hai em đi chơi đi.”
Hôm nay Nghiêm Lỗi vừa tan làm về, xuống xe jeep đã chạy vội về nhà.
Vừa vào đã nhìn thấy trên sân có một khoảnh đất hình vuông đã xới lên.
“Anh đã về.” Nghiêm Lỗi nói vọng vào trong nhà, ánh mắt sáng ngời: “Xới xong đất rồi à?”
Nghiêm Tương vẫn là người đầu tiên nghênh đón anh, vừa chạy qua, được anh nhấc bổng lên, cậu bé sốt ruột khoe thành tích: “Buổi sáng con và mẹ xới đất. Tương Tương cũng làm việc! Còn bắt giun! Con giun không sinh con, con giun cắt thành hai đoạn sẽ biến thành hai con giun!”
Một ngày không gặp bố, chỉ mong nói hết tất cả tri thức biết được trong một ngày này cho bố nghe.
Kiều Vi từ trong nhà đi ra: “Hôm nay về sớm vậy.”
“Thứ bảy.” Nghiêm Lỗi nói.
Anh thấy khí sắc của Kiều Vi hôm nay rất tốt, cũng không có vẻ mỏi mệt như hôm qua. Anh hỏi: “Em đã xới hết đất hả?”
Nghiêm Tương lại tranh công: “Con nữa, con và mẹ cùng làm!”
“Đúng đúng đúng, Tương Tương giỏi quá, có thể làm việc.” Nghiêm Lỗi xoa đầu Nghiêm Tương, nhìn trái ngó phải hỏi: “Bây giờ ăn cơm chưa?”
“Hôm nay ăn mì sợi, khi nào ăn thì nấu.” Kiều Vi nói: “Nếu như anh đói bụng thì nấu bây giờ cho anh, mẹ con em vẫn chưa đói, hơi sớm.”
Nghiêm Lỗi lập tức nói: “Anh cũng không đói bụng. Đúng lúc anh có việc ra ngoài một chút, chờ anh trở lại rồi nấu!”
Kiều Vi: “?”
“Khụ, ờ…” Nghiêm Lỗi nói: “Không phải đã nói rồi sao, anh ra bờ sông lấy ít bùn về…”
Đường đường là đại đoàn trưởng, nói chuyện ngập ngừng, còn trộm dò xét sắc mặt của Kiều Vi. Giống như thiếu niên rõ ràng đã làm xong bài tập, nhưng lúc chơi game bị phụ huynh phát hiện vẫn rất khẩn trương.
“…” Kiều Vi khoanh tay trước ngực.
“Thứ hai!” Nghiêm Lỗi nói: “Anh đã liên hệ với thợ điện, buổi sáng thứ hai anh ta sẽ đến lắp đèn vào nhà vệ sinh!”
“Buổi chiều thứ ba thợ mộc sẽ đến lắp khung gỗ giặt quần áo em nói!”
“Anh đã sắp xếp xong xuôi rồi.” Nghiêm Lỗi cố ưỡn ngực lên.
Nhìn xem, chuyện cô bảo anh làm, anh đều làm thỏa đáng. Do đó hiện giờ…
Kiều Vi bật cười: “Được.”
Nghiêm Lỗi mừng rỡ, lập tức cởi đồng phục, tìm một cái thùng to nhất, lại cầm xẻng.
Nghiêm Tương cực kỳ nhanh, chạy đi lấy xẻng nhỏ của mình: “Con cũng phải đi, bố, con cũng đi!”
Nghiêm Lỗi vui sướng: “Được, cùng nhau đi lấy bùn!”
Kiều Vi khẩn trương: “Anh đừng để con đến gần sông.”
“Em yên tâm, bãi sông lớn mà, anh sẽ trông con.” Nghiêm Lỗi bảo đảm: “Anh bơi giỏi, mùa đông anh có thể lặn dưới lớp băng. Em đừng lo lắng.”
Anh sợ Kiều Vi hối hận đổi ý không để cho anh và Nghiêm Tương đi, nên nháy mắt với Nghiêm Tương, hai bố con vội vàng đi ra cổng.
Kiều Vi gọi với đằng sau: “Cần bao lâu vậy?”
“Không đến một tiếng!”
Giọng nói truyền về, người đã không thấy đâu.
Vừa nói đồng ý cho anh trồng, dòng máu Trung Hoa này đã sôi trào lên rồi đúng không. Không chờ nổi dù chỉ một giây.
Gen làm nông khắc sâu trong xương cốt.
Kiều Vi thật sự không đổ oan cho Nghiêm Lỗi, lúc này anh thật sự rất vui.
Anh xách thùng, cầm xẻng, dẫn theo con trai, hai bố con hào hứng xông đến bãi sông. Ra cổng không bao xa đã nhìn thấy đoàn trưởng Triệu dẫn theo nhiều thanh niên cũng hăng hái đi về nhà đoàn trưởng Triệu.
Họ còn chào hỏi nhau.
“Đi đâu vậy?”
“Trong nhà dọn ra một mảnh đất, định trồng rau. Tôi ra bãi sông lấy ít bùn.”
“Ồ, Tiểu Kiều cho à?”
“Nói gì thế, sao có thể không cho.”
“Ha ha ha ha.”
Nói xong, Nghiêm Lỗi lại chỉ vào vài sĩ quan trẻ tuổi nhỏ hơn anh: “Đều hăng hái lên! Có thể cưới được vợ hay không phải nhìn hôm nay!”
Tất cả mọi người nở nụ cười. Người chỉnh mũ, người chỉnh áo, cố gắng “Hăng hái hơn”.
“Đặc biệt là cậu và cậu!” Nghiêm Lỗi chỉ vào hai người: “Phấn đấu lên cho tôi!”
Đây là hai cấp dưới của Nghiêm Lỗi.
Hai người kêu oan: “Vậy phải xem ý tứ của cô ấy, chứ không phải bọn em muốn sao được vậy.”
“Bớt nói nhảm, nếu như người ta không thích, chứng tỏ các cậu không được. Trở về hít đất hai trăm cái cho tôi!”
Mọi người cười vang.

Một đội đi về phía nhà đoàn trưởng Triệu, một đội ra bãi sông.
Đến bãi sông, Nghiêm Lỗi dặn dò Nghiêm Tương: “Đừng xuống sông. Ngày khác bố dẫn con đến bơi. Hôm nay đừng xuống nước.”
Nghiêm Tương rất ngoan, nói không xuống nước là không xuống nước, đi theo bố lên bãi sông lấy bùn.
Bố dùng xẻng to, con dùng xẻng nhỏ, ra sức xúc.
Thoáng chốc đã đầy một thùng.
Nghiêm Lỗi lại dùng xẻng nhỏ của Nghiêm Tương đảo trong thùng, cố gắng lựa những vật lung tung như hòn đá ra. Làm ở bãi sông này là được, không cần về nhà lựa.
Thật ra anh vẫn lừa Kiều Vi một chút, bùn phơi vài ngày sẽ không có mùi, nhưng vừa mới đào lên như thế này ít nhiều gì vẫn có mùi.
“Ôi, mẹ sẽ không để cho bố con mình vứt đi chứ.” Bố mặt nhăn mày nhó.
Con trai ủ rũ theo: “Vậy phải làm sao?”
Bùn chơi rất thích.
“Vậy phải nhờ vào con.” Bố hèn hạ vô sỉ, kêu con chịu trận.
Thì thầm âm mưu một phen.
Quả nhiên, lúc trở về nhà, Kiều Vi bịt mũi, dùng ánh mắt chất vấn Nghiêm Lỗi.
Nghiêm Lỗi nói: “Vừa đào lên nó thế, chờ phơi khô vài ngày sẽ không có mùi, thật đấy, không lừa em.”
Nghiêm Tương ôm lấy chân Kiều Vi, hô to: “Mẹ à, bùn chơi vui lắm, mẹ đừng để bố vứt đi nhé!”
Giọng điệu khoa trương kia, vừa nghe là biết có người dạy trước.
Nghiêm Lỗi cười hì hì.
Trên mặt, đùi, cánh tay của hai bố con đều dính bùn, đáng thương tội nghiệp chờ đợi Kiều Vi lên tiếng.
Kiều Vi không còn gì để nói.
“Tốt nhất là anh nên bảo đảm phơi khô thật sự không có mùi.”
“Thật sự!”
“… Đi đi, đừng qua bên này.”
“Cảm ơn vợ/ mẹ!” Hai người đàn ông đồng thời hoan hô, xách thùng bùn đi.
Kiều Vi ở dưới mái hiên nhìn hai bố con ở đó phơi bùn.
Vào lúc này mới có thể cảm nhận được tuổi tác của Nghiêm Lỗi.
Hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, ở đời sau vẫn còn là đứa trẻ to xác, rất nhiều người gặp chuyện còn phải gọi điện thoại cho người lớn. Nhưng Nghiêm Lỗi lại có dáng vẻ trầm ổn của trụ cột.
Đến giờ phút này mới để lộ ra một ít dáng vẻ khác trước, người bố trẻ tuổi, tuy đã làm bố, nhưng vẫn có một mặt trẻ con.
Đột nhiên giống như trẻ hơn mấy tuổi.
Không không, là trước kia quá già dặn.
Kiều Vi mỉm cười: “Em đi nấu mì sợi. Có hai loại, một loại là mì trộn thịt sốt cà chua, một loại là mì lạnh bình thường. Tương Tương muốn ăn sốt cà chua, anh thích ăn loại nào?”
Nghiêm Lỗi ngẩng đầu: “Ăn cả hai!”
Trên cằm dính bùn đen, răng lại rất sáng. Ánh mắt sáng ngời có thần.
Thật đẹp trai. Ai lại không thích sống cùng soái ca chứ. Kiều Vi vui sướng đi nấu mì sợi.
Mì thịt sốt cà chua nhận được lời khen nhiệt liệt của Nghiêm Lỗi.
Nghiêm Tương nói: “Đó! Ăn ngon mà! Con nói với mẹ buổi tối ăn tiếp!”
Ăn trưa xong Nghiêm Tương đã yêu cầu buổi tối lại ăn.
Kiều Vi không quá chấp nhận chuyện hai bữa ăn món giống nhau, nhưng Nghiêm Tương nói: “Sao có thể ngán chứ? Không ngán đâu! Ăn ngon lắm.”
Ngẫm lại lúc này nguồn cung thiếu thốn, có lẽ thật sự sẽ không ngán vì ăn liên tiếp hai bữa, Kiều Vi mới đồng ý với con.
Nghiêm Lỗi ăn xong mì thịt sốt cà chua, lại ăn mì lạnh bình thường.
Gia vị Kiều Vi dùng là mỡ lợn phi hành, gừng, tỏi, ớt khô, lại thêm dấm chua, nước tương, muối, đường, trộn chung vào.
Mì sợi nhúng qua nước giếng khoan lạnh buốt, giội gia vị lên, mùa hè ăn ngon miền bàn.
Nghiêm Lỗi nói: “Món này cũng ngon!”
Nghiêm Lỗi ăn bốn bát mì sợi, còn ăn thêm một quả trứng ốp la, vẫn chưa đã.
Ăn xong, anh cầm chén bát rửa sạch phơi khô.
Kiều Vi ở bên cửa sổ trong phòng sách nhìn ra ngoài, thấy anh đứng chống nạnh đằng trước mảnh đất trồng rau.
Sắc trời tối sầm nhưng còn có ánh mặt trời, màu vàng nhạt, chếch xéo, khiến cho cơ bắp trên cánh tay của anh tương phản sáng tối giống như truyện tranh.
Anh đứng ở đó, đang tưởng tượng xem nên xử lý mảnh đất trồng rau này như thế nào sao?
Thích trồng trọt thật.
Kiều Vi đang định đi ra ngoài nói chuyện làm hố cát cho con, trong sân đột nhiên có người nói chuyện.
Liếc ra từ cửa sổ, ồ, Lâm Tịch Tịch đã tới.
Mặc váy cô đã tặng.
Kiều Vi tạm thời không đi, muốn nghe xem Lâm Tịch Tịch lại định làm gì. Địch không động, ta không động.
Ơ? Trả ghế thì trả đi, còn xoay vòng ở đó làm gì?
“Đoàn trưởng Nghiêm, chú xem tôi mặc váy này xinh không?” Lâm Tịch Tịch cười xán lạn.
Cô ta là người trung niên.
Thậm chí còn không phải là người trung niên của thời đại internet tương lai, cô ta là người trung niên của những năm chín mươi.
Thật ra cô ta không thuộc thế hệ của mẹ, mà là thế hệ của bà.
Tư tưởng người trung niên đã định hình, quá khó thay đổi. Lâm Tịch Tịch chỉ có thân thể biến trẻ, nhưng suy nghĩ của cô ta sẽ không trẻ theo thân thể.
Cô ta tin tưởng đàn ông đều không thể qua được ải mỹ nhân.
Cô ta còn cảm thấy chỉ có con gái mới nên ăn diện, phụ nữ kết hôn sinh con nên giúp chồng dạy con, ở bên xó bếp.
Cô ta là con gái, còn Kiều Vi là phụ nữ.
Kiều Vi nín thở, muốn nghe xem Nghiêm Lỗi trả lời sao.
Thật ra cô cũng tò mò, bởi vì đây là thế giới trong sách, Nghiêm Lỗi là nam chính, Lâm Tịch Tịch là nữ chính.
Nếu hai bọn họ gặp mặt riêng, liệu có vô tình nảy sinh tình cảm không?

Bình Luận (0)
Comment